Mộc Chẩm Khê nhìn vào gương, mặt không còn đỏ nữa.
Cô hít một hơi thật sâu rồi bước ra khỏi toilet.
Cuộc gọi của Tiếu Cẩn đã kết thúc, nàng đang ngồi ôm cánh tay, cơn giận của nàng vẫn còn, chưa tan.
Mộc Chẩm Khê im lặng ngồi bên cạnh nàng, liếc nhìn trần nhà, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: "Người này là bạn của em?"
Tiếu Cẩn ừ một tiếng.
Mộc Chẩm Khê tiếp tục nhẹ nhàng hỏi: "Gọi điện thoại cho em có chuyện gì không?"
Tiếu Cẩn nói: "Không có chuyện gì.
Không bao lâu nữa, cậu ấy sẽ đến Trung Quốc, gần như chắc chắn rồi.
Đến lúc đó, em sẽ mời cậu ấy đi ăn."
Vừa định gật đầu, Mộc Chẩm Khê đã nhìn thấy Tiếu Cẩn đột nhiên quay đầu lại nhìn cô: "Chị đi cùng với em."
Mộc Chẩm Khê: "Hả?"
Khóe miệng Tiếu Cẩn nở một nụ cười: "Cậu ấy đặc biệt đến để gặp chị, hay nói chính xác là để gặp cả hai chúng ta."
Đôi mắt của Mộc Chẩm Khê sáng lên: "Tề Âm đó sao?"
Đi hàng nghìn dặm trùng dương để đến gặp hai người, còn có giọng điệu quở trách đối phương một cách không khách sáo vừa rồi của Tiếu Cẩn, hẳn không phải là bạn bè bình thường.
Nếu không phải là bạn bè bình thường, vậy chính là...
Tiếu Cẩn đoán được những gì cô suy nghĩ, nhún nhún vai: "Mối quan hệ với em có lẽ tương tự như mối quan hệ của chị và Ân Tiếu Lê."
Mộc Chẩm Khê gật đầu lia lịa: "Được rồi! Chị sẽ cùng đi gặp cô ấy với em!"
Tề Âm không chỉ đại diện cho thân phận bạn bè của Tiếu Cẩn, mà còn là quá khứ của Tiếu Cẩn.
Có lẽ sau khi Tề Âm đến đây, mình có thể biết nhiều điều Tiếu Cẩn không muốn hoặc cảm thấy không cần thiết phải nói ra từ cô ấy, ngay cả một số điều thú vị nho nhỏ!
Phản ứng của Mộc Chẩm Khê khiến Tiếu Cẩn rất vui vẻ, nàng nhéo nhéo mặt Mộc Chẩm Khê, nghiêng đầu hỏi: "Chị có vẻ rất vui nhỉ?"
"Rất vui!" Mộc Chẩm Khê vui mừng khôn xiết, trực tiếp ôm chầm lấy Tiếu Cẩn để nàng ngồi vào lòng cô.
"Tại sao?" Tiếu Cẩn biết rõ còn cố ý hỏi.
"Cô ấy là bạn thân nhất của em." Mộc Chẩm Khê nhướng mày vui mừng.
Miễn là con người hay sự việc được gắn liền với ba chữ "của Tiếu Cẩn", Mộc Chẩm Khê đều tỏ ra rất muốn tìm hiểu.
Tiếu Cẩn nhíu mày, cố ý nói sai ý của cô, không vui nói: "Chị có ý với cậu ấy sao?"
Mộc Chẩm Khê: "..."
Tiếu Cẩn bật cười thành tiếng, chuyển từ trò chơi điện thoại qua chóp mũi thanh tú của cô, yêu thích nhéo nhéo không buông tay: "Trêu chị thôi."
Mộc Chẩm Khê lẩm bẩm: "Ngày nào cũng trêu đùa chị, để xem sau này chị sẽ thế nào..."
Tiếu Cẩn: "Chị nói cái gì?"
Mộc Chẩm Khê lập tức nở nụ cười: "Không có gì, chị nói em rất tốt."
