"Chị có bạn gái rồi."
Lời nói đó vang lên bên tai Tiếu Cẩn, một chùm pháo hoa âm thầm nổ trong tâm trí nàng, mọi phản ứng của giác quan dường như đều chậm nửa nhịp.
Cho đến khi Mộc Chẩm Khê hắng giọng ở bên kia, hỏi một cách không được tự nhiên: "Em có để ý không?"
Tiếu Cẩn mới tìm thấy giọng nói của chính mình, hạ xuống khóe môi đang nhếch lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: "Chị có nói bạn gái của chị là ai không?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Không có."
Tiếu Cẩn ừm một tiếng, tự nhủ trong lòng rằng không nên quá tham lam.
Ở bên ngoài, Mộc Chẩm Khê công khai chuyện có đối tượng, đã là một tiến bộ cực lớn mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Câu "Nhưng mà" tiếp theo của Mộc Chẩm Khê lại khiến nàng thót tim.
Tiếu Cẩn hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
Mộc Chẩm Khê cúi đầu xuống, mái tóc dài xõa xuống, dùng móng tay từ từ cào da ghế sô pha, nói khẽ: "Nhưng mà cô ấy đã nhìn thấy hình nền điện thoại của chị, ở trên đó..." Sau vài giây dừng lại, Mộc Chẩm Khê nói: "Là em."
Tiếu Cẩn nói: "Ồ." Khóe môi đã nhếch lên không kiểm soát được.
Mộc Chẩm Khê có chút bất mãn, cắn môi dưới hỏi: "Chỉ như vậy thôi sao?" Tiếu Cẩn phản ứng thế này là sao? Mình đã ám chỉ đến nước này rồi, còn không thừa thắng xông lên?
Tiếu Cẩn biết mà còn hỏi: "Chị muốn thế nào?"
"Chị..." Mộc Chẩm Khê ấp úng.
"Chị cái gì?" Tiếu Cẩn rũ mắt xuống, dùng ngón trỏ vén mái tóc dài trên ngực lên.
"Mọi người trong trường em có biết rằng em không còn độc thân không?" Mộc Chẩm Khê ý thức được lời nói của mình có chút mơ hồ, vội vàng sửa lại, "Ý của chị là, em, em..."
Cô "em" một hồi lâu.
Tiếu Cẩn buồn cười bổ sung cho cô: "Em đang theo đuổi chị, phải không?"
Mộc Chẩm Khê phát ra tiếng "Ừm" trầm thấp, trên mặt nóng bừng.
"Không biết." Tiếu Cẩn nói.
Nàng nói trong lòng: Bọn họ còn biết nhiều hơn thế này nữa.
"Ồ." Đáp lại một tiếng rất nhỏ.
"Chị muốn cho bọn họ biết không?" Tiếu Cẩn hắng giọng một cái, nghiêm nghị hỏi.
"Em...! muốn thế nào cũng được." Giọng nói của Mộc Chẩm Khê đột nhiên trở nên nhẹ nhàng đến không thể tưởng tượng nổi, "Muốn nói thì nói, đều là chuyện của em." Cô càng che càng lộ bổ sung, "Dù sao chị cũng không ngại."
Trong lòng Tiếu Cẩn ngứa ngáy kịch liệt, như bị lông vũ nhẹ nhàng phất qua, nhẹ nhàng trả lời: "Vậy em nói với bọn họ nha."
"Tốt lắm." Mộc Chẩm Khê dùng cách nói hơi nâng lên của Tiếu Cẩn.
Tiếu Cẩn hít một hơi thật sâu, nói: "Không cho chị dùng giọng điệu này để nói chuyện."
Mộc Chẩm Khê cố tình hỏi: "Tại sao vậy?"
Cô đột nhiên cảm thấy rất thú vị, mỗi khi Tiếu Cẩn nói chuyện với mình như vậy là cảm giác gì, bây giờ để cho Tiếu Cẩn nếm thử.
Tiếu Cẩn đe dọa nói: "Nếu chị lại nói như thế, em sẽ thật sự biến chị thành bạn gái của em."
Mộc Chẩm Khê: "..." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Tiếu Cẩn hỏi: "Chị nói cái gì?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Không có gì đâu, chị đã báo cáo với em xong rồi."
