"Thời hạn thử nghiệm?" Mộc Chẩm Khê bối rối hỏi.
Cô chỉ nghe nói công ty thuê người có thời gian thử việc, hết thời gian thử việc có thể trở thành nhân viên chính thức, chưa từng nghe nói yêu đương cũng có thời hạn thử nghiệm này, vậy tính như thế nào? Nếu cảm thấy phù hợp thì chuyển sang một mối quan hệ chính thức, biến thành chính thức yêu đương, nếu như không phù hợp thì tạm biệt sao?
Tiếu Cẩn nhìn thấu suy nghĩ của cô, gật đầu nói: "Chính là như chị nghĩ."
Nàng giải thích cặn kẽ: "Chúng ta có thể ký một bản hợp đồng, chị là bên A, em là bên B.
Chúng ta quy định tiến vào thời hạn thử nghiệm yêu đương.
Nếu như chị cảm thấy xác định, chúng ta sẽ chính thức ở bên nhau.
Nếu như hết thời hạn thử nghiệm, chị vẫn không thể quyết định được, có thể tiếp tục thử nghiệm, hoặc là kết thúc hợp đồng..." Nàng dừng lại một giây, "Không vướng bận nữa."
Mộc Chẩm Khê: "..."
Tiếu Cẩn bổ sung đâu vào đấy lần nữa: "Nếu trong thời gian thử nghiệm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chị cũng có thể đơn phương tuyên bố kết thúc mối quan hệ thử nghiệm này trước thời hạn."
Mộc Chẩm Khê nói ra không chút do dự: "Chị từ chối."
Tiếu Cẩn không có vẻ gì là ngạc nhiên, nghiêng nghiêng đầu, hỏi: "Tại sao?"
Mộc Chẩm Khê không thể nhìn ra ý định thực sự của Tiếu Cẩn sao?
Tiếu Cẩn biết rõ tính tình của cô không lạnh không nóng, dễ dàng rối rắm, bởi vì quá khứ mà chậm chạp không quyết định được.
Hiện tại cô lại bởi vì không thể cho đối phương danh phận mà lâm vào áy náy, vì vậy Tiếu Cẩn tìm kế, dùng thời hạn thử nghiệm yêu đương như một lớp ngụy trang, để cho cô có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ không rõ ràng này mà không có gánh nặng.
Tiếu Cẩn vĩnh viễn đặt cô ở vị trí hàng đầu, nhưng cô không thể giả vờ như không biết, tận hưởng cảm giác yên tâm thoải mái này một cách ích kỷ.
Mộc Chẩm Khê tỏ ra rất cứng rắn: "Em biết rõ tại sao, chị không thể chấp nhận sự trả giá này của em."
Tiếu Cẩn nhìn cô một lúc, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
Có sự bất lực, còn có một loại cảm xúc phức tạp khác mà Mộc Chẩm Khê không thể nhìn thấu được.
"Được rồi." Tiếu Cẩn cười nói, "Chúng ta đều lùi lại một bước.
Chúng ta có thể bàn lại về vấn đề liên quan đến chuyện thử nghiệm này." Nàng nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi hé mở của Mộc Chẩm Khê, chặn lại trước, "Chị nghe em nói trước đi."
Mộc Chẩm Khê ngậm miệng, chờ nàng nói phần còn lại.
Tiếu Cẩn giống như "chủ nhân" lấy giấy bút từ ngăn kéo dưới bàn trà, giơ lên: "Chị có phiền không nếu em dùng nó?"
Mộc Chẩm Khê: "...!Không phiền."
Cô nghĩ thầm: Làm sao Tiếu Cẩn lại biết cô có thói quen để giấy bút vào ngăn kéo của bàn trà?
"Chúng ta sắp xếp từng thứ từng thứ một đi." Tiếu Cẩn ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, đặt quyển sổ trên đùi, biểu lộ thái độ giống như dạy kèm cho cô năm đó, phân tích cặn kẽ các ý tưởng giải đề, làm cho Mộc Chẩm Khê cảm thấy vô cùng thân thiết.
Tiếu Cẩn liếc nhìn cô một cái.
