Mười năm trước, Lục Thu Hồng lần đầu tiên đến Phong Hoài. Năm ấy hắn mới chỉ mười lăm tuổi, hoàn toàn là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, không sợ gây chuyện.
Khi đó Tùng Hạc lâu là một nơi vắng vẻ, ít tiếng tăm trên con đường này, còn lâu mới tiếng tăm hưng thịnh được như bây giờ. Khi đó, Thanh Điều cũng không gọi là Thanh Điều, người ta gọi nàng là Tiểu Hà Tú, mười lăm tuổi đã lộ ra nét đẹp rất dịu dàng, động lòng người. Nhưng vì nàng là người rất gò bó, ngượng ngùng, nên chỉ là nhân vật mờ nhạt ở trong lâu, cũng không phải kiểu người khiến người khác vừa nhìn đã nhớ kỹ. So với vẻ đẹp lộng lẫy, khí chất như bây giờ giống như là hai người vậy.
Năm ấy, Tiểu Hà Tú bị tú bà đè đánh một trận nửa sống nửa chết, nằm trên giường hết nửa năm. Đa số các công tử đều không thích tính gò bó không buông thả của Tiểu Hà Tú, nên mới đưa Tiểu Hà Tú ra thì chả kiếm được ai vừa ý. Rồi hôm nọ, nàng bỗng bị một lão thương nhân khẩu vị đặc biệt vừa mắt. Tiểu Hà Tú có thân thể mỏng manh, yếu đuối, bị người ta dằn vặt một trận thì ít nhất mấy ngày mới có thể xuống giường, lâu ngày khiến nàng càng đau đớn, khó chịu hơn.
Lần đầu gặp gỡ của Lục Thu Hồng và Tiểu Hà Tú, Lục Thu Hồng đang dùng khinh công dẫm lên nóc nhà, Tiểu Hà Tú mới tiếp khách xong tối qua, thân thể đau đớn nằm trên giường, mở cửa ra, đôi mắt vô thần nhìn bên ngoài, biểu hiện ấy rất giống người mộng du.
Nhìn một hồi thì ngoài cửa sổ bỗng xẹt qua bóng một đôi giày, ánh mắt Tiểu Hà Tú không động đậy, vẫn mệt mỏi nhìn ra ngoài, nhưng một lát sau, đôi giày ấy lại trở về, đạp vững nằm yên trên khung cửa sổ.
Lục Thu Hồng là thiếu niên không biết sầu lo. Hắn mới đến đây, muốn nhìn Phong Hoài nổi tiếng lừng lẫy này có gì hấp dẫn, đang dạo trên nóc nhà, chợt phát hiện có tiểu cô nương với ánh mắt trống trỗng, đang nằm dài trên giường như cá chết. Lục Thu Hồng thầm tò mò, mà cũng đang rảnh nên quay lại nhìn nàng vài lần.
“Ê, cô biết Phong Hoài này có gì vui không?” Lục Thu Hồng không coi ai ra gì mà ngồi trên khung cửa sổ, một chân đạp lên bệ cửa sổ, một chân khác để thõng ở bên ngoài, hỏi nàng.
Tiểu Hà Tú nháy nháy mắt, rơi một giọt nước mắt, hơi nghẹn ngào nói: “Những ngày tháng này, sao có thể mới bắt đầu đây…”
Lục Thu Hồng chỉ muốn hỏi đường, thấy nàng khóc thút thít một mình, nhất thời có phần chột dạ, nói: “Này, đang yên đang lành cô khóc cái gì chứ?”
Tiểu Hà Tú đang oan ức muốn chết trong lòng, vừa nghe Lục Thu Hồng ồn ào, bỗng bắt đầu lên tiếng khóc lớn, khóc nhiều ảnh hưởng đến vết thương, càng rơi nước mắt liên tục: “Ta đau quá, ta chịu đủ lắm rồi, ta không muốn sống nữa!”