Tiếu Cẩn nói: "Vậy thì sao?"
Mộc Chẩm Khê: "Vậy chị phải cúp điện thoại đi tắm rửa rồi ngủ một giấc."
Tiếu Cẩn nói: "Chị đi đi, nếu đại tiểu thư kia có chuyện gì bất thường, hãy nói cho em biết."
Mộc Chẩm Khê tò mò hỏi: "Nói cho em có ích lợi gì sao?"
"Em giúp chị mắng cô ấy."
Mộc Chẩm Khê cười thành tiếng.
Tiếu Cẩn nói: "Ngoài ra, em còn có một yêu cầu quá đáng, chị hỏi cô ấy một chút xem có thể để hai chúng ta cùng nhau làm hướng dẫn viên du lịch cho cô ấy hay không."
Mộc Chẩm Khê: "Hả? Như vậy có tốt không?"
Tiếu Cẩn nói: "Chị cứ thuận miệng hỏi cô ấy một chút, không được thì thôi.
Dù sao thì em lên lớp tương đối tự do, không được thì em có thể đổi lớp với giáo viên khác, em lo lắng cho chị."
Mộc Chẩm Khê suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi."
Tiếu Cẩn nói: "Vậy chị đi tắm đi, ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
Mộc Chẩm Khê: "Ừm, ngủ ngon."
Cúp điện thoại, Mộc Chẩm Khê nằm trên ghế sô pha gần đó, chìm đắm trong suy nghĩ.
Mối quan hệ hiện tại giữa cô và Tiếu Cẩn là gì? Không phải người yêu nhưng hơn hẳn người yêu, rõ ràng còn chưa ở bên nhau, những người xung quanh đều đã hoặc sắp biết mối quan hệ của hai người.
Ngoài ra, phản ứng đêm nay của Tiếu Cẩn đối với câu trả lời của cô có hơi lạnh nhạt quá hay không, mình cũng nói có bạn gái rồi, chính là nàng, cũng không nghe nàng kích động, không nghe nàng nói muốn gặp mặt mình, xuống lầu khoảng cách chỉ có mấy bước, tình yêu đến, gặp nhau là chuyện bình thường.
Câu nói lẩm bẩm vừa rồi, Mộc Chẩm Khê xúc động nói "Biến thì biến thôi", nhưng Tiếu Cẩn không nghe thấy.
Có phải mình đã treo quá lâu nên Tiếu Cẩn không có tình cảm mãnh liệt?
Còn chưa có yêu đương, tình cảm sẽ không mãnh liệt.
Mộc Chẩm Khê nghĩ: Cái này có hơi đáng sợ.
Cô lăn lộn trên ghế sô pha, lại nghĩ: Không đến mức như vậy, có lẽ trong lòng Tiếu Cẩn cũng đang suy nghĩ lung tung như mình.
Mộc Chẩm Khê lấy điện thoại trên bàn trà, một tin nhắn WeChat do Tiếu Cẩn gửi lẳng lặng nằm trên đó: [Em đi tắm nhé nhé nhé]
Có ba từ "nhé", cho thấy rằng tâm trạng rất tốt.
Mộc Chẩm Khê chống đỡ cánh tay ngồi thẳng lên, gõ chữ: [Chị muốn gặp em] Ngón tay dừng lại ở phía trên nút "Gửi", chậm chạp không có nhấn xuống, gặp mặt rồi nói cái gì đây? Lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa? Hay là nói với Tiếu Cẩn về hoạt động tâm lý hiện tại của cô? Đều không phải chủ đề hữu ích để nói nói chuyện.
Có đôi khi Mộc Chẩm Khê nghĩ rằng, nếu Tiếu Cẩn mạnh mẽ hơn một chút, có thể mình sẽ tước vũ khí đầu hàng ngay lập tức.
Nhưng Tiếu Cẩn không như vậy, nàng lại luôn thoải mái, trong khi tiến công, nàng còn cho Mộc Chẩm Khê không gian đủ tự do để suy nghĩ bên trong đoạn tình cảm này.
