Bình Cửu ngồi trước bàn cơm, nhìn một bàn đầy thức ăn, yên tĩnh không nói, ông lão áo bào tro ngồi đối diện Bình Cửu, cũng không khách khí với Bình Cửu, tư thế như đói bụng, ba ngày chưa ăn cơm vậy.
Bình Cửu nhìn chằm chằm bàn ăn bị lão quét phân nửa như gió cuốn mây tan, mới mở miệng: “Tiết lão quái, lâu như vậy… Sao ông vẫn nghèo như vậy…”
Ông lão kia nuốt cơm trong miệng xuống, không đồng ý mà dùng đũa gõ gõ bầu rượu, trên răng còn dính lá rau xanh lục: “Tiểu tử ngươi, giàu rồi cũng không biết tới tìm ta. Rõ ràng giao tình năm đó còn ngủ chung trên phố, ngươi quên rồi à!”
Bình Cửu bị nghẹn một hồi, nói: “Ta ngủ ngoài đường hồi nào… Ít nhất ta cũng ngủ trên chạc à. Còn nữa, lão gia ngài thần long thấy đầu không thấy đuôi, ta biết đi đâu tìm ông.”
Ông lão nghe vậy cũng không để ý, cúi xuống ăn hai ngụm cơm, hớp một hớp rượu lớn, mặt đầy nếp nhăn đều giãn ra, hỏi Bình Cửu: “Sao rồi, chúng ta cũng mấy năm rồi không gặp, bây giờ ở đâu?”
“Ừ… Cũng không có gì, theo Thụy Vương thôi.”
Ông lão nghe vậy phun một ngụm rượu vào mặt Bình Cửu, không nói hai lời đứng phắt dậy, cầm đũa chỉ vào Bình Cửu run run: “Ngươi ngươi ngươi –! Ngươi còn dám tìm Thụy Vương, hả? Ngươi coi lời ta nói thúi lắm đúng không! Hả? Có phải ngươi muốn chọc giận chết ta, hả?”
Tiết Sự An, người giang hồ gọi “Tiết lão quái “, ở mấy chục năm trước cũng là nhân vật huyền thoại chốn giang hồ, chỉ là rất ít dùng mặt thật lộ diện. Người giang hồ chỉ nghe tên, không thấy người. Môn phái của Tiết lão quái là Thần Cơ môn, môn phái mất tích đã lâu trên giang hồ. Xưa nay, lão ta nổi tiếng nhờ tính nết quái lạ và thông hiểu kỳ môn độn giáp trong thiên hạ, được gọi là “Bách sự thông”. Trong thiên hạ, dù triều đình hay giang hồ, lão đều có thể biết được tất cả các bí mật nhờ mạng lưới cơ sở ngầm, đây cũng chính là lý do rất ít ai dám trêu đến lão. Hơn nữa, Tiết Sự An thích xem bói cho người ta, chuyên lấy việc này làm kế sinh nhai. Nhưng chẳng biết vì sao, quẻ tính ra, tốt thì không linh, xấu lại linh. Dần dà, tiếng tăm trên giang hồ rất thối, được người đời ca tụng “Miệng xui số một”. Không ai dám tìm lão đoán mệnh, vì vậy đa số thời gian, lão đều không làm ăn, trải qua cuộc sống túng thiếu.
Lục Nhất Phẩm và Tiết Sự An quen biết nhau thời trẻ. Đây là lý do Bình Cửu còn rất nhỏ đã quen Tiết Sự An. Trong ấn tượng của Bình Cửu, Lục Nhất Phẩm từ trước đến giờ là người rất nghiêm khắc, Tiết Sự An lại là kẻ hoang đường lạ kỳ. Không biết sao hai người này có thể quen nhau được, khi Lục Nhất Phẩm còn sống vẫn duy trì quan hệ bạn thân. Nhưng Tiết Sự An là người rất hào hiệp, nói cách khác chính là vô tâm vô phế, biết Lục Nhất Phẩm chết cũng không thấy đau lòng mấy, cũng không biết sao, tới giờ vẫn biểu hiện rất thân thiện với Bình Cửu. Hễ gặp mặt thì không thiếu việc rót ý nghĩ xấu cho Bình Cửu. Hồi Bình Cửu còn trẻ ngây thơ, thường bị làm cho cách nhìn cuộc đời lệch lạc, nhớ lại những năm phong lưu thành tính, phóng đãng bất kham kia của Bình Cửu, có thể nhờ vào sự tận tình khuyên nhủ giáo dục của Tiết Sự An…
Hơn nữa, Tiết Sự An có một thói quen, mỗi khi lão đặc biệt nóng giận, sẽ thêm ở cuối mỗi câu một chữ “Hả?” đầy oán giận.