Mộc Chẩm Khê tự giác ngồi xuống bên cạnh Tiếu Cẩn, nhìn vào tay nàng: "Em nói đi."
Tiếu Cẩn nói: "Vấn đề lớn nhất trước mắt chúng ta lúc này là, chị còn chưa thể xuất phát từ tận đáy lòng để xác định muốn quay lại với em, đúng không?"
Mộc Chẩm Khê gật đầu.
Cô đột nhiên cử động chân một cách không được tự nhiên, không khí bây giờ rất kỳ lạ, có bạn gái cũ nhà ai lại có thể ngồi cùng nhau bàn về vấn đề quay lại một cách bình thản như vậy?
Tiếu Cẩn gõ nhẹ cán bút lên đầu gối của cô: "Tập trung tinh lực, không được nghĩ lung tung."
Mộc Chẩm Khê phục tùng theo thói quen, tập trung toàn bộ sự chú ý của mình.
Tiếu Cẩn đánh dấu 1 vào sổ tay, viết hai chữ: Quay lại.
Có một dấu chấm hỏi đằng sau.
"Thứ hai, nhưng chị lại cảm thấy rõ ràng mọi người xung quanh đều biết quan hệ giữa hai chúng ta, dù sao ngoài em ra, cũng sẽ không có ai khác, tại sao lại còn do dự như vậy.
Rõ ràng không có danh phận, chị còn muốn em thừa nhận sự thật rằng mình không còn độc thân ở trước mặt đồng nghiệp."
"Đúng vậy." Mộc Chẩm Khê cúi đầu, nói một cách tự giễu, "Rất ra vẻ."
Tiếu Cẩn nhíu nhíu mày, không có phủ nhận, nhưng nàng đưa tay nắm lấy tay của Mộc Chẩm Khê, nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt của nàng, cười đến mức lộ ra hàm răng trắng tuyết, nói: "Em thích chị ra vẻ."
Mộc Chẩm Khê hoàn toàn không có cảm động, im lặng nói: "...!Gần đây em rất thích nói lời ngon tiếng ngọt." Không giống với Tiếu Cẩn trước đây.
"Không phải là lời ngon tiếng ngọt, em nói nghiêm túc đấy." Tiếu Cẩn nói, "Chị càng nghĩ sâu tính kỹ về em, biểu thị chị càng yêu em, càng không muốn mất em, đúng không?" Nếu Mộc Chẩm Khê thực sự xúc động nhất thời hay đơn giản bởi vì quá si mê mà đáp ứng quay lại với nàng, ngược lại, Tiếu Cẩn sẽ hoảng loạn không chịu nổi một ngày, lo lắng rằng Mộc Chẩm Khê sẽ rời bỏ nàng một lần nữa.
Khuôn mặt của Mộc Chẩm Khê khẽ nhúc nhích, làn nước mỏng dưới đáy mắt khúc xạ, lặng lẽ nhìn nàng.
Nàng hiểu mình.
Tiếu Cẩn sờ sờ mu bàn tay cô để trấn an, sau đó rút tay về, cầm sổ tay ghi vào hai chữ: Danh phận.
Có một dấu chấm than đằng sau Danh phận.
"Thứ ba," Tiếu Cẩn cúi đầu tựa như ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi của mình, hắng giọng nói: "Em có một chút ích kỷ."
Mộc Chẩm Khê khẽ ngước mắt lên.
Hai vấn đề trước mà Tiếu Cẩn đề cập tới đều là những điều cô có thể nghĩ ra, còn việc Tiếu Cẩn nói rằng nàng có lòng ích kỷ, cô cảm thấy bất ngờ.
"Là cái gì?"
"Em muốn thân mật với chị hơn một chút." Tiếu Cẩn nói nhẹ nhàng, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng trong phòng khách yên tĩnh, "Nắm tay, ôm, còn có cái kia..." Nàng dừng lại một chút, nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn, "Ừm...!Hôn."
Trái tim của Mộc Chẩm Khê đột nhiên lệch một nhịp, bờ môi đột nhiên trở nên nóng bỏng.
"Thời, thời gian thử nghiệm cũng có thể sao?"
