Thời gian hẹn là 2 giờ rưỡi, Lư Hiểu Quân đến lúc 2 giờ, gọi nước trà, háo hức nhìn ra cửa.
Buổi chiều đầu hè yên tĩnh đến nhàm chán, trong quán chỉ có một bàn khách như vậy, rõ ràng khách đang chờ người, cũng không gọi đồ ăn.
Nhân viên phục vụ buồn ngủ, thỉnh thoảng ngáp một cái, cố gắng lấy tinh thần.
Một nhân viên phục vụ khác mặc đồng phục của quán tay chân nhanh nhẹn lặng lẽ quét dọn vệ sinh, đi ngang qua bàn của vị khách kia, ngước lên, vô tình liếc nhìn.
Đó là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp chừng bốn mươi tuổi, tóc xoăn, trang điểm tao nhã, khí chất nổi bật, trông như một người giàu có.
Trên tay bà ấy đeo một chiếc đồng hồ nữ đắt tiền, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua bề mặt điểm xuyết những viên kim cương, bên dưới vẻ ngoài có vẻ bình tĩnh là một dấu vết của sự căng thẳng khó nhận thấy.
Nhân viên phục vụ cúi đầu tiếp tục dọn dẹp, nhưng lại nghe thấy có động tĩnh không nhỏ không lớn ở quầy.
"Xin chào."
"Tôi đến tìm một vị họ Lư, bà ấy đến rồi à?"
Nhân viên phục vụ nhìn thấy vị khách bên cạnh nhanh chóng nắm chặt tay, rồi lập tức buông ra, bày ra bộ dáng bình tĩnh.
"Bà Lư đã đến từ lâu rồi, đang ngồi ở vị trí trong cùng."
"Cảm ơn."
Mộc Chẩm Khê bước từng bước theo hướng nhân viên phục vụ chỉ dẫn, đi qua hai bàn, nhìn thấy Lư Hiểu Quân đã ngồi đợi ở bàn từ lâu.
Vẻ đẹp của Tiếu Cẩn được thừa hưởng từ mẹ nàng, chân mày của hai người có phần giống nhau về độ thanh tú.
Năm nay, Tiếu Cẩn đã 28 tuổi, mẹ của nàng Lư Hiểu Quân ít nhất cũng đã 50 tuổi, nhưng vẻ ngoài trông khá trẻ, chỉ có một hai nếp nhăn ở đuôi mắt.
Trên mặt bà ấy không những không lộ ra nét già nua, mà còn tăng thêm vẻ thành thục duyên dáng thanh lịch.
Trước kia, Mộc Chẩm Khê đã từng nhìn thấy Lư Hiểu Quân qua những bức ảnh trong phòng của Tiếu Cẩn, chưa bao giờ nhìn thấy người thật.
Tiếu Cẩn trở lại sau mười năm, tiết lộ những chuyện đã xảy ra năm đó, cô nghĩ rằng Lư Hiểu Quân sẽ khó chịu với cô, sẽ tràn đầy thái độ thù địch.
Nhưng hôm nay gặp mặt, cô phát hiện trên người đối phương toát ra một hơi thở nhẹ nhàng nhàn nhạt, sự nhẹ nhàng này dường như là tự nhiên từ trong ra ngoài, khiến người khác cảm thấy thân thiết.
Nếu không phải Mộc Chẩm Khê biết rõ Lư Hiểu Quân đã làm những gì, có lẽ cô sẽ bị đánh lừa bởi vẻ ngoài tốt đẹp của bà ấy.
Trong lúc cô dò xét Lư Hiểu Quân, Lư Hiểu Quân cũng đánh giá cô.
Bằng tuổi con gái bà ấy, cao ráo, dáng người và ngoại hình đều vào loại bậc nhất, tóc dài hơi xoăn, trang điểm nhẹ, áo sơ mi trắng và quần tây đen, cổ tay áo được xắn lên.
