Chỉ thấy, lệnh bài kia vừa xuất hiện trên bàn, thoáng chốc trong phòng yên tĩnh lạ thường, mặt ai nấy như gặp ma, sợ đến không dám quay đầu lại, nhấc váy lùi ra cửa như thủy triều. Một cô nương trong đó vì đi nhanh quá, vấp cửa lảo đảo một cái, sau đó vội vàng đóng cửa lại.
Đũa trong tay Bình Cửu còn chưa đặt xuống, kinh dị nhìn cửa đóng chặt, căn phòng chỉ chốc lát đã trống rỗng, rồi nhìn Thần Dục một chút: “Ngươi làm gì vậy? Làm người ta sợ đến như vậy.”
Thần Dục cũng không trả lời, ngón tay gõ nhịp lên bàn, đây cử chỉ quen thuộc lúc ngài đang suy nghĩ chuyện gì đó, trong vẻ mặt ngài có phần chán nản nhỏ bé.
Bình Cửu không biết ngài đang nghĩ gì, cũng không hỏi nữa, thuận tay cầm lệnh bài màu bạc trên bàn lên nhìn một chút, chất liệu không tệ, cầm trong tay nặng trịch, trên mặt được tỉ mỉ khắc hoạ hoa văn, có phần tương tự với hình ngọn lửa, trông rất sống động.
Đang nghiên cứu lệnh bài trong tay, cửa phòng bị gõ nhẹ lên, tiếng gõ kia rất có nhịp, mang ý cung kính.
Sau đó Bình Cửu nghe Thần Dục hững hờ mở miệng nói: “Vào đi.”
Một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi đẩy cửa ra, hắn không dẫn tùy tùng theo, chỉ vào một mình, cách Thần Dục và Bình Cửu một khoảng nhất định thì quỳ xuống, cử chỉ rất quy củ, nói: “Vi thần Ngụy Minh Trực, bái kiến Thụy Vương.”
Bình Cửu nhìn kỹ người quỳ ở dưới một chút, quần áo không phải loại đắt tiền lắm, nhưng không đến nỗi nghèo khó, vóc người tầm trung, khuôn mặt đoan chính nho nhã, có mấy phần phong cách văn nhân nhã sĩ. Mà người này dường như cũng chẳng có vẻ gì bất ngờ với hai vị ngồi đây, cung cung kính kính, như đã chuẩn bị từ sớm.
Đứng đầu thân tín chuyến này của Thần Dục lại là thứ sử Húc châu, Ngụy Minh Trực.
Trong lòng Bình Cửu hơi ngạc nhiên.
Bình Cửu trước giờ biết rất ít về triều chính, nhưng thường đi giang hồ, Bình Cửu nghe được từ lời người dân một ít chuyện quan trường. Lúc Ngụy Minh Trực này làm tri phủ Tống châu, danh dự cũng không tệ. Nghe nói là người học rộng, can đảm hơn người. Tiếc là tính tình người này ngay thẳng, hồi trước vì nói thẳng làm tổn thương mặt rồng, bây giờ bị thánh thượng giáng chức ra kinh đô, mấy năm gần đây tuy thăng chức từng bước lên thứ sử một châu, nhưng vẫn không được thánh thượng trọng dụng.
Nhưng có vị quan nào lương tâm tốt thật đâu.
Bình Cửu ở phủ Thụy Vương thời gian ngắn, đã nghe nói Thần Dục giỏi về thu phục lòng người, chiêu mộ người hiền, lại không ngờ cả người ngoan cố như Ngụy Minh Trực cũng cam tâm để ngài sử dụng, có thể thấy được cách dùng người của ngài hay đến thế nào.
Nhưng Bình Cửu vẫn không biết cuối cùng Thần Dục muốn làm gì.
Thần Dục không đề cập tới, tự nhiên Bình Cửu cũng không hỏi kỹ. Chỉ là trong lòng hiểu mờ mờ.
