"Chị hôn cũng đã hôn rồi, còn không định cho em danh phận chính thức sao?"
Từng chữ từng chữ lọt vào tai.
Mộc Chẩm Khê trợn mắt há hốc mồm.
Tiếu Cẩn lại bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu.
Tối hôm qua khi muốn thân mật với cô, nàng đã nghĩ ra việc lập thỏa thuận để ngụy trang, bây giờ đạt được mục đích liền lật lọng không muốn thỏa thuận nữa?
Nghĩ hay lắm!
Mộc Chẩm Khê nhìn vào đôi mắt nàng, từ từ nở một nụ cười đẹp đến mức làm rung động lòng người: "Em không muốn ký thỏa thuận nữa sao?"
Tiếu Cẩn vừa định gật đầu, nhưng dường như có một sự bí ẩn nào đó trong lời nói của cô, vì vậy nàng hơi do dự, nói: "Chị cảm thấy thế nào?"
Mộc Chẩm Khê chỉ cười mà không nói.
Tiếu Cẩn chán nản cúi đầu thấp xuống.
Đừng nghĩ rằng nàng thực sự chán nản, Mộc Chẩm Khê tự xưng có hai phần khả năng nhìn người, đặc biệt là nhìn Tiếu Cẩn, cô vẫn có thể nhìn ra nàng bốn năm phần trong trường hợp bình thường, đây là diễn kịch ra vẻ yếu thế với cô.
Ánh mắt của nàng có thể phơi chết mình luôn.
Mộc Chẩm Khê ho một tiếng, nghiêm nghị nói: "Đương nhiên là muốn ký thỏa thuận, nói lời phải giữ lấy lời, em nói có đúng không?"
Tiếu Cẩn tủi thân nhưng không dám phản bác, nói nhỏ: "...!Đúng."
Mộc Chẩm Khê đưa hai tay ra sau lưng, lại muốn trêu chọc nàng, trước kia đều là Tiếu Cẩn trêu chọc khiến cô đỏ cả mặt, nhưng bây giờ phong thủy luân chuyển, cũng có một ngày Tiếu Cẩn nhận thua.
Tiếu Cẩn ngẩng đầu lên, lại nhìn cô lần nữa: "Vậy thì khi nào em có thể trở thành chính thức?"
Mộc Chẩm Khê nhíu mày một lúc, giống như sói già vẫy đuôi, thản nhiên nói: "Để xem biểu hiện của em."
Lòng can đảm của Tiếu Cẩn tăng lên một chút, tiếp tục hỏi cô: "Vậy em có thể hôn chị không?"
Mộc Chẩm Khê: "Hừm..." Cô kéo dài âm thanh.
Tiếu Cẩn chờ đợi câu trả lời của cô.
Mộc Chẩm Khê làm tăng sự thèm khát của nàng, gật đầu: "Nhưng mà..."
Trái tim chưa kịp hạ xuống hoàn toàn của Tiếu Cẩn lại nâng lên lần nữa: "Nhưng mà cái gì?"
Ánh mắt Mộc Chẩm Khê ranh mãnh quét nàng một vòng từ trên xuống dưới, nói: "Em không sợ lại...!sao?" Cô không nói chữ kia ra miệng, chỉ làm khẩu hình "ướt", sau đó dừng lại, dùng ánh mắt trêu ghẹo nàng.
Tiếu Cẩn đỏ bừng cả mặt, vừa thẹn vừa giận, cắn môi, hơi càn quấy nói: "Như vậy cũng muốn hôn." Không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn!
Mộc Chẩm Khê cười: "Vậy thì em hôn đi, muốn hôn thì hôn."
Tiếu Cẩn ngo ngoe rục rịch.
Mộc Chẩm Khê mỉm cười nhắc nhở nàng: "Sáng nay em có lên lớp không?" Nếu muốn hôn tiếp, cũng không phải chuyện phải đổi quần lót, vốn dĩ Mộc Chẩm Khê không có tà niệm gì, nhưng Tiếu Cẩn nhắc đến chữ kia, làm cho người cô cũng có chút khô nóng.
Tiếu Cẩn ngầm khó chịu, chỉ hôn nhẹ cô một chút.
Mộc Chẩm Khê lặng lẽ ôm nàng một lúc, thực sự không thể kéo dài được nữa, chóp mũi vùi vào tóc nàng khịt khịt hai lần, cằm xoa xoa lên gương mặt trơn nhẵn của nàng, lưu luyến không rời nói: "Thật sự phải đi làm rồi, chị đưa em về nhà trước."