Trang phục rất giản dị và gọn gàng, nhưng cô mặc lại rất đẹp, da trắng eo nhỏ chân dài.
Trong ảnh nhìn không ra, trên người thực sự có khí chất kỳ lạ giữa lười biếng và nghiêm túc, rất thu hút.
Dù thế nào đi nữa, Lư Hiểu Quân cũng rất hài lòng với vẻ ngoài của Mộc Chẩm Khê.
Tiếu Cẩn có con mắt chọn người rất tốt.
So với những người mà bà ấy đã chọn cho Tiếu Cẩn trước kia khi trong lòng còn hi vọng —— dù cho bà ấy chưa từng nói với Tiếu Cẩn —— nếu mang ra so sánh, có thể nói là lấn át tất cả.
Nhưng từ khi Mộc Chẩm Khê tiến vào đến bây giờ, quai hàm căng đầy, cùng ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ đôi mắt sâu như vực vắng, tất cả đều cho thấy sự cảnh giác của cô, còn có một tia thù địch như có như không.
Lư Hiểu Quân thở dài trong lòng: Xem ra thái độ của con rể tương lai này đối với mình thực sự không thân thiện.
Tuy nhiên, Lư Hiểu Quân không cảm thấy Mộc Chẩm Khê mạo phạm chỗ nào, nói về chuyện năm đó, tất cả đều là bọn họ gieo gió gặt bão.
Lư Hiểu Quân không quan tâm thái độ của Mộc Chẩm Khê đối với bọn họ, chỉ cần cô đối xử tốt với Tiếu Cẩn là được.
Lư Hiểu Quân đột nhiên tuyệt vọng nghĩ: Cho dù cô ấy đối xử không tốt với Tiếu Cẩn, Tiếu Cẩn cũng sẽ không nói, còn nhất định phải treo cổ trên cây này, hai vợ chồng bọn họ cũng không có cách nào.
Mộc Chẩm Khê ngồi xuống, một tia nghi ngờ hiện lên trong mắt cô.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lư Hiểu Quân đã thay đổi nhiều loại biểu cảm, biểu cảm cuối cùng là...!tuyệt vọng?
Mình đã làm điều gì sao? Sao bà ấy lại tuyệt vọng như vậy?
Mộc Chẩm Khê không khỏi chậm rãi cau mày.
Không phải Lư Hiểu Quân có âm mưu gì chứ?
Địch bất động ta bất động.
Mộc Chẩm Khê quyết định rằng trước khi Lư Hiểu Quân mở miệng nói chuyện, cô sẽ không nói lời nào.
Là Lư Hiểu Quân tìm cô, không phải cô tìm đối phương, Lư Hiểu Quân sớm muộn gì cũng sẽ nói.
"Cháu muốn uống gì không? Trà sữa kiểu Hong Kong đặc trưng ở đây rất ngon, không phải người trẻ tuổi các cháu đều thích uống cái này sao? Có muốn uống một ly không?" Lư Hiểu Quân lăn lê bò lết trên thương trường nhiều năm như vậy, tự xưng trải qua mọi sóng to gió lớn, nhưng khi đối mặt với người yêu của con gái, một đứa trẻ nhỏ tuổi, bà ấy lại có chút dè dặt.
Mộc Chẩm Khê nhìn kỹ khuôn mặt thân thiện của bà ấy, nén mối nghi ngờ trong lòng xuống, nhàn nhạt gật đầu.
"Phục vụ." Mộc Chẩm Khê vẫy tay, cất giọng nói.
Lư Hiểu Quân là trưởng bối, cô là tiểu bối, ở tình huống chưa vạch mặt, để trưởng bối làm thay là hành vi rất vô lễ.
Lư Hiểu Quân nhìn vô, vẻ mặt của bà ấy lại thay đổi.
Nếu không nhìn lầm, Mộc Chẩm Khê cảm thấy đó là sự tán thưởng và hài lòng?