Lục Thu Hồng: “…”
Cuối cùng hết cách, Lục Thu Hồng nhảy qua khung cửa sổ vào phòng, thân thể thiếu niên cao gầy vươn cao như măng tre vậy, gương mặt tuấn tú vẫn còn ít vẻ trẻ con, ôm kiếm rầu rĩ nhìn nàng, nói: “Cô cần gì tìm cái chết, ta thì cảm thấy chết là một chuyện rất đáng sợ, chẳng lẽ cô không sợ chết à?”
Tiểu Hà Tú nức nở nói: “Ta sợ, ta sợ có ích gì chứ! Trên đài thì bị người chà đạp, trở về còn phải bị Bảo nhi đánh… Ta, ta… hức hức…”
Lục Thu Hồng bó tay toàn tập: “Cô nín khóc trước đi, cô đừng khóc! Như vậy đi, cô nói cho ta biết tên nào dám ăn hiếp cô, ta sẽ giúp cô đánh tên đó một trận, như vậy chúng ta liền không ai nợ ai, được chứ? ”
Tiểu Hà Tú nhìn Lục Thu Hồng một chút, biểu hiện không tin lắm, mí mắt khóc đến lên, miệng vẫn còn nấc, thực sự không thể nói đẹp chỗ nào.
Lục Thu Hồng cảm thấy vụ mua bán này mình không biết tính sao.
Sau đó Lục Thu Hồng vẫn ra tay giúp Tiểu Hà Tú. Sư phụ thường nói, người giang hồ phải coi trọng lời hứa. Đêm ấy, ông lão kia lại đến tìm Tiểu Hà Tú. Tiểu Hà Tú nằm ở giường lắp bắp, nửa ngày cũng chưa bò dậy nổi. Thế là ông lão kia được mời đến phòng Tiểu Hà Tú, tú bà cười đóng cửa lại xong, ông lão liền bày từng thứ như hình cụ lên bàn, đang muốn hưởng thụ một phen, bỗng thấy Lục Thu Hồng bước ra từ sau tấm bình phong, không nói hai lời, nhấc chân đạp một cước gãy một cái xương sườn trên ngực của ông lão kia, còn ném ông ta ra ngoài cửa.
Lục Thu Hồng còn trẻ không hiểu nổi, nghĩ thầm ông là nam nhân khỏe mạnh, đi bắt nạt một tiểu cô nương, sao không thấy xấu hổ chứ?
Sau đó chuyện này cũng không bị xé to, hơn nữa Tiểu Hà Tú dùng hành động thực tế nói cho Lục Thu Hồng biết, Phong Hoài đến cùng có gì vui.
Nàng dùng hành động trúc trắc lấy đi lần đầu tiên của Lục Thu Hồng, dùng hết toàn bộ kỹ xảo dịu dàng mà nàng có lấy lòng hắn. Nàng trưởng thành trong hoàn cảnh mà nam nhân đều sẽ được lấy lòng bằng cách đó, Lục Thu Hồng cũng không ngoại lệ.
Mười lăm tuổi, Tiểu Hà Tú cảm kích ân của Lục Thu Hồng, dành trọn tình yêu tuổi mới lớn cho hắn, tiếc rằng Lục Thu Hồng của khi đó lại chưa thể hiện hành động gì đáp lại, thiếu niên mười lăm tuổi còn còn chưa hiểu tình yêu là gì, hắn nếm trải lần đầu, cảm thấy mới mẻ, lần thứ hai thì cảm thấy thoải mái sung sướng.
Chuyện xưa thường nói, anh hùng và mỹ nhân luôn yêu hận tình thù đan xen, đau khổ trải dài khiến người ta rơi lệ, tiếc rằng trong thực tế lại có nhiều sự bỏ lỡ như thế, mấy ai biết trước kết quả đâu?
Có điều, cái sáng sớm Lục Thu Hồng rời đi ấy, Tiểu Hà Tú vẫn nhớ cả đời, đẩy cửa ra nhìn bên ngoài, đó là một bầu trời mưa bụi mờ mịt.
—————- đường phân cách —————
Bình Cửu và Tiết lão quái ngồi trong một căn phòng hạng sang ở Tùng Hạc lâu, vừa ngồi vừa rót chén rượu uống. Nơi này rực sáng ánh đèn, từng tấm lụa đỏ vệt nên bức tranh đường hoàng lộng lẫy ánh sáng.