Tiếu Cẩn khịt mũi: "Dỗ ngon dỗ ngọt, miệng lưỡi trơn tru." Khóe môi rõ ràng đang nhếch lên, nàng chủ động nép vào vòng tay của Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê vòng tay quanh eo nàng, chóp mũi của hai người chạm vào nhau, tận hưởng khoảnh khắc vuốt ve dịu dàng và gần gũi này.
Tiếu Cẩn vỗ vỗ đôi tay trắng nõn như ngọc trên eo của nàng.
Mặc dù nàng tiếc nuối nhiệt độ kề sát sau lưng, nhưng phải lựa chọn nhảy ra khỏi vòng tay của cô: "Em còn chưa soạn bài xong."
Tiếu Cẩn âm thầm bĩu môi.
Mộc Chẩm Khê buồn cười xoa xoa đầu nàng, nói: "Ngoan, vậy chị tiếp tục làm việc."
Tiếu Cẩn nhắm mắt, vễnh môi lên.
Mộc Chẩm Khê cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đầy đặn đỏ mọng của nàng.
Tiếu Cẩn mới ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Mộc Chẩm Khê đệm một cái gối cho nàng.
Cô đi về hướng phòng làm việc, Tiếu Cẩn đột nhiên gọi cô lại: "Đầu gỗ."
Mộc Chẩm Khê không phản đối cái tên mới này, thực tế thì thời trung học, Tiếu Cẩn cũng đã gọi không ít, nhưng cô lại cảm thấy thân thiết đến kỳ lạ, quay đầu lại cười nói: "Có chuyện gì vậy?"
Tiếu Cẩn đột nhiên nhướng mày: "Vừa rồi chị nghe thấy nội dung em nói chuyện điện thoại với Tề Âm không?"
Mặt Mộc Chẩm Khê lập tức nóng lên, cô giả bộ bình tĩnh nói: "Chỉ nghe được một chút."
Tiếu Cẩn rõ ràng không định bỏ qua cho cô đơn giản như vậy, nói: "Vậy chị nghe được cái gì?"
Mộc Chẩm Khê đỏ mặt, liếc nhìn nàng, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, dùng giọng nói chỉ lớn hơn tiếng muỗi vo ve một decibel: "Nói hai chúng ta làm một nửa thì bị cắt ngang, em rất tức giận, để...!Lần sau cô ấy đừng gọi điện tới vào buổi tối nữa."
Tiếu Cẩn tinh nghịch nhìn đôi má ửng đỏ của cô: "Còn gì nữa không?"
Mộc Chẩm Khê nhẹ nhàng lắc đầu.
Tiếu Cẩn hỏi: "Vậy chị có muốn biết không?"
Ngón tay của Mộc Chẩm Khê cứng lại, sau đó cô cảm thấy toàn thân mình từ từ đông cứng lại.
Cô không biết nên nói mình muốn hay không muốn.
Cô không có mặt dày như vậy, nếu nói không muốn, chẳng phải là không đánh mà khai hay sao?
Giọng nói của Tiếu Cẩn thấp hơn, giọng điệu cũng chậm lại: "Em đã nói với cậu ấy..."
Mộc Chẩm Khê dựng đứng từng lông tơ.
"Chị qua đây." Tiếu Cẩn cắn cắn môi gọi cô, trầm thấp mềm mại, khiến cho màn đêm càng thêm lưu luyến.
Mộc Chẩm Khê di chuyển một cách khó khăn, bước đến gần nàng.
Tiếu Cẩn cứ ngồi bó gối, chống eo lên nắm lấy tay cô, đôi môi mềm mại mát lạnh rơi xuống mu bàn tay cô, nhẹ như lông hồng.
Vẫn chưa kết thúc, nàng lại lật lòng bàn tay của Mộc Chẩm Khê lại, cũng làm như vậy, lần lượt thả xuống những nụ hôn ướt át, từ lòng bàn tay đến ngón tay, cuối cùng là đầu ngón tay mảnh mai đẹp đẽ.
Tiếu Cẩn ngước nhìn cô, đôi môi đỏ mọng chợt mím ra một nụ cười.