Mộc Chẩm Khê hoang mang.
Cô không biết rằng Lư Hiểu Quân hoàn toàn không thể can thiệp vào việc của Tiếu Cẩn, rơi vào tình huống bất chấp tất cả.
Tiêu chuẩn của Lư Hiểu Quân đối với cô đã giảm xuống mức thấp chưa từng có, gần như là không có tiêu chuẩn nào.
Một khi phát hiện ra một vài điểm tốt, những điều đó sẽ phóng to đến vô cùng trong mắt bà ấy.
Người ta thường nói là mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng thấy vừa mắt.
Mộc Chẩm Khê không chịu được bầu không khí kỳ quái này, ngồi thẳng người, nói thẳng: "Không biết hôm nay bác gái hẹn cháu tới là có chuyện gì muốn nói với cháu sao?"
Vẻ mặt vi diệu của Lư Hiểu Quân đông cứng lại.
Bác gái và cô đều là cách xưng hô lễ phép.
Những người lớn hơn ba mẹ được gọi là bác trai, tương ứng với bác gái, những người nhỏ tuổi hơn được gọi là chú và cô.
Mộc Chẩm Khê không biết ai lớn hơn giữa ba mẹ của Tiếu Cẩn và ba mẹ của cô, nhưng Tiếu Cẩn lớn hơn cô, cô gọi một tiếng bác gái chắc chắn không sai chỗ nào.
Nhưng hai từ này rơi vào tai phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ trung niên, khác biệt rất lớn.
Mộc Chẩm Khê không hề giấu giếm sự bất mãn của mình với Lư Hiểu Quân.
Lư Hiểu Quân rũ mắt xuống, nhưng cũng không lộ ra một chút tức giận, cười nhẹ: "Trò chuyện."
Mộc Chẩm Khê thẳng thắn: "Trò chuyện gì?"
Lư Hiểu Quân nói: "Tiếu Cẩn."
Mộc Chẩm Khê khẽ nhướng mày: "Rửa tai lắng nghe."
Lư Hiểu Quân nghiêng đầu, hỏi: "Không biết cháu có suy nghĩ như thế nào về Tiếu Cẩn nhà cô?"
Nếu thực sự muốn thúc đẩy hai người bọn họ tái hợp, nhất định phải tìm hiểu thái độ của Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê hiển nhiên không ngờ rằng bà ấy sẽ hỏi một câu như vậy, một chút kinh ngạc lóe lên trong mắt cô, cô khéo léo che giấu, bình tĩnh nói: "Em ấy rất tốt." Mặc dù cô che giấu nghi ngờ, nhưng không có cố ý kiềm chế tình ý khi nhắc tới Tiếu Cẩn.
Có hi vọng.
Lư Hiểu Quân vui mừng.
Mộc Chẩm Khê: "???"
Có phải cô vừa nhìn thấy sự vui mừng trong mắt Lư Hiểu Quân không? Là giận quá hóa cười sao?
Lư Hiểu Quân nào biết được suy nghĩ của bà ấy và Mộc Chẩm Khê cách xa ngàn dặm.
Bà ấy kiềm chế mím chặt môi, kiên trì hỏi thăm: "Vậy cháu có ý nghĩ gì với con bé không?"
Mộc Chẩm Khê khẽ cau mày.
Ý nghĩ? Ý nghĩ răng long đầu bạc có tính không?
Ý nghĩ gần đây là nằm trên nàng.
Nhưng không thích hợp để nói những lời này với Lư Hiểu Quân, vì vậy Mộc Chẩm Khê nói không cảm xúc: "Không có ý nghĩ gì."
Trong lòng Lư Hiểu Quân lộp bộp.
Đây là còn chưa tha thứ cho Tiếu Cẩn nhà bọn họ.
Hai tay Lư Hiểu Quân đặt ở dưới bàn nắm chặt, buông ra, lặp đi lặp lại mấy lần.
Bà ấy hạ quyết tâm, cúi đầu thành khẩn xin lỗi cô gái trẻ trước mặt: "Thật xin lỗi."
Chỉ cần Mộc Chẩm Khê bằng lòng ở bên Tiếu Cẩn một lần nữa, bọn họ có thể làm bất cứ điều gì.
Ban đầu, không phải trong lòng bọn họ không oán, Tiếu Cẩn đã làm rất nhiều điều không thể tin được vì một cô gái mà bọn họ chưa từng gặp bao giờ, ngay cả ba mẹ còn có thể nói muốn hay không, ba mẹ nhà ai mà không oán.
Hơn nữa, nhà họ Tiếu tin rằng bọn họ đã quan tâm giúp đỡ Mộc Chẩm Khê hết lòng, đặc biệt là sau đó bọn họ còn nhờ người đưa cho cô số tiền kia.
Mộc Chẩm Khê căn bản không biết Tiếu Cẩn đã làm bao nhiêu thứ, cô có tư cách gì không tha thứ cho nàng.
Tiếu Cẩn càng rơi vào sâu, ba Tiếu và Lư Hiểu Quân càng hận Mộc Chẩm Khê không biết từ đâu ra này.
Oán hận không dài, tình yêu lâu dài.
Thời gian trôi qua, nỗi xót xa dành cho con gái đã lấn át tất cả.
Mộc Chẩm Khê kinh ngạc nói: "Cô, cô đây là..."
Lư Hiểu Quân nói: "Chuyện trước kia đều là cô và ba của con bé nhất thời hồ đồ, là cô chú lừa con bé đi.
Cô chú xin lỗi cháu, nếu muốn bồi thường gì, cháu đều có thể nói với cô chú."
Mộc Chẩm Khê hoảng hốt nhìn một lúc, nhíu mày, đây là diễn biến gì?
Lư Hiểu Quân thấy cô im lặng, nói tiếp: "Tiếu Cẩn vô tội.
Mấy năm nay con bé chưa từng buông bỏ cháu."
Mộc Chẩm Khê đột nhiên có một ý nghĩ táo bạo.
Cô duy trì sự bình tĩnh, yên lặng theo dõi diễn biến, nhàn nhạt nói: "Cho nên?"
Lư Hiểu Quân nói: "Hôm nay cô đến tìm cháu không phải vì điều gì khác, chỉ muốn hỏi một chút..."
Mộc Chẩm Khê nhìn chằm chằm vào miệng Lư Hiểu Quân đang đóng mở, một suy đoán vô cùng sinh động.
"Cháu và con bé có thể tái hợp không?"
Bịch một tiếng.
Trái tim treo lơ lửng bỗng rơi xuống tại chỗ.
Trong lòng Mộc Chẩm Khê không biết nên khóc hay nên cười, lại cảm thấy vô cùng bi thương, nếu biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế.
Mười năm của Tiếu Cẩn, mười năm của chính mình, ai sẽ trả lại cho hai người? Bọn họ không nên chọn cách tiếp cận cực đoan như vậy, liệu một câu "Thật xin lỗi" và "Hối hận" có thể bù đắp được không?
Nếu Tiếu Cẩn không phải chịu đựng những khó khăn đó, không kiên trì như vậy, liệu bọn họ có tỉnh ngộ và thỏa hiệp không?
Tiếu Cẩn phải trả giá những gì cô biết và không biết để đổi lấy tất cả những điều này, Mộc Chẩm Khê cảm thấy đau lòng cho Tiếu Cẩn.
Có vẻ như Lư Hiểu Quân vẫn chưa biết mình và Tiếu Cẩn đã ở bên nhau lần nữa.
Mộc Chẩm Khê không thể hiện ra biểu cảm nào trên mặt, nhìn lướt qua vẻ mặt thấp thỏm của Lư Hiểu Quân.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười như không cười, cô nói: "Vậy cô chú có muốn cháu và em ấy tái hợp hay không?"