Nảy giờ Bình Cửu bị lão “Hả? ” ba lần liện tiếp, vẻ mặt dần lộ chút bất đắc dĩ, nói: “Ngoại trừ Thụy Vương, ta còn có thể hi vọng vào ai?”
Tiết Sự An trừng hắn, run môi, nhưng không lên tiếng. Bình Cửu đưa tay trái ra trước mặt Tiết Sự An, xòe bàn tay, ánh mắt kiên định, tiếp tục nói: “Ông cũng biết, thời gian của ta rất ít phải không.”
Ánh mắt Tiết Sự An nhìn xuống, lúc thấy sợi chỉ bạc kéo dài trên bàn tay Bình Cửu thì ngưng mắt.
Lão ngồi xuống, ném đũa ra, cơm cũng không ăn, quai hàm bóng loáng, trầm mặc một hồi lâu.
Sau đó Tiết Sự An hỏi Bình Cửu: “Ngươi còn bao lâu? ”
Bình Cửu thu tay về, nói: “Nếu sau này không dùng tới năm phần mười nội lực trở lên, thì tết năm sau vẫn có thể nhìn thấy pháo hoa.”
Tiết Sự An nghe vậy, chợt râu mép bay bay lên, nhặt đũa lên, gõ thùng thùng vào mâm cơm, cả giận nói: “Như thân thể ngươi bây giờ, ngươi còn dám nội công? Hả? Còn năm phần mười trở lên? Hả? Có phải ngươi chê mình chết chưa đủ sớm không, muốn mau đi đầu thai? Hả? Ngươi đi đi, ngươi đi! Lão phu không thèm quan tâm ngươi, ta chẳng thèm quan tâm ngươi!”
Bình Cửu cũng rất biết nhìn tình huống, rót một chén rượu cho Tiết Sự An, khuyên nhủ: “Lão gia ngài cũng đừng mặc kệ ta, bằng không nếu sau này có gì muốn nhờ vả, ta thật sự không biết trông cậy vào ai.”
Xưa nay, Tiết Sự An thích mềm không thích cứng, thích khéo mồm khéo miệng, người có tấm lòng đậu phụ. Người trẻ tuổi trước mắt này có gương mặt ôn hòa như ngọc, khóe miệng mỉm cười, nhưng nhìn lại như bệnh nặng chưa lành, trắng bệch khiến người ta cảm thấy không khỏe mạnh lắm. Có ai ngờ được năm đó hắn đeo kiếm lên đỉnh Ngũ Nhạc, núi Thương Sơn sau lưng trùng điệp, phủ đầy tuyết trắng, tư thái cô độc, quét ngang anh hùng thiên hạ, khuôn mặt ấy hăng hái, kiêu ngạo biết mấy, lại không biết trời cao đất rộng đến chừng nào chứ?
Khuôn mặt ngăm đen già nua của lão căn ra một hồi, bỗng giãn ra, thở dài nặng nề một hơi, kéo tay trái Bình Cửu qua, nhìn vân tay chi chít ngang dọc, ngón tay thô ráp kia chỉ đến một đoạn chỉ tay đứt gãy, tự nói.
“Tránh không thoát, thực sự tránh không thoát, cho ngươi nói bậy, cho ngươi nói bậy…”
Lời còn chưa dứt, bỗng mở to mắt nhìn Bình Cửu, trong đôi mắt còn mang theo ý chỉ tiếc mài sắt không nên kim, nói: “Ngươi lại theo Thụy Vương, sao ngươi lại chọn Thụy Vương chứ?”
Bình Cửu do dự một chút, nói: “Ừ, ta nghe người đời đều nói Thụy Vương rất có