Mộc Chẩm Khê đột nhiên dâng lên một loại trực giác không ổn, một cơn ớn lạnh đột ngột dâng lên từ lòng bàn chân.
Tiếu Cẩn siết chặt tay cô, đầu lưỡi của nàng trượt vào kẽ ngón tay cô, nóng bỏng và mềm mại mà thăm dò.
Mộc Chẩm Khê run rẩy, lưng dựng lên từng trận tê dại.
Hai chân cô suýt nữa mềm nhũn ngã quỳ trên mặt đất.
Nàng nàng nàng...
Mộc Chẩm Khê thậm chí không thể hoạt động trí óc hoàn chỉnh, đầu lưỡi nghịch ngợm lang thang giữa các ngón tay chiếm hết tâm trí cô.
Cô không ngừng hít sâu, lại hít sâu, nhưng lại nhìn thấy Tiếu Cẩn đang nhìn từ dưới lên trên, đôi mắt sương mù như nai vàng ngơ ngác thuần hóa vô hại.
Đây là yêu tinh từ đâu đến?
Mộc Chẩm Khê nửa quỳ xuống, đưa mắt ngang tầm mắt với Tiếu Cẩn, cắn chặt răng, không phát ra âm thanh nào.
Cuối cùng, Tiếu Cẩn hôn lên mu bàn tay cô, thỏa mãn thả cô đi, cong mắt cười, dáng vẻ ngoan ngoãn: "Chị trở về phòng làm việc đi."
Mộc Chẩm Khê nghỉ ngơi một lúc, rồi nhéo nhéo mặt Tiếu Cẩn —— còn không dám dùng quá nhiều lực, đi tắm rửa.
Tiếu Cẩn chống cằm cười.
Lần đầu tiên chơi trò này, Tiếu Cẩn cảm thấy...!khá thú vị.
Đặc biệt là nhìn dáng vẻ đau khổ và nhẫn nại của Mộc Chẩm Khê, rất thú vị.
Trong phòng tắm vang lên tiếng vòi sen, Tiếu Cẩn nhướng mày, tập trung sự chú ý vào màn hình máy tính xách tay trước mặt.
Toàn bộ bàn tay của Mộc Chẩm Khê đã tê dại, dòng nước chảy qua khiến cho cô có ảo giác hoảng hốt đó là Tiếu Cẩn, sau đó toàn thân cô run rẩy, chỗ nào cũng dựng cả lên.
Rốt cuộc Tiếu Cẩn đã học được nhiều trò quái đản như vậy ở đâu, hiện tại đã như vậy, sau này phải làm sao?
Cô không bị Tiếu Cẩn chơi đùa đến chết chứ?
Mộc Chẩm Khê không khỏi rùng mình một cái.
Tiếu Cẩn không biết rằng nàng đã mang đến một loại ám ảnh tâm lý nào đó cho Mộc Chẩm Khê, còn dương dương tự đắc soạn bài, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên phản ứng đặc sắc vừa rồi của Mộc Chẩm Khê, không thể không cười khúc khích.
Mộc Chẩm Khê lắc lắc đầu, buộc mình phải suy nghĩ chuyện gì đó nghiêm túc.
Chuyện nghiêm túc, có lẽ chuyện nghiêm túc nhất tối nay là chuyện Tề Âm sẽ đến Trung Quốc.
Tiếu Cẩn nói rằng mối quan hệ của Tề Âm và nàng giống như cô và Ân Tiếu Lê, vì vậy cô muốn gặp cô ấy.
Mộc Chẩm Khê nhấn vòi sen xuống rồi ngồi xổm xuống, miệng há thành hình chữ "O".
Rốt cuộc cô cũng nhớ ra chuyện mình đã quên là gì.
Hình như, có vẻ, có thể, có lẽ cô đã quên nói cho Ân Tiếu Lê biết chuyện cô và Tiếu Cẩn đã tái hợp.
Mộc Chẩm Khê nhanh chóng tìm lại ký ức gần đây trong tâm trí, xác định rằng cô không có nói cho đối phương biết.