Không những mình duy trì lý trí chặt chẽ, mỗi khi Mộc Chẩm Khê muốn xúc động, nàng còn làm một lời cảnh tỉnh cho Mộc Chẩm Khê, gõ lên trán cô một cái, nhắc nhở cô giữ bình tĩnh.
Lần duy nhất không kiềm chế được, ở trên cầu còn suýt chút nữa hôn môi, còn vô tình bị cắt ngang.
Tiếu Cẩn cố tình làm vậy sao?
Giống như lần này, nàng không nghe rõ, hay là giả vờ không nghe thấy?
Điện quang hỏa thạch chợt lóe lên trong đầu Mộc Chẩm Khê, cô chợt nhớ đến một sự kiện đã lâu lắm rồi, đó là mùa đông năm ngoái.
Khi cô bị cảm rất nặng, Tiếu Cẩn đến đưa thuốc cho cô, sau đó mới biết chuyện, cô xuống lầu đi tìm Tiếu Cẩn.
Ngay khi cô định thốt ra lời thổ lộ thì Tiếu Cẩn đột ngột cắt lời cô, nói muốn đi ăn cơm với mẹ nàng.
Nàng có cần gấp gáp như vậy không, không thể cho mình thời gian để nói một câu sao?
Mộc Chẩm Khê xóa đi bốn chữ "Chị muốn gặp em", sắc mặt có chút ngưng trọng, gõ chữ lần nữa: [Nếu hiện tại chị muốn quay lại với em, em có đồng ý không?]
Xác nhận, Mộc Chẩm Khê nhấn vào gửi đi.
Hai phút trôi qua, cô không rút lui, Tiếu Cẩn cũng không trả lời.
Mộc Chẩm Khê gửi một tin nhắn khác: [Chị đi tắm]
Tin nhắn của Tiếu Cẩn cũng xuất hiện cùng lúc, một câu hỏi tu từ.
[Chị chắc chắn sao?]
Mộc Chẩm Khê: [Nếu như chị chắc chắn thì sao?]
Tiếu Cẩn: [Nếu chị chắc chắn, chị sẽ không nói nếu như]
Tiếu Cẩn: [Đừng suy nghĩ quá nhiều, thuận theo tự nhiên, ngủ sớm một chút]
Tiếu Cẩn: [Chị chỉ cần biết một điều, em mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi, cũng sẽ ở bên cạnh chị, sẽ không bao giờ rời đi nữa]
Mộc Chẩm Khê: [...!Ừm]
Tiếu Cẩn: [Cảm thấy áy náy sao?]
Mộc Chẩm Khê hơi mở to hai mắt, Tiếu Cẩn có phải là con giun trong bụng cô không? Làm thế nào mà biết tất cả mọi thứ?
Tiếu Cẩn: [[Giọng nói]]
Mộc Chẩm Khê bấm vào tin nhắn thoại, trong phòng khách yên tĩnh, giọng nói bất đắc dĩ của Tiếu Cẩn phát ra: "Chị như vậy không tốt."
Mộc Chẩm Khê tự nhủ trong lòng: Chị như thế nào không tốt?
Tin nhắn thoại tiếp theo nói: "Em đã nhắc nhở chị bao nhiêu lần rồi, đừng mềm lòng với em, năm đó em đã bỏ rơi chị, chị nhanh hết giận như vậy sao?"
Mộc Chẩm Khê tức giận, dứt khoát trả lời tin nhắn thoại cho nàng: "Cũng không phải em tự mình muốn đi, muốn trách thì trách ba mẹ em, không thể trách em được." Trong lòng cô bổ sung: Em còn tuyệt thực nữa, suýt chút nữa mất mạng, chị đau lòng còn không kịp, sao lại cam lòng trách em được.
Tiếu Cẩn bật cười, tiếp tục nói: "Không thể nói như vậy, là do ba mẹ em quyết định, nhưng kết quả khách quan có một phần do em, không thể bởi vì em có nỗi khổ tâm, mà rũ bỏ hết tất cả được."
Mộc Chẩm Khê nói không lại nàng, càn quấy nói: "Tóm lại chuyện không liên quan gì đến em, đều là lỗi của người khác."
Tiếu Cẩn cố ý nói: "Ồ, ba mẹ em là người khác?"
