Mộc Chẩm Khê giơ ngón tay lên lau khóe môi, khi lấy xuống, đầu ngón tay dính một vệt máu đỏ tươi.
Cô không giận mà còn cười: "Em là chó à?"
Tiếu Cẩn cắn xong liền hoảng sợ, muốn thu người lại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Mộc Chẩm Khê, một sự xúc động không biết từ đâu đến khiến nàng lại nhào tới, dùng hai tay ấn vào vai Mộc Chẩm Khê, quỳ một chân đẩy cô chống đỡ trên ghế sô pha.
Sau đó...!tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô.
Dáng vẻ muốn làm điều gì đó nhưng lại không dám.
Mộc Chẩm Khê bật cười trong lòng, nhưng lại cảm thấy hơi chút cảnh còn người mất.
Đặt ở trên người Tiếu Cẩn trước kia, hai người có quan hệ như vậy, làm sao có thể do dự sợ đầu sợ đuôi như thế?
Em đang sợ cái gì?
Sợ hãm quá sâu, không thể cho chị thêm một cơ hội để thoát ra sao?
Mộc Chẩm Khê cảm thấy hơi tức giận khi nghĩ đến điều đó.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để được ăn cả ngã về không, nhưng Tiếu Cẩn chưa nghĩ ra kế hoạch để kéo cô trở lại lần nữa, lại có một dự định khác, mặc dù không phải vì chính nàng, cũng làm cho Mộc Chẩm Khê tức giận.
Trước đây Tiếu Cẩn không thích nói với cô, cô còn cho rằng Tiếu Cẩn cảm thấy cô chưa đủ trưởng thành, tư tưởng của hai người chênh lệch quá lớn, có nói ra cô cũng không thể hiểu được.
Hiện tại nàng vẫn không nói ra, yêu đương với nhau còn che che giấu giấu, đây là thái độ yêu đương nghiêm túc sao?
Cô phải sửa lại những tật xấu này cho Tiếu Cẩn, vậy thì bắt đầu từ chuyện "không có tư cách" này đi.
Tiếu Cẩn chần chờ chưa quyết.
Mộc Chẩm Khê đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cằm Tiếu Cẩn.
Tiếu Cẩn: "!!!"
Mộc Chẩm Khê rất mãn nguyện khi nhìn thấy những cảm xúc bàng hoàng xuất hiện trong đôi mắt sâu thẳm và tĩnh lặng thường ngày ấy, sau đó cô sẽ làm cho nàng còn sốc hơn nữa.
Mộc Chẩm Khê nâng cằm Tiếu Cẩn khiến cho nàng tới gần mình, đôi môi hai người chỉ cách nhau chưa đầy năm centimet, hơi thở ấm áp hoà vào cùng nhau.
Tiếu Cẩn ngước mắt lên nhìn Mộc Chẩm Khê, lông mi thật dài khẽ run lên theo động tác càng ngày càng gần.
Đôi môi hơi khô khốc, lại cảm thấy nóng lên.
Tiếu Cẩn chống vào đôi tay đang buông lỏng của Mộc Chẩm Khê, từ từ nhắm mắt lại.
Đây là Mộc Chẩm Khê chủ động.
Hôn má và hôn môi có ý nghĩa khác nhau.
Nàng chủ động quẹt thẻ chấm công với Mộc Chẩm Khê, nhưng ý nghĩa cái hôn đó là tự nàng kế hoạch trong phạm vi cho phép của bản thân.
Loại này quá giới hạn, có ý nghĩa rõ ràng, cần phải được quyết định bởi Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê dừng ở trước môi Tiếu Cẩn, chỉ cách một centimet nữa, hai người sẽ hôn nhau.
Tiếu Cẩn gần như cảm nhận được nhiệt độ của môi Mộc Chẩm Khê.
Nàng nhớ rõ Mộc Chẩm Khê đã tô một lớp son môi rất ẩm, trông rất mềm, rất muốn hôn, giống như thạch trái cây.
Đã rất lâu rồi nàng không được nếm qua hương vị của Mộc Chẩm Khê, suy cho cùng thì giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ, tỉnh lại sẽ càng cảm thấy trống trải hơn.
Nàng nín thở, miệng đắng lưỡi khô, thậm chí không dám nuốt xuống vì sợ làm gián đoạn ý định của Mộc Chẩm Khê.
Lực giữ lấy cằm nàng đột nhiên buông lỏng, giác quan có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở đến gần từ từ chậm lại dần dần rời xa.
Mộc Chẩm Khê hi vọng rằng Tiếu Cẩn có thể hôn cô trước khi cô hoàn toàn lùi lại, cho dù tiến về phía trước một chút cũng được.
Thế nhưng không có.
Nàng chỉ nhíu mày một cái rất khó nhận thấy, sau đó mặc kệ chính mình rời đi.