"Tại sao lại không thể?" Tiếu Cẩn cúi đầu, một lọn tóc dài xõa xuống trước ngực, nàng nhẹ giọng thì thầm: "Dù sao hợp đồng là chúng ta tự mình ký, điều khoản cũng chính là chúng ta tự định ra.
Thời gian thử việc ở công ty cũng phải chấm công mà."
So sánh việc chấm công làm việc với nụ hôn, thoạt nghe có vẻ khó tin, nhưng suy nghĩ kỹ lại cũng rất hợp lý.
Các cặp tình nhân bình thường cũng phải hôn nhau mỗi ngày, giống như việc chấm công.
"À." Mộc Chẩm Khê đáp lại một cách vô thức.
Tiếu Cẩn nghe thấy thái độ buông lỏng của cô, không ngừng cố gắng nói: "Định ra một thời hạn thử nghiệm, hai chúng được đều có quyền lợi và nghĩa vụ ngang nhau, đều có thể đơn phương tuyên bố chấm dứt hợp đồng, nhưng nếu như muốn chuyển sang mối quan hệ chính thức, cần phải có sự thông qua của cả hai người.
Không chính thức ở bên nhau, nhưng ở bên ngoài, chúng ta vẫn xưng hô với đối phương là bạn gái, đồng thời có thể làm tất cả những việc mà các cặp đôi có thể làm, một công ba việc, chị cảm thấy có ổn không?"
Trong lòng Mộc Chẩm Khê vẫn cảm thấy kỳ quái, Tiếu Cẩn nói rằng hai người cùng đồng ý mới có thể chuyển sang mối quan hệ chính thức, nhìn có vẻ công bằng, nhưng nếu như mình muốn quay lại với nhau, Tiếu Cẩn nhất định sẽ đồng ý ngay lập tức, trên thực tế mình vẫn là bên A.
Nhưng mà với sự "ích kỷ" kia của Tiếu Cẩn, cô quả thực cũng thích thú không kém gì Tiếu Cẩn.
Thích thì có thích, nhưng không danh không phận mà làm những cử chỉ thân mật chỉ có tình nhân mới có thể làm với nhau, chẳng phải là một loại cảm giác tàn nhẫn khác sao?
Mộc Chẩm Khê rối rắm một hồi, nói: "Chị phải suy nghĩ một chút."
Tiếu Cẩn nói: "Chúng ta ở bên nhau chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi, chị có đồng ý không?"
Mộc Chẩm Khê choáng váng, gật đầu.
Tiếu Cẩn nói: "Em không muốn lãng phí thời gian nữa, vì vậy chị coi như là giai đoạn bước đệm cho chúng ta thôi, được không?"
Mộc Chẩm Khê ngây ngốc nhìn nàng.
Tiếu Cẩn càng có tinh thần hăng hái hơn: "Em đã chịu đựng thật lâu, đây là phương pháp thích hợp nhất mà em nghĩ ra trong giai đoạn này.
Chị đừng luôn phân chia rõ ràng như vậy với em, chị cũng không phải là em, không cần dùng ý nghĩ của mình để suy đoán em."
"Nếu chị đồng ý, em sẽ rất vui vẻ, đặc biệt vui vẻ." Ánh mắt của Tiếu Cẩn lộ ra tình cảm sâu như biển, giọng nói dịu dàng mê hoặc cô, "Đồng ý với em đi?"
Mộc Chẩm Khê hoàn toàn bị nàng điều khiển, không muốn nhìn thấy vẻ mặt đau lòng khổ sở của nàng.
"Được rồi, chị đồng ý."
Khoảnh khắc nói ra, Tiếu Cẩn không thể chờ đợi được nữa lao đến hôn lên má cô một cái thật ngọt ngào mềm mại.
Mộc Chẩm Khê gần như say đi, quả thực giống như nụ hôn chính thức đầu tiên, tim đập loạn xạ.
Cô cố gắng kiềm chế bản thân mới không mềm oặt ngã xuống ghế sô pha.
Tiếu Cẩn nói: "Thỏa thuận có hiệu lực."
Khóe môi của Mộc Chẩm Khê nhếch lên: "Thỏa thuận đâu?"