Mộc Chẩm Khê nghẹn lời, dứt khoát bất chấp tất cả, ụp hết tất cả lên đầu mình: "Trách năng lực thừa nhận trong lòng chị quá kém, còn thực sự quá ngu ngốc, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ bị ba mẹ lừa đi.
Nếu chị thông minh được như em, chị nhất định có thể đoán ra được.
Chị lại đi làm kiếm tiền, tìm người khắp nơi hỏi thăm tin tức của em, có thể ra nước ngoài tìm em, chúng ta có thể như hình với bóng sớm hơn nhiều năm.
"Chị..." Tiếu Cẩn nghẹn họng nhìn trân trối.
Tại sao lúc trước lại không biết rằng Mộc Chẩm Khê có thể ngụy biện đến mức này.
Mộc Chẩm Khê nói với một giọng điệu cứng rắn: "Em không thể nói chính mình không tốt."
Tiếu Cẩn buồn cười lại cảm động: "Tốt tốt tốt, chị nói cái gì thì chính là cái đó."
Mộc Chẩm Khê ngã lưng trên ghế sô pha, chán nản nói: "Chị cảm thấy như vậy đối với em thật sự không công bằng, chỉ là một câu nói thôi, tại sao chị không thể quyết tâm nói ra được, dù sao đời này không phải em thì không được, tại sao lại không thể dũng cảm một lần? Lại muốn chiếm lấy em, lại không cho em danh phận."
Tiếu Cẩn im lặng một lúc, nói: "Chị làm rất tốt, đã tốt lắm rồi."
Mộc Chẩm Khê ủ rũ nói: "Chị không tốt, em đừng an ủi chị nữa."
Tiếu Cẩn trả lại nguyên lời của cô, thậm chí còn lạnh lùng cứng rắn hơn cô: "Chị nói thêm một câu chính mình không tốt thử xem?"
Mộc Chẩm Khê bị giọng nói của nàng chặn lại, cuối cùng không nói thêm nữa.
Tiếu Cẩn nói: "Chị chờ em một lát, em đi tắm cho xong."
Mộc Chẩm Khê: "Em còn chưa tắm xong?"
Tiếu Cẩn nói: "Nếu không thì sao? Em đang tắm nửa chừng thì chị đột nhiên gửi một tin nhắn như vậy, em đều ngây ngẩn cả người, còn có tâm tư nào để tắm nữa, em đã để trần đứng...!khoảng hơn mười phút rồi."
Mộc Chẩm Khê cực kỳ xấu hổ, nói lắp: "Vậy em nhanh tắm đi, đừng để cảm lạnh."
"Không cho phép suy nghĩ lung tung, chị có nghe không?" Tiếu Cẩn cảnh cáo cô.
"...!Nghe thấy rồi."
"Em đi tắm đây." Tiếu Cẩn ấn ngón tay cái vào nút nói chuyện, sau khi ngừng nói, nàng còn cố tình dừng lại một khoảng thời gian.
Tiếu Cẩn: [[Giọng nói]]
"Em đi tắm đây." Giọng nói của Tiếu Cẩn phát ra từ tai nghe, Mộc Chẩm Khê nhìn vào mốc 18 giây, tiếp tục áp tai nghe vào tai để lắng nghe.
Cô đột nhiên siết chặt các ngón tay, đồng tử giãn ra một chút, sau đó hô hấp không thể không tăng tốc trong giây lát, đó là...
Tiếu Cẩn cố ý ghi lại một đoạn âm thanh khi tắm cho cô.
Mộc Chẩm Khê gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia, Tiếu Cẩn khẽ nhắm mắt hưởng thụ, sữa tắm vò ra bọt trắng xóa trên người, chiếc cổ thon thả duyên dáng ngẩng lên, ngón tay trượt một đường theo dòng nước...
Tim Mộc Chẩm Khê đập thình thịch, vì để cho mình không suy nghĩ lung tung, cô cũng chạy đi tắm.
Cô đặt điện thoại lên bồn rửa tay bên ngoài phòng tắm, vừa tắm vừa nghe《 Chú Đại Bi 》, lục căn đều gần như được rửa sạch sẽ.