Mộc Chẩm Khê: "..."
Có phải nàng quá nhẫn nhịn rồi không? Vừa rồi còn nghe thấy nhịp tim dữ dội của Tiếu Cẩn, cô cảm thấy đối phương không chỉ muốn hôn cô, mà còn muốn lột sạch quần áo của cô, nhưng biểu hiện ở hành động thực tế lại...
Tiếu Cẩn mở mắt ra, đôi mắt trong veo, không chút gợn sóng.
Mộc Chẩm Khê mặt không cảm xúc nhìn nàng.
Rất tốt.
Tiếu Cẩn thu chân đang quỳ trở về, giẫm trên mặt đất, đứng thẳng dậy, dịu dàng nói: "Lần sau đừng nói những lời này nữa, em biết là chị cố ý ——" Hai chữ "kích em" còn chưa ra khỏi miệng, Mộc Chẩm Khê thừa dịp nàng còn chưa chuẩn bị, túm lấy một tay của nàng, kéo lui lại.
Tiếu Cẩn vẫn chưa đứng vững hoàn toàn, bất ngờ không kịp phòng bị, té sấp về phía trước, vừa lúc nhào vào trong ngực Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê dùng một tay ấn vào sau đầu nàng, tay kia nắm lấy cằm nàng, cúi đầu hôn lên bất chấp.
Đầu tiên Tiếu Cẩn khẽ rên một tiếng, sau đó không phát ra âm thanh nào nữa, chỉ có thể bị động chịu đựng nụ hôn không có chút kỹ xảo nào, mà có lẽ là sự trả thù thô bạo của Mộc Chẩm Khê.
Đôi môi của nàng bị cọ xát đến sưng đỏ, thậm chí còn bị mút ra một chút đau đớn, nhưng trong lòng lại vô cùng thỏa mãn.
Một tay tự giác khoác trên vai Mộc Chẩm Khê, nàng yếu ớt nắm lấy vạt áo của cô, muốn có được nhiều hơn nữa.
Mộc Chẩm Khê lại hơi nghiêng vai, như thể cố gắng tránh né bàn tay của nàng.
Tiếu Cẩn hiểu ý, chủ động buông tay ra, ngoan ngoãn buông thỏng bên người.
Mộc Chẩm Khê càng tức giận hơn, nàng bày ra dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng như vậy, làm cho cô cảm thấy không phải đang hôn người yêu của mình, mà giống như đang cường bạo.
Lần này cô thật sự hiểu lầm, Tiếu Cẩn không đến mức phải hèn mọn như vậy khi hôn, chỉ là nàng nhất thời vui sướng quá mức, đầu óc trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào mới tốt.
Mộc Chẩm Khê muốn cắn một cái trên môi Tiếu Cẩn giống như vết thương của cô, há miệng, nhe răng, ngoạm lấy một miếng thịt nhỏ.
Khi muốn dùng sức, cô lại chậm chạp không xuống miệng được, cuối cùng chỉ có thể dùng một chút lực, xem như là một hình phạt nhẹ.
Tức giận đan xen trong lòng.
Cái cắn khẽ này của cô tựa như tình thú, ngược lại làm cho nhịp tim của Tiếu Cẩn trở nên điên cuồng, mãi sau mới nhận ra một sự xúc động sinh sôi.
Nàng đưa tay ôm lấy sau gáy Mộc Chẩm Khê, đầu lưỡi đưa ra khỏi đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, liếm nhẹ vào hàm răng chưa khép lại hoàn toàn của Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê: "!!!"
Cô suýt chút nữa không thể cưỡng được mà đáp lại nàng ngay tại chỗ!
Nhưng cô cũng không từ chối.
Lông mi của Tiếu Cẩn rung động mãnh liệt, môi nàng dùng sức một chút, dán lên rồi mút một chút.
Hơi thở nóng rực của Mộc Chẩm Khê phả vào mặt nàng nhưng vẫn không đáp lại, Tiếu Cẩn cảm nhận được nhiệt độ của cô, lại mút một chút, lần này cô mở mắt ra, trong mắt choáng váng đầy thu thuỷ.
"Em có thể không?" Tiếu Cẩn hỏi.
Đôi môi của nàng đỏ mọng, rất đẹp.
Ánh mắt Mộc Chẩm Khê rơi vào đôi môi của nàng, thầm nghĩ: Hôn cũng đã hôn rồi, bây giờ lại hỏi có phải muộn quá không? Nếu như mình nói không thể, liệu Tiếu Cẩn có lùi lại lần nữa không?
Mũi tên đã nằm trên dây, còn có thể giương cung mà không bắn sao?
Vì vậy, Mộc Chẩm Khê lạnh lùng từ chối: "Không thể."
