Vì bé Hứa Đống khó khăn lắm mới được gặp chị, cậu không muốn phải tạm biệt nhanh như thế, hơn nữa anh hai và chị đều được giải nhất đương nhiên phải ăn mừng rồi, thế nên ‘đại gia’ Thẩm Hi Tri giành quyền mời khách,rủ bé Hứa Đống đến thánh địa trong lòng cậu – Mc Donalds.
Bấy giờ Mc Donalds không còn xa lạ nữa, từ lâu đối diện Mc Donalds có mở một tiệm KFC, nhưng Tiểu Hoa và em trai chỉ thích Mc Donalds thôi, chẳng có hứng thú gì với KFC cả. Hứa Đống bé nhỏ vừa đi vừa chảy nước miếng tính xem lát nữa ăn gì, Tiểu Hoa kéo cậu bé, dụ dỗ: “Căn tin trường chị ăn cũng ngon lắm, cũng có thịt gà.”
Thiếu niên ôm Bạo Bạo nói: “Ở Mc Donalds ngon hơn.”
Hứa Đống năn nỉ: “Chị, em không muốn ăn ở căn tin.”
Tiểu Hoa không có sức đề kháng với ánh mắt đáng thương của em trai, mà dù đi đâu người-nào-đó cũng theo đuôi cho mà xem, cô đành thỏa hiệp, ba người đi đến Mc Donalds. Chọn bàn xong cô phụ trách ngồi cùng Bạo Bạo, Thẩm Hi Tri bế Hứa Đống đi chọn món ăn. Lúc về ôm một khay lớn, Hứa Đống bé nhỏ hạnh phúc nói với chị gái: “Em yêu anh hai vô cùng, anh hai tốt nhất quả đất.”
Thẩm Hi Tri cười nhìn Tiểu Hoa, nói: “Ăn đi.”
Tiểu Hoa không ăn, một miếng cũng không ăn. Thẩm Hi Tri thì thầm vào tai Hứa Đống: “Chị em đúng là cái túi tức giận.”
Hứa Đống giơ khoai tây chiên: “Chị ăn đi chị ăn đi.”
Tiểu Hoa lắc đầu, nói: “Ăn nhanh đi, ăn xong đưa em về nhà.”
Hứa Đống bé nhỏ mếu máo: “Em muốn ở với chị.”
Thật ra Tiểu Hoa cũng rất nhớ em trai, nhưng từ khi ở nội trú cô không về nhà, đợi lát nữa về tiện thể mang theo áo ấm luôn. Thẩm Hi Tri xoa đầu em trai: “Bữa sau anh chị về thăm em, nhưng với điều kiện là em phải thi được 200 điểm.”
“200 điểm là chị về nhà à?”
Thẩm Hi Tri nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa ừ một tiếng.
Bé Hứa Đống gật đầu: “200 cũng không khó, em cố gắng thêm một chút là được.”
Mua hai phần cơm trẻ em được tặng 2 con búp bê nhỏ, Hứa Đống lấy một cái, còn một cái đưa cho chị. Tiểu Hoa nói không cần, bé Hứa Đống tủi thân nhìn cô, cô đành phải cầm lấy, thiếu niên nào-đó nhắc nhở: “Treo trên cặp sách đi.”
Dưới ánh mắt tha thiết mong chờ của em trai, cô đành phải treo con búp bê nhỏ lên cặp sách. Hứa Đống vui vẻ nắm tay chị gái, lại nắm tay anh hai, hớn hở nói: “Chúng ta giống người một nhà í nhỉ, chị là mẹ nè, anh hai là ba, còn em là cục cưng.”
Hai người nắm tay Hứa Đống cục cưng phản ứng cách nhau một trời một vực.
Thiếu niên nói: “Ừ, giống thật.”
Tiểu Hoa: “Không được nói lung tung!”
Sau đó nhìn qua thiếu niên: “Anh về trường trước đi, để em đưa nó về.”
Thiếu niên nhíu mày: “Đùa hả?”
Anh sẽ không bao giờ để cô một mình nữa. Đầu tháng ba mùa hè năm ấy, cả đường đều có vết máu, trái tim trống rỗng, nỗi hoảng hốt khi không tìm thấy cô đâu… Những cám giác ấy anh không muốn lặp lại thêm lần nào nữa.
Dưới ánh đèn đường sáng rực, Tiểu Hoa rơi vào đáy mắt anh, ánh mắt sâu thẳm mang theo thứ tình cảm cô không hiểu được. Cô không muốn dời mắt đi, vì như thế cô sẽ thua cuộc, cô vẫn nhìn anh, nói: “Vậy tùy anh.”