Lần này, Tiếu Cẩn không còn làm nũng nữa.
Nàng vẫn còn nhớ kỹ những lời Mộc Chẩm Khê nói, mỗi đêm cô đi làm trễ bao nhiêu thì phải tan làm trễ bấy nhiêu, nếu tiếp tục trì hoãn nữa, sợ là thực sự phải làm suốt đêm.
Tiếu Cẩn từ từ nhắm mắt lại mời hôn, Mộc Chẩm Khê vòng tay quanh eo nàng rồi kéo lại, làm nàng càng dán chặt vào mình, cúi đầu hôn lên môi nàng, đầu lưỡi kiềm chế câu vào cánh môi nàng một chút, không có tiếp tục vào sâu hơn.
Gần đến mùa hè, lại ở trong nhà, hai người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, hai thân thể mềm mại ấm áp dán sát vào nhau khiến Tiếu Cẩn tâm viên ý mã* lại trỗi dậy lần nữa, nàng liếm liếm môi, rũ mắt xuống, không dám để cho Mộc Chẩm Khê phát hiện ra, thấp giọng nói: "Không cần đưa, em có thể tự mình trở về, chị trực tiếp đến công ty đi."
(* Tâm trí dễ mất kiểm soát.)
Mộc Chẩm Khê suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Giữa ban ngày thực sự không có gì nguy hiểm, Mộc Chẩm Khê vội vàng đi làm, lấy áo khoác trên ghế sô pha khoác vào cánh tay mình, đi xuống lầu với Tiếu Cẩn, rồi tách ra ở cổng tiểu khu.
Đi ra ngoài mấy chục mét, Mộc Chẩm Khê đưa tay lên chạm vào môi dưới, thuốc mỡ bôi phía trên đã bị Tiếu Cẩn liếm sạch.
Cô nhớ lại dáng vẻ hôn cô vừa rồi của Tiếu Cẩn, giống như cún con, nụ cười tràn ra khóe mắt.
Kỹ năng hôn của cô đều do Tiếu Cẩn dạy, cô giáo Tiếu Tiếu có kinh nghiệm lý thuyết phong phú, có thể dạy cho cô rất tốt.
Nàng dạy cô từng bước rất rõ ràng, còn chủ động làm vật thí nghiệm, tự mình thực hành.
Nói đến nàng, không biết là lười biếng hay là quá mẫn cảm, lần nào cũng mềm mại như nước.
Hôn thêm hai lần, nàng chỉ có thể thở nhẹ than nhẹ, bao năm rồi vẫn không có tiến bộ.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Mộc Chẩm Khê không nhịn được lấy điện thoại ra, mỉm cười gửi tin nhắn cho Tiếu Cẩn: [Cô giáo Tiếu đã ra khỏi nhà chưa?]
Tiếu Cẩn lên lớp lúc 10 giờ sáng, mất 20 phút lái xe để đến trường, trễ nhất lúc 9 giờ 30 phút nàng phải ra khỏi nhà, bây giờ là 9 giờ 27 phút.
Tiếu Cẩn trả lời cô: [Em đang ở hầm để xe, ngay lập tức]
Mộc Chẩm Khê: [Đừng đến trễ]
Tiếu Cẩn trở lại: [Sẽ không]
Mộc Chẩm Khê: [Em thay đồ lót chưa?]
Cô giáo Tiếu không trả lời cô.
Mộc Chẩm Khê vui vẻ nhìn điện thoại.
Đợi cô nhìn lên, phát hiện đèn xanh chỉ còn lại mười giây, vội vàng bước đưa chân dài chạy băng qua đường, điện thoại rung lên, Tiếu Cẩn nói: [Em lái xe]
Mộc Chẩm Khê nói một câu hai ý nghĩa: [Tự mình lái sao?]
Tiếu Cẩn vừa khởi động xe, đau khổ nắm chặt tay lái, chỉ có thể nhịn không đâm vào bức tường của hầm để xe.
Rốt cuộc ai mới là người được đằng chân lân đằng đầu?
Có bản lĩnh thì tự mình lên đi, miệng toàn nói phét thì có bản lĩnh gì?
Sau khi đùa giỡn nàng xong, Mộc Chẩm Khê nghiêm túc trả lời: [Chú ý an toàn, lái xe chậm một chút]
Bây giờ, Tiếu Cẩn không thể nhìn bất kỳ từ "lái xe" nào, hít một hơi thật sâu, dứt khoát không để ý tới cô.
Tâm trạng Mộc Chẩm Khê thật tốt, chạy chậm đến công ty, nở một nụ cười tươi chào Lễ tân.