Tiếu Cẩn nheo mắt nhìn biểu hiện của cô, như thể đang đánh giá sự thật trong lời nói của cô.
Nàng biết rằng vừa rồi Mộc Chẩm Khê đã lừa nàng, bây giờ cô có vẻ như là khẩu thị tâm phi? Ngộ nhỡ không phải thì sao?
Thực sự giương cung mà không bắn à?
Mộc Chẩm Khê chán nản, nói: "Không thể, em không nghe thấy sao?"
Tiếu Cẩn nắm chặt mái tóc dài xõa trước người cô, liếc nhìn cô một cái rồi nói nhỏ: "Nhưng vừa rồi chị chủ động trước." Không thể trêu rồi chạy trốn chứ?
Nàng còn ủy khuất trước?
Mộc Chẩm Khê tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên, cuối cùng chỉ phát ra một tiếng khịt mũi lạnh lùng, nghiêng đầu đi không nhìn nàng nữa.
Tiếu Cẩn vẫn muốn hôn cô, nàng gần như chắc chắn rằng Mộc Chẩm Khê là khẩu thị tâm phi.
Người ngập ngừng tiến lại gần, nhưng giây tiếp theo nhìn thấy vết thương đang chảy máu trên môi cô, Tiếu Cẩn lẩm bẩm một ngụm kia thật nặng quá, sau đó Mộc Chẩm Khê đối xử lại rất thô bạo, vết hở kia lại rướm máu ra.
Tiếu Cẩn ôm má Mộc Chẩm Khê, nhẹ nhàng hôn từng chút từng chút vào vết thương đang rỉ máu của cô.
Mặc dù Mộc Chẩm Khê không toại nguyện, nhưng cuối cùng không phải là không có chút tiến triển nào, dần dần nguôi giận.
"Hộp thuốc nhà chị ở đâu?" Tiếu Cẩn chỉ chỉ vào môi cô, ngượng ngùng nói: "Có lẽ cần phải bôi thuốc."
Mộc Chẩm Khê im lặng đứng dậy, đi vào phòng ngủ tìm hộp thuốc.
Tiếu Cẩn đi sau lưng cô giống như trùng theo đuôi.
Mộc Chẩm Khê quay đầu lại: "Em làm gì vậy?"
Tiếu Cẩn ngượng ngùng: "Không có gì."
Mộc Chẩm Khê nheo nheo mắt: "Vậy em đi theo chị làm gì?"
Bên phải chính là toilet, Tiếu Cẩn nhanh trí đi vào, nói: "Em đi vệ sinh."
Sau khi nàng bước vào, sắc mặt của Mộc Chẩm Khê bị phá vỡ.
Tiếu Cẩn ngồi trên nắp bồn cầu, đè chặt hai chân mềm nhũn của mình, thỉnh thoảng lại đưa tay lên chạm vào gò má nóng bừng của mình.
Những lời nàng nói đều là thật, mối quan hệ này chính là do Mộc Chẩm Khê làm chủ, nhưng vấn đề không phải muốn hòa là hòa, muốn chia là chia, mà là một vấn đề khác, Mộc Chẩm Khê trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ?
Tiếu Cẩn nhớ lại từ sáng nay đi ra ngoài đến giờ, nàng đều bị Mộc Chẩm Khê dắt mũi, hết bộ này đến bộ khác, nên trong đầu không có thời gian để tĩnh tâm suy nghĩ.
Điều Mộc Chẩm Khê muốn chính là tác dụng này, cố tình không cho nàng tỉnh táo suy nghĩ.
Nàng xoa xoa tay, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, nhưng đồng thời lại ma xui quỷ khiến nghĩ đến: Thật ra như vậy cũng tốt.
Tình yêu tự nó cũng không phải là một điều lý trí.
Chẳng qua là trước mắt, nàng không có tư cách để phóng túng, tư cách? Từ này hơi quen thuộc, vừa rồi Mộc Chẩm Khê đã nói với nàng nhiều lần, cô không thích nghe từ này, cũng không cảm thấy nên nói đến tư cách trong tình yêu.
Nhưng Tiếu Cẩn lại không nghĩ như vậy, lối suy nghĩ đã hình thành từ lâu của nàng không thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Nàng muốn nói đến tư cách, phải đợi đến khi tất cả lắng xuống, chắc chắn không thể nghi ngờ, nàng mới có thể học cách chiều chuộng bản thân, nếu không, nàng phóng túng cũng chỉ là mang theo xiềng xích nhảy múa.
Làm sao bây giờ?
Nàng lại...!xung đột với Mộc Chẩm Khê, phải không?
Phải làm sao đây?
Tiếu Cẩn bắt đầu ảo não.
Rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, tại sao kế hoạch luôn thay đổi không theo kịp, bất ngờ xảy ra thường xuyên.
Mộc Chẩm Khê lấy được hộp thuốc đặt ở trên bàn trà trong phòng khách, đợi một lúc vẫn chưa thấy Tiếu Cẩn đi ra, cô đi đến gõ cửa toilet, nói: "Em đang tu tiên ở trong đó sao?"
"Ra liền." Tiếu Cẩn nhấn xuống xả nước, đứng dậy rửa tay lần nữa rồi mở cửa.
Mộc Chẩm Khê ôm cánh tay, liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới, thâm thúy nói: "Lại ở bên trong suy nghĩ tính kế chị thế nào à?"
Tiếu Cẩn: "..."
Mộc Chẩm Khê không thèm để ý đến phản ứng của nàng, quay lại ngồi xuống ghế sô pha, chống cằm chỉ vào hộp thuốc: "Bôi thuốc cho chị đi, chị bị trễ giờ làm rồi."
Tiếu Cẩn mở hộp thuốc ra, thuốc mỡ bôi vết thương ở trên cùng, nàng liếc một cái đã tìm được, dùng tăm bông quẹt một ít, hỏi: "Bữa sáng tính sao bây giờ?"
Mộc Chẩm Khê: "Nhịn đói."
Tiếu Cẩn nói: "Sao có thể nhịn đói, chút nữa mua một ít trên đường đi."
Mộc Chẩm Khê: "Chị không có thời gian ăn."
Tiếu Cẩn hơi nghẹn, nói lắp: "Vậy, vậy chị cố gắng một chút, nhín ra chút thời gian để ăn nhé?"
Mộc Chẩm Khê bật cười thành tiếng.
Đây là Tiếu Cẩn lấy lời nói lần trước của cô khi sấy tóc cho Tiếu Cẩn, trả lời lại cho cô, hiệu quả rất tốt, ít nhất thì Mộc Chẩm Khê cũng nở nụ cười.
Mộc Chẩm Khê mỉm cười chưa đầy hai giây, thu nụ cười lại, Tiếu Cẩn nâng tăm bông trong tay lên, ánh mắt ra hiệu cho cô, Mộc Chẩm Khê khẽ hé miệng, đưa môi dưới về phía trước một chút.
Vừa rồi chỉ lướt qua một chút, Tiếu Cẩn dùng ngón tay nắm lấy tăm bông, nhưng đầu óc lại có chút lạc hướng.
Nếu đã hôn một lần rồi, vậy lần thứ hai, lần thứ ba chắc là không cần xin phép nữa, đúng không?
Mộc Chẩm Khê thấy nàng thất thần, cũng nhìn thấy yết hầu của nàng hơi run rẩy, cố ý đưa đầu lưỡi mềm mại ra, cong lên môi một chút, sau đó làm như không có việc gì thu lại.
Chiếc tăm bông của Tiếu Cẩn vô tình bôi lên khóe miệng.
Mộc Chẩm Khê: "Này."
Tiếu Cẩn: "Thật xin lỗi." Nàng vội vàng lấy khăn giấy trong hộp ra, giúp Mộc Chẩm Khê lau vết thuốc mỡ bị tràn ra.
Sau khi bôi xong, Tiếu Cẩn ném tăm bông vào thùng rác, cất thuốc mỡ đi rồi đậy hộp thuốc lại.
Mộc Chẩm Khê lấy một chiếc gương trang điểm nhỏ từ trong túi ra, nhìn vết thương trên môi mình, thỉnh thoảng còn cau mày.
Tiếu Cẩn vô cùng chột dạ, đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: "Đau không?"
Mộc Chẩm Khê cau mày nói: "Không sao." Vết cắn có màu đậm hơn nhiều so với những chỗ khác, chuyến này đến công ty cô hết đường chối cãi, tuy rằng cô thật sự không có gì hay để biện hộ, chính là bị bạn gái cắn.
Nghĩ đến chuyện này, cô trừng mắt liếc Tiếu Cẩn một cái, thật sự là thuộc loài chó mà.
Tiếu Cẩn bị cô nhìn chằm chằm đến không còn gì để nói, nàng chỉ là nhất thời xúc động nên xuống miệng.
Xúc động là ma quỷ.
Mộc Chẩm Khê suy nghĩ một hồi, ra lệnh đuổi khách: "Chị thu dọn đồ đạc một chút rồi trực tiếp đến công ty làm việc, em về nhà trước đi." Giọng nói của cô ôn hòa, không có hùng hổ doạ người như vừa rồi, cũng không có dáng vẻ khinh miệt.
Tiếu Cẩn cảm thấy an tâm hơn một chút, nói: "Vâng."
"Những lời nói vừa rồi, thực sự là chị muốn kích em, xin lỗi vì đã làm tổn thương em.
Nếu em tức giận, có thể mắng ngược lại, chị sẽ không cãi lại."
"Em biết