Tối nay vung tiền như rác, dường như muốn tiêu hết phân nửa số tiền Thụy Vương cho, đó cũng chỉ vì được một lần ngắm nhìn nhan sắc mĩ miều của Thanh Điều trong lời đồn.
Đương nhiên, nếu không phải Tiết lão quái hết lòng ói máu, khóc lóc đòi đến bằng được, thì Bình Cửu căn bản cũng không có hứng đến đây. Không phải chưa từng thấy nàng ấy, cần gì tốn tiền phí như vậy. Nhưng mà dựa theo ngụy biện của Tiết lão quái, ngươi biết Thụy Vương có bao nhiêu tiền không? Nếu bây giờ có tiền trong tay còn không sài cho đã, vậy khác gì không có tiền đâu?
Bình Cửu không chống lại được ông ta, nghĩ thầm, Thần Dục chẳng phải bảo hắn ra ngoài chơi đùa một chút à, nơi như thế này cũng hợp tình với chỗ như Phong Hoài, không tính khác người.
Đang nghĩ ngợi, cửa đã bị đẩy từ từ ra.
Người vào đầu tiên là một tiểu nha đầu, vào phòng xong thì bước sang một bên, để thuận tiện để người ta sai vặt, một lát sau, một đôi giày the, gạc mỏng bao lấy đôi chân ngọc đẹp tuyệt trần bước vào. Thanh Điều cầm chặt một chiếc quạt tròn nhỏ vẽ hình nhánh hoa lài che miệng mũi, chỉ để lộ đôi mắt hoa đào hơi khép hờ, dáng vẻ ngoan ngoãn xinh đẹp, dù tầm mắt ấy không nhìn vào ngươi, thì khóe mắt ửng đỏ cũng như đang dụ hoặc lấy ngươi.
Bình Cửu nhìn dáng vẻ yểu điệu đi vào của Thanh Điều, nhìn kỹ nàng như đang muốn nhìn ra một cái gì đó.
Bình Cửu mười lăm tuổi gặp Tiểu Hà Tú nhưu bèo nước gặp nhau, từ giả ra đi mấy năm có dịp ghé qua Phong Hoài chào Tiểu Hà Tú thì nàng đã đổi tên là Thanh Điều, tiếng tăm của nàng ở Phong Hoài có thể nói là hồng thấu nửa trời, phong thái đó thanh u sạch sẽ, gương mặt trổ mã đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tay nâng đàn, nở nụ cười thôi đã câu hồn biết bao người dưới đài, nhưng năm đó vẫn là nhìn ra được chút bóng dáng lúc còn trẻ.
Mà bây giờ, thật sự như hai người khác nhau.
Bình Cửu thở dài. Tiếng thở dài ấy bị Thanh Điều nghe được. Nàng ngồi xuống, trong vẻ mặt không lộ sự cố ý quyến rũ, nhưng càng xinh đẹp khiến người ta không dời nổi mắt, nàng cười nhạt: “Công tử vừa thấy Thanh Điều đã như sầu lo mà thở dài một hơi, e rằng, là Thanh Điều khiến công tử thất vọng phải không.”
Nếu nói là Bình Cửu cảm thấy có hơi xa lạ với Thanh Điều, thì Thanh Điều đối với Bình Cửu lại là một tý cũng không nhận ra. Bình Cửu nghĩ đến đây thì lại thở dài một hơi, nghĩ thầm mình còn thay đổi nhiều hơn Thanh Điều nữa, nói vậy cũng không phải không có lý.
Thanh Điều thấy Bình Cửu thở dài liên tục, tâm trạng có chút buồn bực, nhưng không để lộ ra mặt, vẫn giữ nụ cười khiến người ta thoải mái. Tiết lão quái thấy vậy vội vã ngắt lời, khoát tay nói: “Thanh Điều cô nương, cô không cần nói nhiều với nó, tiểu tử này chính là khúc gỗ,