Lễ tân hầu như ngày nào cũng nhìn thấy cô, vẫn còn kinh ngạc hai giây, sau đó thoáng qua vẻ hoảng sợ, rồi mới phản ứng lại, mỉm cười nói: "Chào chị Mộc."
Mộc Chẩm Khê vừa lên thang máy, Lễ tân lấy điện thoại từ gầm bàn ra.
Nhóm bát quái nhỏ của công ty.
– Lễ tân: Ah ah ah ah ah!!! Chị Mộc đã đến công ty làm việc!!!
– Đồng nghiệp 3: Chị ấy đến rồi à, hôm nay còn nói với tôi đến muốn
– Đồng nghiệp 2456: Đi làm có gì kỳ lạ sao?
– Đồng nghiệp 3: Chờ đã, phản ứng của cô không phải là...!
Em gái Corgi nhìn về phía cửa văn phòng, Mộc Chẩm Khê còn chưa tới, tiếp tục mò cá trong nhóm, đánh chữ: [Chẳng lẽ là nhìn thấy bạn gái bí ẩn đưa đi làm à?]
– Lễ tân: Không có, tôi nhìn thấy một vết hở trên môi của chị Mộc, giống như bị cắn
– Đồng nghiệp 3: Xùy ——
– HR: Mẹ kiếp!
– Đồng nghiệp 2345678: Mẹ kiếp x36
– Lễ tân: Mấy người nói xem là bị ai cắn [khuôn mặt viết đầy sự trong sáng thuần khiết.jpg]
– HR: Nhiệm vụ tìm hiểu sự thật được giao cho Đồng nghiệp 3, cả văn phòng của mấy người @Đồng nghiệp 3
– Đồng nghiệp 3: Mặc dù tôi rất muốn nói rằng đây là trách nhiệm của tôi, nhưng còn tùy vào tâm trạng của lão đại, tôi sẽ cố gắng hết sức.
– Đồng nghiệp 3: Tôi nghe thấy tiếng bước chân, lão đại của chúng tôi đến rồi!
Em gái Corgi nhanh chóng úp ngược màn hình điện thoại trên bàn, dáng vẻ hết sức tập trung vào công việc.
Đợi cho đến khi Mộc Chẩm Khê ngồi ở cách vách, cô ấy mới giả vờ như vô tình ngước mắt lên, nhìn sang, ngạc nhiên nói: "Lão đại, chị có thể đến đây à."
"Ừm." Mộc Chẩm Khê nhàn nhạt trả lời, đột nhiên cảm thấy cô ấy quá nhiệt tình, liền nói: "Em có vấn đề công việc gì gấp cần tìm chị sao?"
"Không có."
Em gái Corgi nhìn sắc mặt của cô, không thể đoán ra tâm trạng của cô là tốt hay xấu, đang lưỡng lự không biết đây có phải là thời điểm thích hợp để tìm hiểu bát quái hay không.
Chỉ nhìn thấy Mộc Chẩm Khê cầm lấy điện thoại, không biết xem cái gì, ngay lập tức lộ ra nụ cười tươi.
Cô mặt mày hớn hở, em gái Corgi rèn sắt khi còn nóng, hỏi một câu: "Lão đại, miệng chị bị sao vậy?"
Mộc Chẩm Khê trả lời tin nhắn của Tiếu Cẩn, lơ đãng mỉm cười: "Bị chó con cắn."
Ôi, chó con.
Chó con có thể cắn lên tới miệng sao? Vậy còn không đi tiêm vắc xin phòng ngừa bệnh dại? Em gái Corgi trở nên lo lắng, cảm xúc dâng trào, hỏi tiếp: "Chị có nuôi chó sao?"
"Không có, là..." Vẻ mặt Mộc Chẩm Khê ẩn giấu ý cười, dừng lại một chút rồi nói thẳng: "Sáng nay bị bạn gái chị cắn."
Thay vì nghĩ ra một cái cớ để che đậy, không bằng thừa nhận thẳng thắn, cô không thẹn với lương tâm, huống chi...!Sau khi nói ra câu này, Mộc Chẩm Khê cảm thấy mình thật sự vui vẻ.
Em gái Corgi hít vào một hơi, gần như ngất đi.
Công bố chính thức!
Đây không chỉ là công bố chính thức, mà còn là tự mình phát cẩu lương!
Lần trước Mộc Chẩm Khê còn che che giấu giấu, bây giờ đã đến giai đoạn điên cuồng phát cẩu lương!
Em gái Corgi đã tự động tưởng tượng ra một vở kịch.