Sao cô lại quên được chuyện này chứ? Mộc Chẩm Khê cũng cảm thấy khó tin, tại sao trong tiềm thức của cô, Ân Tiếu Lê đã biết chuyện này rồi?
Lúc này, Mộc Chẩm Khê thực sự không còn tạp niệm gì, cô vội vàng tắm rửa rồi mặc bộ đồ ngủ mới vào.
Ân Tiếu Lê không phải người hiền lành, nếu để cô ấy biết cô không nói cho cô ấy biết tiến triển quan trọng như vậy, cô ấy sẽ vặn cổ cô xuống.
Tiếu Cẩn thấy cô chạy vào phòng làm việc, hỏi một câu từ phía sau, Mộc Chẩm Khê nhanh chóng trả lời không có gì, rồi mở cửa phòng làm việc.
Mộc Chẩm Khê gọi điện thoại cho Ân Tiếu Lê.
Gần đây, Ân Tiếu Lê và bạn trai mới quen nhau, hai người không thường xuyên liên lạc như trước, nhưng vẫn gửi tin nhắn để trò chuyện.
Mộc Chẩm Khê tự thấy mình quá vụng về, trò chuyện với Ân Tiếu Lê như vậy mà lại tự động che đậy sự thật rằng cô và Tiếu Cẩn đã ở bên nhau.
Sau một vài tiếng đô đô, Ân Tiếu Lê nghe máy.
"Ồ, người bận rộn có thời gian gọi điện cho tớ à?" Giọng cười của Ân Tiếu Lê vang lên trong loa điện thoại.
Mộc Chẩm Khê thầm cầu nguyện trong lòng, hít nhẹ một hơi, nói: "Tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Ân Tiếu Lê thản nhiên nói: "Cậu nói đi, có phải gặp vấn đề trong chuyện tình cảm không, cần chị gái đây giúp cậu giải quyết sao."
Trên trán Mộc Chẩm Khê đổ mồ hôi: "...!Xem như vậy đi."
Ân Tiếu Lê lập tức hưng phấn nói: "Cậu nói chuyện này, tớ sẽ không buồn ngủ.
Nói mau nói mau."
Mộc Chẩm Khê tiêm cho cô ấy liều dự phòng, có còn hơn không: "Vậy...!có thể không cần tư vấn gì cả, cậu lắng nghe là được rồi."
Ân Tiếu Lê thúc giục: "Tốc độ!"
Mộc Chẩm Khê hỏi: "Cậu đang đứng hay đang ngồi?"
Ân Tiếu Lê nói: "Tớ đang nằm."
Mộc Chẩm Khê yên tâm, tuyên bố với giọng nói trầm thấp: "Tớ và Tiếu Cẩn đã tái hợp."
"Mẹ kiếp!" Đầu tiên, Ân Tiếu Lê hô lên một câu, sau đó vui mừng thốt lên, "Ha ha ha chúc mừng cậu nhé, cuối cùng cũng tu thành chính quả với tiến sĩ Tiếu lần nữa.
Tiến sĩ Tiếu thực sự không đủ thú vị, cô ấy nói khi nào ở bên nhau nhất định sẽ nói với tớ ngay lập tức, vẫn là cậu có nghĩa khí ha ha ha ha."
Mộc Chẩm Khê cực kỳ chột dạ, phụ họa cô ấy hai câu.
Càng lo sợ điều gì, điều đó càng dễ xảy ra.
Ân Tiếu Lê hỏi: "Hai người các cậu quay lại với nhau như thế nào? Quay lại khi nào? Hôm nay hả? Hôm nay không phải là thứ tư sao?"
Mộc Chẩm Khê thì thà thì thầm, có ý đồ nói dối cho qua ải: "Gần như vậy."
Ân Tiếu Lê: "Sao lại nói gần như vậy, đúng là đúng, không đúng là không đúng.
Cậu mau nói rõ ràng cho tớ, tớ tò mò chết rồi."
Tên gần giống nhau, đúng, có, không, không, cậu có thể nói cho tôi kỹ càng, tôi sẽ rất tò mò." Cô ấy quen với bạn trai, cảm giác mới lạ còn chưa biến mất, có thời gian đều ở bên cạnh bạn trai, Mộc Chẩm Khê lại bận rộn công việc.