Lư Hiểu Quân gật đầu: "Con bé chỉ có thể thực sự hạnh phúc khi ở bên cháu."
Mộc Chẩm Khê gõ gõ ngón tay trên bàn, quyết định không thừa nước đục thả câu, nhún vai nói: "Như cô chú muốn."
Lư Hiểu Quân đột nhiên mở to hai mắt.
Mộc Chẩm Khê lạnh lùng nói: "Cháu đã ở bên em ấy, nhưng không có liên quan gì đến cô chú."
Vì nguyên nhân xuất thân gia đình, Mộc Chẩm Khê khá xa lạ với hai từ ba mẹ, đặc biệt là cách làm năm đó của ba Tiếu và Lư Hiểu Quân, cô không có chút hảo cảm nào với ba mẹ của Tiếu Cẩn.
Nhưng nói xong câu đó, cô lại nhớ tới Tiếu Cẩn, Tiếu Cẩn muốn khôi phục lại mối quan hệ, nên cô dịu mặt lại, hé miệng, lộ ra lúm đồng tiền trên má trái, lễ phép cười nói: "Hiện tại em ấy rất vui vẻ, xin cô chú yên tâm."
Sao Lư Hiểu Quân lại không nhìn ra nụ cười chưa kịp thu lại trên đáy mắt của cô, nhưng không nghĩ nhiều.
Lư Hiểu Quân nói: "Cháu không cần diễn kịch với cô, cô biết cháu không thích cô chú."
Mộc Chẩm Khê cười cười, không phản bác.
Lư Hiểu Quân: "Nhưng mà không sao, cô chú không cần cháu yêu thích, biết con bé sống tốt là cô chú yên tâm rồi." Suy nghĩ ở một góc độ khác, bọn họ là những người đã làm tổn thương Tiếu Cẩn, Mộc Chẩm Khê có thái độ thù địch với bọn họ, nhất định là xuất phát từ tình yêu đối với Tiếu Cẩn.
Lư Hiểu Quân tự an ủi.
Lư Hiểu Quân: "Cô còn một yêu cầu quá đáng."
Mộc Chẩm Khê nhíu mày: "Cô nói đi."
Lư Hiểu Quân nói: "Cháu biết rõ cô chú không có thái độ thù địch với cháu.
Cô chỉ muốn nhờ cháu thay cô chú nói với Tiếu Cẩn một lời."
Mộc Chẩm Khê nghiêng đầu, nhìn chằm chằm bà ấy, nói: "Thứ lỗi cho cháu nói thẳng, cô ơi, không phải cháu không muốn nói thay cô chú.
Nhưng cô che giấu em ấy, tự mình hẹn gặp cháu, bây giờ để cháu nhắn lại, cô cảm thấy Tiếu Cẩn sẽ nghĩ như thế nào?"
Sắc mặt Lư Hiểu Quân tái nhợt.
Tiếu Cẩn chắc chắn sẽ cho rằng bọn họ muốn làm gì đó với Mộc Chẩm Khê, nàng hoàn toàn không tin tưởng bọn họ.
Nếu như tin tưởng, nàng sẽ không thể không nói cho họ biết về chuyện hai người tái hợp.
Dù bọn họ có giải thích thế nào thì Tiếu Cẩn cũng sẽ không nghe, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, trông gà hoá cuốc, không chừng vì điều này mà mối quan hệ có thể xấu đi.
Là do bà ấy sơ suất, không nghĩ đến mức này.
Bà ấy chỉ nghĩ rằng Mộc Chẩm Khê thân mật với Tiếu Cẩn, có mấy lời để cho cô nói sẽ tốt hơn.
Lư Hiểu Quân nhìn vào khuôn mặt của Mộc Chẩm Khê, bình tĩnh nhìn xung quanh một lần nữa, hỏi: "Sao lại giúp cô chú?"
"Giúp cô chú?"