Hứa Đống bé nhỏ chẳng hề hay biết, vẫn cứ vui vẻ nắm tay anh chị.
***
Nhưng niềm vui chỉ duy trì chốc lát, Tiểu Hoa vừa vào cửa liền nghe Trần Ái Lệ nói: “Còn biết đường về à?”
Tiểu Hoa không đáp lại, thấy Hứa Kiến Quốc ngồi một bên, nói một tiếng ‘ba’.
Trần Ái Lệ khó chịu, nói Tiểu Hoa: “Một chút giáo dưỡng cũng không có.”
Hứa Kiến Quốc lật một trang báo: “Cho con đi học để học loại lễ phép này à?”
Tiểu Hoa đành phải chào một tiếng ‘dì’.
Trần Ái Lệ thế mới vừa lòng, học phổ thông tốn rất nhiều tiền, có ‘tài trợ’ vẫn chưa đủ, mỗi tháng tiền ăn ở giấy bút tài liệu cũng tiêu không ít tiền, để choTiểu Hoa đi học, bây giờ bà ta chỉ dám đánh hai ván bài một ngày thôi.
Như thế mà còn không được tiếng tốt!
Hứa Đống ngồi cạnh ba mẹ ríu rít kể chuyện hôm nay chị uy phong lợi hại thế nào, còn khoe anh hai dẫn bọn họ đi ăn Mc Donalds được tặng búp bê nhỏ. Trần Ái Lệ nhìn Hứa Kiến Quốc một cái, Hứa Kiến Quốc coi như không thấy. Tiểu Hoa đi vào dọn đồ, lúc ra thấy Hứa Đống khóc. Cậu bé không cho chị đi, mặc dù đã đồng ý thi 200 điểm sẽ được gặp chị, nhưng trẻ con là thế, cứ mong làm nũng năn nỉ là chị không đi.
Tiểu Hoa ngồi xuống dỗ em, chị em thân thiết như thế làm Hứa Kiến Quốc rất hài lòng.
Cuối cùng Tiểu Hoa rời khỏi nhà trong tiếng khóc của Hứa Đống, đi xuống lầu thấy Thẩm Hi Tri đứng đó, cầm lấy túi trong tay cô, nói: “Đi thôi.”
Đồ mùa đông rất nặng mà anh chỉ xách bằng một tay, cánh tay kia kéo cô đi bên trong mình, nói: “Có xe.”
Tay Tiểu Hoa tê dại, thừa lúc anh không để ý khẽ run lên.
Ban ngày trời nóng toát mồ hôi, còn ban đêm nhiệt độ hạ xuống, Thẩm Hi Tri nhìn Tiểu Hoa chỉ mặc đồng phục mùa hè, lấy áo khoác vẫn vắt trên vai đưa cho cô.
Tiểu Hoa nói: “Không lạnh.”
Anh cười, không miễn cưỡng.
Đường từ nhà đến trường cũng không xa, suốt cả đoạn đường hai người đều im lặng. Vì tổ chức đại hội thể thao nên tối không phải tự học, Thẩm Hi Tri đưa Tiểu Hoa đến dưới kí túc, làm mấy người đi ngang qua ngoảnh đầu lại nhìn. Tiểu Hoa nhíu mày, cô không muốn mọi người nhìn mình như vậy. Thẩm Hi Tri không quan tâm, nói: “Những lời hôm nay anh nói em nghĩ cho kĩ đi.”
Nói cái gì? Tiểu Hoa không nhớ.
Thiếu niên cao lớn như cây bạch dương, đứng trong đêm nhìn cô gái, thấy cô không nhớ được cũng chẳng nhiều lời, nói sang chuyện khác: “Tỉnh sắp tổ chức cuộc thi viết thư pháp, em tham gia được không?”
Tiểu Hoa đơ ra, thi đấu cấp tỉnh – cô đại diện trường đi thi? Nói đùa à? Cô chỉ mong bình an qua ba năm phổ thông này thôi, không muốn nổi bật trước mọi người.
“Không.” Cô nói.
“Ừ, đến lúc đó thông báo cho em.” Có vẻ như hai người nói chẳng liên quan cho lắm.
“Lên đi.” Thẩm Hi Tri nói, đưa túi đồ cho cô.
Tiểu Hoa ừ một tiếng rồi đi thẳng, cố gắng không quay đầu lại.
***
Hôm sau đi học như bình thường, các bạn cùng