Hoặc là Thần Dục cũng không cần Bình Cửu như trong tưởng tượng, có khi dọc đường dù không có Bình Cửu giúp đỡ, ngài cũng sẽ có những cách khác chống đỡ tới đây. Tất cả đều nằm trong dự đoán của ngài. Bình Cửu nhìn sườn má rõ ràng của Thần Dục, một tay lười biếng chống cằm, nghe Ngụy Minh Trực cất cao giọng bẩm báo tình hình, ánh mắt sâu xa cố gắng khống chế u quang. Bình Cửu biết, ngài còn xa mới chật vật bị động. Ngài bất động, như loài báo gepa ẩn núp, chỉ đang chờ một thời cơ.
Vốn đến thanh lâu chỉ là bề ngoài, Ngụy Minh Trực chỉ nói vài câu, hai người không nói tỉ mỉ. Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa nói dưới lầu có xe ngựa đang đợi.
Ngụy Minh Trực ở trong một ngôi nhà yên tĩnh khu tây của thành Phong Hoài. Lúc ba người ngồi xe ngựa qua đó thì thấy đã có người chờ từ sớm. Bình Cửu nhìn quanh một vòng, trong bốn người chỉ có một người nhìn quen, dường như đã gặp một lần ở kinh đô, là võ tướng quan hàm không thấp.
Từ giây phút giày gấm đạp xuống xe ngựa, xung quanh Thần Dục đã có phần khác, vẻ mặt ngài lạnh nhạt, đi thẳng về phía trước.
Bình Cửu làm ám vệ trên danh nghĩa của Thụy Vương, đi theo phía sau cùng đoàn người. Mọi người cũng không có lộ vẻ gì đối với sự xuất hiện của hắn, chỉ theo sát Thần Dục vào phòng.
Bình Cửu đi tới cửa, đang nghĩ không biết nên cùng vào hay chờ ở ngoài thì Thần Dục bỗng ngừng bước.
Hắn nhàn nhạt phân phó vài câu với người bên cạnh: “Chuẩn bị chút ngân phiếu.” rồi khẽ nhất tay một cái về phía sau, không quay đầu lại mà nói: “Không cần theo, đi chơi gì đó đi.”
Bình Cửu dừng chân lại, biết những lời này là đang nói với hắn.
Thật giống lần đầu gặp lại ở tây uyển của họ. Như hoàng kỳ trong ngày săn bắn ấy theo gió tung bay dưới mặt trời chói chang, ngài kiêu căng trầm ổn, nhưng ánh mắt đầy âm trầm. Lúc nhìn về phía một người, mang vẻ người bề trên nhìn xuống đánh giá kẻ dưới. Dù chỉ nở nụ cười, trong nụ cười kia cũng không có tình cảm thật sự gì. Ngươi sẽ cảm giác thứ trong tay ngài còn nhiều hơn so với ngươi tưởng tượng, mà bản thân ngươi còn cách hắn rất xa.
Bình Cửu dừng lại trước ngưỡng cửa, không nhìn về trước, chỉ nói một câu: “Tạ vương gia.” rồi đi ra theo quản sự và tôi tớ.
Ngài là Thất hoàng tử của đương kim hoàng thượng, còn là Thụy Vương quyền khuynh triều chính. Chuyện của ngài, Bình Cửu không giúp được gì. Những thứ như mưu tính, Bình Cửu cũng không quan tâm.
Lúc cần thì ở bên cạnh, lúc không cần thì tốt nhất thức thời đi ra. Cái loại xử sự vô tình này cũng rất hay được Thụy Vương điện hạ thực hiện.
Chỉ đuổi hắn đi, cần gì phải phí sức như vậy chứ?
Bình Cửu cất ngân phiếu vào cửa tay áo, đi ra sân, nhìn nửa bầu trời ánh hồng, vẻ mặt có