Buổi sáng, dậy muộn, cắn, ba từ khóa như thế, cô ấy đỏ bừng mặt vì phấn khích, tim đập dồn dập, suy nghĩ miên man, khi làm việc mười ngón tay nhảy múa, suýt chút nữa đã mã hóa được một vạn chữ 18x trong máy tính ngay tại chỗ.
Mộc Chẩm Khê mở máy tính lên.
Trong lúc chờ phần mềm khởi động, cô mở camera trước của điện thoại, thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng chụp một bức ảnh của mình, tập trung vào vết thương trên môi, đăng vào vòng bạn bè.
[Vừa đến công ty đã bị chú ý đến cái này, bây giờ ai cũng vây xem tôi như khỉ [hình ảnh]]
Chọn chỉ một mình Tiếu Cẩn có thể xem, rồi đăng lên.
Mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng cô vẫn đăng lên, trong lòng tưởng tượng đủ thứ xem Tiếu Cẩn sẽ đáp lại như thế nào.
Vừa rồi Tiếu Cẩn nói với cô rằng nàng đang chờ đèn đỏ, bây giờ còn chưa tới trường học, Mộc Chẩm Khê tạm thời đặt điện thoại sang một bên, thỉnh thoảng nhìn xem khi có thời gian rảnh rỗi.
Cả người cô đắm chìm trong bình mật, nụ cười không hề tắt trên môi, còn dùng vẻ mặt ôn hòa giao việc cho cấp dưới khiến cho nhân viên rùng mình.
Ai ngờ Mộc Chẩm Khê chờ đến giờ cơm trưa, nhưng không nhận được bình luận của Tiếu Cẩn.
Mộc Chẩm Khê nhấn mở vòng ạn bè, kiểm tra nhiều lần không phải chọn "chỉ mình tôi có thể xem", nụ cười của cô nhạt đi từng chút một.
Em gái Corgi thu dọn máy tính xong, chào hỏi Mộc Chẩm Khê như thường lệ: "Lão đại, chị có đi ăn trưa không?"
Mộc Chẩm Khê ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn cô ấy.
Lòng bàn chân của em gái Corgi nhất thời lên cơn ớn lạnh.
Đây là chuyện gì vậy? Buổi sáng không phải còn rất tốt sao? Đột nhiên thay đổi sắc mặt?
Em gái Corgi chậm rãi thu đuôi lại, chỉ chỉ vào cửa phòng làm việc, sợ hãi nói nhỏ: "Vậy thì em tự đi nhé? Chị muốn ăn gì không, em mang lên cho chị nhé?"
Mộc Chẩm Khê hít nhẹ một hơi, làm cho ý lạnh trên mặt mình dịu đi một chút, đứng dậy nói nhạt: "Không cần, chị đi cùng với em."
Vừa bước ra khỏi văn phòng, điện thoại trong lòng bàn tay cô rung lên.
Mộc Chẩm Khê xem hiển thị cuộc gọi đến: Tiếu Cẩn.
Em gái Corgi liếc ánh mắt sắc lẹm về phía cô, liền nhìn thấy gì đó Cẩn, không nhìn thấy được họ.
Chỉ cần nhìn sắc mặt thoáng chốc biến đổi mấy lần của Mộc Chẩm Khê, cố ấy đã biết đây chính là bạn gái bí ẩn kia.
"Chị đi trả lời điện thoại." Mộc Chẩm Khê nói một cách bình tĩnh, "Em đi trước đi."
Em gái Corgi thầm nói đáng tiếc, nhưng rõ ràng Mộc Chẩm Khê sẽ không để cho cô ấy nghe lén được gì, nên cô ấy đành phải nghe lời đi đến cửa thang máy.
Mộc Chẩm Khê đi đến sân thượng, trả lời cuộc gọi trước khi điện thoại tự động cúp máy.
"Có chuyện gì sao?" Giọng điệu lạnh lùng.
"Không có việc gì, sau khi tan học em gọi điện thoại cho chị liền." Tiếu Cẩn nói một mạch xong mới nhận ra tâm trạng của cô không ổn, hỏi: "Chị sao vậy?"
Mộc Chẩm Khê nghe thấy âm thanh ồn ào từ phía nàng, có tiếng bước chân mơ hồ, còn có tiếng ồn ào của sinh viên, có thể đoán được sau giờ học, nàng đã lập tức gọi cho cô.
Cô biết rằng khi lên lớp, Tiếu Cẩn sẽ không nhìn tới điện thoại, sự tức giận trong lòng biến mất ngay lập tức, sự ngọt ngào xuất hiện ngay lập tức.