Bình thường trò chuyện với Mộc Chẩm Khê, Mộc Chẩm Khê không bao giờ nhắc đến Tiếu Cẩn, Ân Tiếu Lê nghĩ rằng không có tiến triển gì, kết quả lại cho cô ấy một tin tức cực lớn.
Không hổ là người mà cô ấy coi trọng, không ra tay thì thôi, vừa ra tay một cái đã làm người khác ngạc nhiên!
Ân Tiếu Lê vô cùng vui mừng.
Chờ một lúc không nghe thấy câu trả lời của Mộc Chẩm Khê, cô ấy nói với vẻ nghi ngờ: "Alo?"
Mộc Chẩm Khê: "Tớ đây."
Ân Tiếu Lê: "Sao cậu lại nói lắp? Nói đi chứ?"
Mộc Chẩm Khê nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt lại, mặc kệ: "Chuyện là như vậy, chúng tớ đã quay lại hơn một tuần rồi."
Đột nhiên không có âm thanh nào ở phía bên kia.
Mộc Chẩm Khê: "Tiếu Lê?"
Loa điện thoại truyền đến một âm báo bận.
Tút tút tút ——
Mộc Chẩm Khê: "..."
Cùng lúc đó, điện thoại được đặt trên bàn trà của Tiếu Cẩn rung lên.
Ân Tiếu Lê: [Tiến sĩ Tiếu, uổng công tôi xem cô là bạn bè.
Vậy mà cô và Mộc Chẩm Khê đã vụng trộm ở bên nhau hơn một tuần, cũng không nói cho tôi biết, đoạn tuyệt quan hệ đi!!!]
Tiếu Cẩn: "..."
Nàng trầm ngâm nhìn tin nhắn này một lúc, chợt nhận ra.
Thảo nào nàng luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó, hóa ra là chuyện này.
Vừa rồi Mộc Chẩm Khê vội vàng lao vào phòng làm việc, hẳn là vì Ân Tiếu Lê.
Tiếu Cẩn hơi nhíu mày, Mộc Chẩm Khê và nàng thực sự là một đôi trời sinh.
Mộc Chẩm Khê bị Ân Tiếu Lê treo máy ba lần liên tiếp, mới kết nối thành công.
Giọng nói lạnh lùng của Ân Tiếu Lê vang lên từ bên kia: "Cậu là ai?"
Đây là rất tức giận.
Mộc Chẩm Khê cúi đầu khom lưng, cười cười làm lành: "Vốn dĩ, tớ định nói cho cậu biết ngay lập tức, nhưng lúc đó tình cảm của chúng tớ vẫn chưa ổn định, tớ muốn đợi đến khi ổn định rồi mới nói với cậu."
Ân Tiếu Lê hỏi không cảm xúc: "Hiện tại ổn định chưa?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Ổn định rồi."
Ân Tiếu Lê lạnh lùng nói: "Bịa chuyện, cậu cứ bịa chuyện tiếp đi." Dù sao đi nữa, Ân Tiếu Lê và Mộc Chẩm Khê đã làm bạn được chín năm, cô ấy biết rõ Mộc Chẩm Khê sẽ không lựa chọn tái hợp nếu không cân nhắc ổn thỏa.
Cô sẽ tin lời nói dối vụng về của cô sao?
Mộc Chẩm Khê thì thào: "Tớ không có bịa chuyện, đó là sự thật."
Ân Tiếu Lê lạnh lùng nói: "Nếu như cậu bịa đặt, tớ thật sự sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu."
Mộc Chẩm Khê đầm đìa mồ hôi, có chút hoảng hốt, buột miệng: "Mẹ."
Sự tức giận của Ân Tiếu Lê bốc lên như một quả bóng bay bị chọc thủng một lỗ, bị rò rỉ hơn phân nửa.
Cô hiếm khi nói lắp, nói mãnh liệt: "Mẹ cái gì mà mẹ, mẹ cái đầu cậu."
Mộc Chẩm Khê nghe ra cô ấy buông lỏng, nịnh bợ nói: "Mẹ ơi, tha thứ cho con lần này đi, con không dám nữa đâu."
Ân Tiếu Lê: "Tôi không có đứa con gái ngỗ nghịch này!"
Mộc Chẩm Khê cười ngây ngô.
Ân Tiếu Lê mặt mày u ám, sốt ruột nói: "Mau thành thật cho tớ."
Mộc Chẩm Khê nào dám giày vò khốn khổ, thành thạo nói ra toàn bộ.
Ân Tiếu Lê sờ sờ cằm: "Như vậy, hai người các cậu đã ở chung rồi?"
Mộc Chẩm Khê: "Ừm."
Ân Tiếu Lê đột nhiên cười một cách đáng khinh: "Hắc hắc hắc."
Mộc Chẩm Khê: "???"
Ân Tiếu Lê thấp giọng nói: "Thế nào? Có sướng không?"
Mộc Chẩm Khê: "..."
Chủ đề giữa những người phụ nữ trưởng thành đôi khi đen tối đến mức ngoài sức tưởng tượng.
Ân Tiếu Lê thay bạn trai như thay áo, một trong những tiêu chí quan trọng nhất để chọn bạn trai là kỹ năng giường chiếu.
Kỹ năng giường chiếu tốt thì có thể duy trì lâu hơn một chút, không tốt thì ngày hôm sau sẽ bị Ân Tiếu Lê đá.
Ân Tiếu Lê thường thảo luận với Mộc Chẩm Khê, hơn nữa còn thảo luận khá thẳng thắn.
Mộc Chẩm Khê cố gắng thay đổi chủ đề: "Tớ đột nhiên nhớ ra tớ còn chút việc ——"
Ân Tiếu Lê ngắt lời cô: "Có phải là bạn không? Trước kia tớ còn nói cho cậu biết kích thước em trai của bạn trai tớ, cậu không nói với tớ cái gì sao?"
Mộc Chẩm Khê đỡ trán: "Là cậu nhất định phải nói với tớ, tớ không có hỏi cậu." Cô hoàn toàn không muốn biết, được không?!
Ân Tiếu Lê làm loạn, không buông tha: "Vậy tớ cũng không quan tâm, cậu nhất định phải nói! Nếu không nói thì đoạn tuyệt quan hệ!"
Mộc Chẩm Khê chịu thua cô ấy, nói: "Cậu chờ một chút."
Mộc Chẩm Khê đi tới cửa phòng làm việc, mở ra một khe hở, xác nhận Tiếu Cẩn còn đang ở phòng khách, sẽ không nghe thấy bọn họ nói chuyện từ xa.
Cô đóng cửa lại lần nữa, nói nhỏ: "Sướng, được chưa?"
Mười năm trước cũng sướng, không vấn đề gì.
Ân Tiếu Lê hài lòng: "Nhìn thấy thể xác và tinh thần của con hạnh phúc, tấm lòng mẹ già đây cuối cùng cũng có thể buông xuống." Cô ấy lại thở dài nói: "Ai, tiếc quá, cây cải trắng nuôi mười năm lại bị một cây cải trắng khác cướp đi."
Mộc Chẩm Khê cười nói: "Sau này mẹ có thể có đứa hai con gái, mẹ có vui vẻ không?"
Ân Tiếu Lê nói: "Vui vẻ."
Ân Tiếu Lê nói: "Tớ lại chia tay."
Mộc Chẩm Khê đã quen: "Lần này là vì cái gì?"
Ân Tiếu Lê nói: "Chán, tớ còn chưa nói với anh ấy, ngày mai tớ sẽ chia tay.
Tớ muốn tìm bạn gái, xem có thể tìm được dạng như Tiến sĩ Tiếu không.
Ai mà không thích cô gái thơm thơm mềm mềm chứ?"
Mộc Chẩm Khê đã quen: "Ồ, tốt."
Đây không phải là lần đầu tiên Ân Tiếu Lê nói những điều như vậy.
Có một người bạn thân đồng