Tiếu Cẩn chớp chớp mắt: "Em còn chưa nghĩ ra, bây giờ chúng ta thảo luận một chút đi?"
Mộc Chẩm Khê liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nói: "Đã quá muộn rồi, ngày mai chúng ta lại thảo luận tiếp nhé."
Tiếu Cẩn rất hưng phấn, nói: "Vậy chị đi ngủ đi, em viết.
Chị mở máy tính trong phòng làm việc của chị cho em đi, bây giờ em đi viết ngay."
Mộc Chẩm Khê: "..."
Đêm hôm khuya khoắt, Tiếu Cẩn kêu cô đi ngủ, sau đó một mình nàng viết thỏa thuận?
Mười phút sau.
Đèn trong phòng làm việc sáng trưng, màn hình máy tính hiển thị một tập tài liệu trống, Tiếu Cẩn ngồi vào chiếc ghế xoay trước bàn làm việc, Mộc Chẩm Khê chuyển một chiếc ghế từ phòng khách đến ngồi bên cạnh nàng, cách hơi gần một chút, ngửi một chút, toàn bộ hơi thở đều là hương thơm sữa tắm mùi sữa bò của Tiếu Cẩn.
Tiếu Cẩn đột nhiên quay mặt lại, bờ môi của hai người chỉ cách nhau mười centimet.
Ánh mắt của Tiếu Cẩn dừng lại trên môi cô trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó giả vờ bình tĩnh nhìn về phía Mộc Chẩm Khê: "Tiêu đề thỏa thuận viết như thế nào?"
Mộc Chẩm Khê trầm giọng nói: "Thỏa thuận hợp tác về thời gian thử nghiệm yêu đương của Tiếu Cẩn và Mộc Chẩm Khê."
"Được rồi." Tiếu Cẩn gõ tiêu đề bên trong file Word, kiểu chữ in đậm, rất trang trọng.
"Bên A thì sao?" Tiếu Cẩn hỏi.
"Viết tên của em." Mộc Chẩm Khê nói.
Tiếu Cẩn viết bên A thứ nhất: Tiếu Cẩn.
Viết bên A thứ hai: Mộc Chẩm Khê.
Viết xong quay đầu nhìn Mộc Chẩm Khê cười hoài không thôi.
Mộc Chẩm Khê: "..." Được thôi, có hai bên A, dù sao bản thỏa thuận này được viết ra để hai người bọn họ tự xem.
Tiếp theo là các điều khoản về quyền lợi và nghĩa vụ.
Thứ nhất, công nhận thân phận bạn gái của nhau với mọi người bên ngoài.
Liệt kê ra điều 1234 bên dưới cho từng tình huống cụ thể.
Thứ hai, trong nội bộ, không được phép gọi nhau là bạn gái, nhưng với sự cho phép của đối phương, có thể làm một số quyền lợi nhất định, chẳng hạn như nắm tay, ôm, hôn, lên giường và những điều khác bổ sung ngoài thỏa thuận.
Liệt kê ra điều 1234 bên dưới cho từng tình huống cụ thể.
Thứ ba, về việc kết thúc thời hạn thử nghiệm để chuyển sang mối quan hệ chính thức.
Nếu như...
Câu từ của Tiếu Cẩn tuôn ra như suối phun, đợi nàng bắt đầu viết, Mộc Chẩm Khê căn bản không có chỗ để chen vào.
Nhìn thấy nàng viết đến đoạn hôn kia, trong đầu Mộc Chẩm Khê chợt lóe lên cảnh tượng vừa rồi, nàng đột nhiên tập kích, hôn lên mặt mình, hình như cũng chưa có sự cho phép mà? Cô thậm chí còn không tin rằng lần sau Tiếu Cẩn sẽ thực hiện nghiêm túc các điều khoản trong thỏa thuận.
Mộc Chẩm Khê phân biệt rõ ràng hơn, đột nhiên hiểu ra lòng ích kỷ của Tiếu Cẩn không chỉ như thế, đây là nàng lấy lùi làm tiến, muốn gài bẫy mình mà, khăng khăng nắm Mộc Chẩm Khê trong lòng bàn tay, Tiếu Cẩn còn làm đến quang minh chính đại, thẳng thắn trực tiếp, làm cho cô như con dê cam tâm tình nguyện vào miệng cọp.
Đầu óc của Tiếu Cẩn sao lại lớn như vậy, sao lại thông minh hơn cô nhiều như vậy, luôn có thể nghĩ ra biện pháp có thể làm cho mình chấp nhận.
"Chị cười ngốc cái gì vậy?"
"Chị không có nha."
"Nước bọt đã sắp chảy lên chân em rồi, còn nói không có?" Tiếu Cẩn liếc cô một cái.
Mộc Chẩm Khê hơi khẩn trương giơ tay sờ lên khóe miệng, sạch sẽ, không có cái gì hết, còn trêu đùa cô nữa.
Mộc Chẩm Khê đưa tay véo má Tiếu Cẩn, trừng phạt nhẹ nhàng.
Tiếu Cẩn khẽ thì thào "ui" một tiếng, nói ra không để ý chút nào: "Đau quá."
Mộc Chẩm Khê buông ra, nhớ tới cảm giác vừa rồi một chút, vỗ vỗ tay, nói: "Tại sao trên mặt em lại không có chút thịt nào vậy?"
Tiếu Cẩn liếc xéo cô một cái: "Còn chưa ở bên nhau, chị đã ghét bỏ em rồi?"
Mộc Chẩm Khê: "Không có, chỉ là cảm thấy quá gầy."
"Chỗ nên có thịt vẫn phải có, đừng lo lắng." Giọng điệu của Tiếu Cẩn nhàn nhạt, ý muốn ám chỉ.
"Chị không có việc gì phải lo lắng." Lúc đầu Mộc Chẩm Khê chưa nghĩ đến phương diện đó, Tiếu Cẩn vừa nói cô liền hiểu sai ý, ánh mắt vô thức liếc nhìn về trước ngực Tiếu Cẩn, quả nhiên...!Ừm...
Yết hầu của Mộc Chẩm Khê bỗng nhúc nhích một chút, cố gắng tập trung sự chú ý vào màn hình lần nữa.
Tiếu Cẩn hỏi: "Thời hạn thử nghiệm là bao lâu?"
Mộc Chẩm Khê: "Em cảm thấy thế nào?"
Tiếu Cẩn căn bản không diễn ra quá trình suy nghĩ, nói: "Hai trăm năm nhé."
"Hai ——" Ngay từ đầu Mộc Chẩm Khê không kịp phản ứng, nhưng sau khi suy nghĩ về thời hạn này một lần, đột nhiên mất đi giọng nói.
Tiếu Cẩn nhíu mày: "Cảm thấy quá ngắn? Vậy thì năm trăm năm đi."
Mộc Chẩm Khê: "...!Được."
Kết quả là khi đánh chữ, Tiếu Cẩn trầm ngâm trong hai giây, viết ra thời hạn một vạn năm.
Kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp.
Mộc Chẩm Khê: "..."
Thỏa thuận thời gian thử nghiệm như một trò đùa, sau khi hai người xác nhận, bước đầu đã ổn thỏa.
Trong nhà Mộc Chẩm Khê không có máy in, vì vậy giao cho Tiếu Cẩn ngày mai mang đến trường học, sau khi in xong sẽ ký tên đóng dấu thành hai bản, chính thức có hiệu lực.
Bởi vì soạn thảo thỏa thuận, Tiếu Cẩn phải làm ổ ở phòng làm việc của Mộc Chẩm Khê đến rạng sáng.
Nàng vươn vai đứng dậy khỏi bàn làm việc, nói: "Em muốn về nhà."
Mộc Chẩm Khê xoa bóp vai và lưng cho nàng, nói: "Chị đưa em về?"
Tiếu Cẩn hưởng thụ sự hầu hạ của cô, cả người vô cùng mềm mại.
Nửa người chui vào trong ngực Mộc Chẩm Khê, nàng uể oải ngáp một cái, lười biếng "ừm" một tiếng, nhắm mắt lại nói: "Được rồi, nhưng chị trở về có thể không an toàn hay không?"
Mặc dù tiểu khu có an ninh tốt, nhưng hai người đều là