Làm sao còn không biết xấu hổ nói là mình tức giận bởi vì nàng không trả lời vòng bạn bè, cô nghĩ một đằng nói một nẻo: "Không có gì."
"Không có là thế nào?" Tiếu Cẩn nở một nụ cười nhẹ, trêu chọc nói, "Nhớ em sao?"
Hai sinh viên bên cạnh nghe thấy cô giáo Tiếu gọi điện thoại nói một câu như vậy, nhìn nhau cười khanh khách.
Tiếu Cẩn mỉm cười liếc nhìn hai sinh viên kia, không cảm thấy có gì cả.
Nếu không phải vì thái độ người trong nước đối với các cặp đồng tính không cởi mở như người nước ngoài, nàng lại là một giáo viên đại học, không thể không kiêng nể gì, nàng đã công khai trước mặt mọi người từ lâu rồi.
Mộc Chẩm Khê phản xạ có điều kiện muốn phủ nhận, nhưng chuyện buổi sáng vẫn còn ở trước mắt, cô cắn nhẹ môi dưới, niềm vui chiếm ưu thế, trong lòng mềm mại, cô nhỏ giọng thừa nhận: "Ừm." Dừng một rồi nói với giọng thấp hơn.
"Nhớ em."
Tiếu Cẩn mừng rỡ như điên, đột nhiên dừng lại, sinh viên phía sau không kịp né tránh đã đâm thẳng vào lưng nàng.
"Xin lỗi cô Tiếu."
"Không sao."
Mộc Chẩm Khê nghe thấy khác lạ bên phía nàng, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, em vừa ngây người, bị sinh viên đụng vào." Tiếu Cẩn xoa bóp bả vai, rẽ vào một phòng học bên trái.
Sinh viên đều đã tan học, phòng học rất trống trải, chỉ còn hai sinh viên ở lại tự học, ngạc nhiên nhìn giáo viên đi vào từ cửa sau.
Tiếu Cẩn mỉm cười với họ xem như chào hỏi, sau đó không coi ai ra gì tiếp tục nói chuyện điện thoại với Mộc Chẩm Khê: "Sao hôm nay chị lại ngoan như vậy?" Nàng nắm bắt cơ hội lại được đằng chân lân đằng đầu: "Em có thể không ký thỏa thuận kia không?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Không thể."
Tiếu Cẩn cười khẽ: "Thật là lãng phí giấy."
Mộc Chẩm Khê nói: "Chị sẽ trả tiền cho em."
Tiếu Cẩn nói: "Không phải vấn đề có tiền hay không, phải chặt cây để làm ra giấy.
Hiện tại, môi trường trái đất của chúng ta đang rất tồi tệ..."
Mộc Chẩm Khê sợ rằng chủ đề của nàng sẽ mở rộng sang sự nóng lên toàn cầu, gấu Bắc Cực không có nhà, vì vậy chậc một tiếng ngắt lời nàng: "Được rồi cô giáo Tiếu, ở đâu ra nhiều chuyện vớ vẩn như thế?"
"Có gì là vớ vẩn chứ?" Cô giáo Tiếu hỏi ngược lại cô.
Mộc Chẩm Khê chế nhạo: "Những gì em nói đều là vớ vẩn."
Tiếu Cẩn hết sức vui mừng, đột nhiên thấp giọng gọi cô: "Bạn gái."
Giọng nói trầm thấp, từng chữ từng chữ, thể hiện sự nghiêm túc vô cùng.
Mộc Chẩm Khê tê rần trong lòng, như có điện giật từ lỗ tai truyền đến sợi tóc, lại đến sau gáy, đều nóng bừng bừng bừng.
Cô hiếm khi nói lắp bắp: "Đừng gọi bậy, chúng ta còn phải ký thỏa thuận."
"Em biết." Tiếu Cẩn lợi dụng sơ hở, ranh mãnh nói, "Bây giờ, bên cạnh em có mấy sinh viên, xem như ở trước mặt người ngoài đi, căn cứ theo thỏa thuận, phải thừa nhận hai chúng ta là mối quan hệ bạn gái."
Chỉ một buổi sáng, nàng đã hiểu được gậy ông đập lưng ông.
Nếu như cô giáo Tiếu có loại thiên phú này ở một số chuyện nào đó, cũng sẽ không bị Mộc Chẩm Khê trêu chọc đến mức không còn sức lực đánh trả.
Mộc Chẩm Khê nói: "Chị đi ăn cơm."
Tiếu Cẩn nói: