Một tuần sau Thẩm Hi Tri đi, Tiểu Hoa cũng về trường Bắc Thành học, mỗi ngày lại tiếp diễn như vậy, nhưng Thẩm Hi Tri ở nước Mỹ xa xôi dần cảm thấy khó chịu. Nếu thời gian có thể quay lại, mẹ nó ai muốn đến nơi đất khách xa xôi như vậy chứ!
Trước đây nghe mấy anh em cùng đi du học nói yêu xa là khổ, lúc đó anh nói sao?
“Bé con nhà tôi rất ngoan ngoãn, không giận hờn lung tung đâu.”
Còn giờ thì sao? Thẩm thiếu gia muốn lật bàn! Tiểu Hoa nhà anh gần đây không chịu liên lạc, video không gọi, điện thoại cũng không nhận, còn không phải giận hờn thì là gì?
Thẩm Hi Tri lại ngẫm nghĩ xem mình có làm sai chuyện gì hay không.
Mà lúc này, Hạt thông đã thành công thoát kiếp FA, thành đôi với bạn cùng phòng của Tiểu Hoa, còn Tiểu Hoa cũng dần có tiếng trong khoa máy tính, người xinh xắn dáng lại cao, còn học giỏi nữa, đúng là nữ thần trong lòng các trạch nam khoa máy tính. Ban đầu Tiểu Hoa còn không nhận ra, mỗi ngày học xong đều vội vã đi làm, mãi tới khi Hạt thông xuất hiện đuổi một anh chàng tính hẹn cô đi xem phim, còn khuyên bảo: “Bình An à, có phải em lạnh nhạt bạn trai lâu quá rồi không? Ài, đàn ông con trai yếu đuối lắm, nếu làm sai chuyện gì em cứ nói thẳng với cậu ta, hai người mệt mỏi như thế cũng làm anh mệt theo. Anh đang ở thời kì yêu đương cuồng nhiệt, có phải bác gái nhiều chuyện ở xóm đâu, không có thời gian lo chuyện hai người.”
Tiểu Hoa cười: “À, dạo này bận quá, để em về nói chuyện với anh ấy.”
Hạt thông hừ một tiếng: “Cái câu này lần trước em cũng nói vậy, anh sắp bị Thẩm Hi Tri phiền đến chết rồi này.”
***
Tối hôm đó trên sân vận động, Tiểu Hoa đi làm về bắt đầu chạy, không biết chạy bao lâu, từng vòng từng vòng, lúc ban đầu còn có mấy người chạy cùng cô, sau này ở sân vận động lớn như thế chỉ còn một mình cô chạy, mồ hôi ướt đẫm quần áo, cô không cảm thấy mệt, mà ngược lại còn thoải mái.
Dướng tàng cây dần dần có mấy bảo vệ xúm lại xem, có người hô lên: “Cô gái, dừng lại đi, cô chạy 15 vòng rồi.”
Tai Tiểu Hoa ong ong, không nghe thấy.
Trong lòng cô khó chịu muốn phát điên, dù làm việc nhiều thế nào, dù điên cuồng làm bài tập cũng không ích gì, vẫn nhớ anh da diết.
Trước mắt nhòe đi, cả thế giới như chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch, cảm giác máu chạy thẳng về tim, xông lên đầu. Mấy người bảo vệ đứng xem phát hiện cô gái kia chạy càng ngày càng chậm, sau đó ngã xuống.
Nhưng người đầu tiên chạy qua không phải họ, mà là một người mặc áo sọc caro.
Anh ta bế Tiểu Hoa về phía phòng y tế, cô gái trên tay anh lả đi, anh ta hỏi người bảo vệ đi theo: “Cô ấy chạy bao nhiêu vòng rồi?”
“Mười… hai mươi… không nhớ nữa!”
Áo sọc caro đi nhanh hơn, dưới ánh đèn đường, anh ta cúi xuống nhìn cô gái trong lòng mình, ánh mắt chăm chú.
Tiểu Hoa môi trắng bệch cả người đẫm mồ hôi nằm trong phòng y tế, tay truyền nước, lúc mơ màng tỉnh lại nhìn thấy bóng người mờ ảo, nghe có tiếng người hỏi: “Em thấy khỏe hơn chút nào không?”
Giọng nói ấy không phải là Thẩm Hi Tri, lại khơi ra những khổ sở chất chứa trong lòng, Tiểu Hoa ừm một tiếng rồi vùi mặt vào gối. Người con trai ngồi cạnh giường cô im lặng, coi như chưa thấy gì.
***
Nghe tin Tiểu Hoa té xỉu, hôm sau Thẩm Hi Tri lập tức bay về, anh không tìm thấy cô đâu, chợt thấy lạnh cả người, như có thứ gì đó trong tim bị mất đi, lại không thể với được.
Mà Tiểu Hoa lúc này đang hẹn ân nhân cứu mạng trước cửa căn tin, cô nói: “Học trưởng, em mời anh ăn cơm, coi như cảm ơn.”
Mạc Kỳ hỏi: “Khỏe rồi chứ?”
“Vâng.” Tiểu Hoa đi trước.
Rất lâu sau này, trong tiệc rượu cuối năm của công ty, Tiểu Hoa ngồi trong xe anh ta, nghe anh ta kể lại: “Lần đầu tiên anh gặp người keo như vậy đấy, mời ân nhân cứu mạng ăn cơm ở căn tin, lại chỉ có một món mặn 2 món rau, đến canh cũng không có.”
Cô cố gắng không nghĩ đến chuyện kia, cười nói: “Khốn kiếp, sao anh nhớ dai vậy? Đại học em nghèo như chó ấy, không mời anh ăn mì tôm là đã thành ý lắm rồi.”
Còn ‘chuyện kia’ mà cô không muốn nghĩ đến là gì?
Hai người ăn cơm xong đi ra, thấy Thẩm Hi Tri đứng ngay trước mặt.
Sắc mặt anh rất kém, trông tiều tụy như đã ba ngày ba đêm không ngủ. Tiểu Hoa có vẻ không ngạc nhiên, lạnh nhạt chào anh. Thẩm Hi Tri trầm mặt nhìn Mạc Kỳ, người này ở trong hội học sinh, trước đây có quen biết.
Mạc Kỳ nói với Tiểu Hoa: “Hai người cứ nói chuyện, anh đi trước.”
Tiểu Hoa nhìn Thẩm Hi Tri dù mệt mỏi nhưng vẫn đẹp trai nổi bật như thế, trong lòng khẽ thở dài đau đớn. Một giây sau bị anh nắm tay, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Em có khỏe không?”
Người này mặc dù bình thường đều nói chuyện cay nghiệt, từ nhỏ đến lớn làm cô tức giận không biết bao lần, nhưng trong những lúc khốn khó, trừ Hứa Đống ra thì trên thế gian này anh là người quan tâm cô nhất.
Giữa bọn họ có vấn đề! Thẩm Hi Tri nắm chặt tay Tiểu Hoa, hỏi: “Em làm sao vậy?”
Tiểu Hoa ngửa đầu nhìn anh, Thẩm Hi Tri, người hoàn hảo như