Có vẻ như thời điểm chính xác, Tiếu Cẩn gọi cho cô một cuộc gọi thoại.
Mộc Chẩm Khê quấn khăn tắm đi vào phòng ngủ, tiện tay mở điện thoại ném lên giường, cô vừa lau người vừa nói chuyện với Tiếu Cẩn: "Làm sao vậy?"
Tiếu Cẩn nói lời không làm cho người ta kinh ngạc đến chết không thôi, nói ra chính là một quả bom nặng ký: "Em muốn đến nhà chị tìm chị, chị có hoan nghênh không?"
Một chân Mộc Chẩm Khê giẫm lên giường mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống giường, cô vội vàng dùng tay giúp ổn định thân thể: "Khi, khi nào?"
Tiếu Cẩn nói dứt khoát: "Bây giờ."
Hai chân Mộc Chẩm Khê đều mềm nhũn, cô lấy khăn tắm vây lại, ngồi xuống mép giường, tắt loa ngoài, đưa điện thoại lên tai, ngượng ngùng nói: "Sao lại đột ngột muốn đi qua?"
Đói khát giữa đêm? Có phải nhanh quá hay không?
Vừa nghĩ rằng Tiếu Cẩn không mạnh mẽ hơn một chút, Tiếu Cẩn đã muốn cưỡi lên tên lửa.
Tiếu Cẩn nói: "Em muốn nói chuyện với chị một chút."
Mộc Chẩm Khê cảm thấy《 Chú Đại Bi 》rất tốt, tạm thời không muốn cưỡi tên lửa vào lúc này, khéo léo từ chối: "Không thể nói chuyện qua điện thoại sao?"
Tiếu Cẩn mím môi nói: "Em không nhìn thấy nét mặt của chị, sợ không thể diễn đạt chính xác ý nghĩ của mình."
Rốt cuộc Mộc Chẩm Khê phát hiện ra có khả năng mình hiểu sai, giọng điệu nghiêm túc dò hỏi: "Có quan trọng không?"
Tiếu Cẩn cũng nghiêm túc trả lời: "Vâng."
Mộc Chẩm Khê nói: "Được rồi, vậy em qua đây đi, hay là chị tới đón em?"
"Chị tắm xong chưa?" Tiếu Cẩn hỏi cô.
"Vừa mới tắm xong, đang thoa kem dưỡng thể." Mộc Chẩm Khê thành thật nói.
Tiếu Cẩn hắng giọng một cách bất thường.
Cô đột nhiên cảm thấy mình có một chút bốc đồng, có lẽ nên hẹn cô ngày mai ra quán cà phê nói chuyện.
Cô nữ quả nữ, đêm hôm khuya khoắt, ở chung một phòng, dễ dàng lau súng cướp cò.
Tiếu Cẩn nói: "Em đi qua, chị đón em ở cửa.
Em cúp máy trước.
Mộc Chẩm Khê ngơ ngác: "Được."
Sau khi cúp điện thoại, Mộc Chẩm Khê còn ngây ngốc một lúc, sau đó đột nhiên hoàn hồn, rút ra điểm mấu chốt của cuộc đối thoại giữa hai người: Tiếu Cẩn đang đến nhà cô! Bây giờ! Ngay lập tức! Ngay lập tức!
A a a a!
Mộc Chẩm Khê luống cuống tay chân vội vàng lôi một bộ quần áo từ trong tủ ra mặc vào, lục túi tìm thẻ soát ra vào, vội vàng tông cửa xông ra ngoài.
Suốt đoạn đường chạy như điên xuống dưới lầu, Tiếu Cẩn còn chưa xuất hiện, Mộc Chẩm Khê thậm chí còn chưa kịp thở, mở camera trước của điện thoại, vuốt lại mái tóc dài ướt đẫm và rối bù của mình, cố gắng giống như một hình người, sau đó Tiếu Cẩn xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Tiếu Cẩn ăn mặc rất nghiêm chỉnh, một chiếc váy dài, mang giày xăng đan cao gót, một chiếc áo khoác tây trang nhỏ, giống như trang phục thường ngày của nàng khi đi ra ngoài.
Nếu không có mái tóc dài ẩm ướt của mình,