Trong bóng tối, có rất nhiều người đang gọi tên hắn.
Lục Thu Hồng!
Lục Thu Hồng!
Bình Cửu nhìn về trước, rồi quay đầu lại, trong bóng tối không có bất kỳ ai cả, thế mà tiếng gọi ấy cứ mãi vờn quanh.
Lục Thu Hồng!
Lục Thu Hồng!
Chợt cất lên giọng nói của một người từ màn đêm tối mịt kia.
Bình Cửu!
Bình Cửu nhớ ra tiếng nói này, thế giới tối đen kia đột nhiên có ánh sáng chói mắt, một màng sáng trắng xóa như biển cả. Theo bản năng che hai mắt lại, Bình Cửu nhìn về trước.
Chủ nhân của tiếng nói kia đứng ở cuối màng sáng, nơi đó từ từ đỏ lên, đèn đuốc sáng choang, dường như là một buổi tối bình thường mà nguy hiểm. Người kia có gương mặt mờ nhạt, nhưng đường nét rõ ràng, gã bỗng dùng tay kềm vai Bình Cửu, sức mạnh lớn đến nỗi khiến Bình Cửu có ảo giác xương cốt mình sắp nứt ra.
“Nhìn ta!” Có người đang nói chuyện, xung quanh nóng rực và chói mắt.
“Trợn to con mắt của ngươi nhìn cho rõ, ta là ai?”
Bình Cửu tỉnh lại, mở hờ mắt ra, khung cảnh trước mắt âm u ẩm ướt.
Ngay sau đó là một cơn đau mãnh liệt xông thẳng đến. Bình Cửu bỗng tối sầm mắt lại. Một lát sau, trước mắt mới từ từ nhận ra luồng ánh sáng yếu ớt.
Xương vai Bình Cửu bị hai cái móc sắt dài nhỏ xuyên thẳng qua, phong bế kinh mạch toàn thân, cũng tạm ngăn hàn cổ phát tác. Bình Cửu vô ý thức co giật một hồi, khiến móc sắt lay động theo. Nó khuấy móc lung tung phần thịt vết thương một hồi, chẳng bao lâu trán hắn đã chảy mồ hôi lạnh.
Lâu năm rồi không chịu phải nổi khổ như thế.
Đầu óc Bình Cửu có phần choáng váng, đau đớn quá độ khiến tay hắn không còn sức lực gì. Xung quanh lạnh quá, khiến cho xương cũng tê dại. Bình Cửu hơi trào phúng mà nghĩ. Thật không thể nói được là, bây giờ chịu đau đớn mà sống tốt hơn, hay cứ như vậy mà chết thì tốt hơn.
Cũng không biết qua bao lâu, ánh sáng xuyên qua song sắt bỗng lấp lóe mấy bóng đen.
Tiếng xích sắt va chạm vang lên mấy lần, cửa mở ra.
Bình Cửu hơi hé mắt, lại nhìn thấy hai, ba bóng người đi tới. Một người trong đó tự nhiên ngồi vào cái ghế đối diện hắn, hai người khác đứng phía sau gã.
Ở trong bóng tối lâu, chưa thích ứng với ánh sáng, Bình Cửu nheo mắt, vẫn không thấy rõ gương mặt người đối diện. Móc sắt hơi chuyển động chút đã khiến cả người đau nhứt. Bình Cửu nhíu mày, chỉ nhắm mắt lại.
Người đối diện mở miệng trước: “Đến giờ mà người vẫn giữ được bình tĩnh.”
Giọng nói nhấn nhá thích hợp, xen lẫn sự hờ hững của kẻ bề trên thường có, nghe ra giống mấy phần với Thần Dục. Có điều, giọng người này khàn khàn chứ không trong, lấy hơi lúc nói chuyện khá yếu, dường như cũng bị bệnh.
Bình Cửu không trả lời, người kia đi tới, đưa tay chấm một chút máu của Bình Cửu, hai ngón tay vò vò rồi đưa lên mũi ngửi một cái, nói với người sau lưng: “Máu của tên người Phục này thật thần kỳ, không chỉ có mùi đặc thù, còn có thể giải trăm thứ độc như lời đồn. Nhưng không biết máu người chết có còn tác dụng như lời đồn nữa không?!”
Bình Cửu mở mắt ra, nhìn rõ gương mặt người đối diện. Người này vấn tóc lên ngọc quán, gương mặt anh tuấn trắng xám, gương mặt lại có mấy phần giống Thần Dục. Có điều, ánh mắt lãnh ngạo nham hiểm, là tướng người có cuộc đời không theo ý muốn, còn mắc bệnh trong người.
Giọng nói Bình Cửu khàn đặc, máu đen đầy người trông rất chật vật. Hắn chỉ yếu ớt giương mắt nhìn người trước mặt một chút: “Tình trạng của điện hạ cũng không tốt hơn ta là mấy, tội gì còn quan tâm ta…”
Người trước mắt này đã từng là thái tử, bây giờ là An vương Thần Sâm. Nghe vậy, dường như gã bị chạm đến chuyện xưa không vui gì, sắc mặt âm trầm: “Ngươi cho rằng bản vương biến thành cái dáng vẻ quỷ này là ai ban tặng? “
Nói rồi, gã lại nở nụ cười lạnh lùng: “Nhưng tóm lại ta vẫn khỏe hơn ngươi! Chẳng lẽ ngươi không ngẫm lại, mạng của ngươi bây giờ hoàn toàn nằm trong tay ta, vậy tại sao ta còn để người sống đến bây giờ?”
Bình Cửu ho một trận, một dòng máu sền sệt rơi xuống: “… Tại sao?”
“Bởi vì ngươi sống có ích hơn chết.” Thần Sâm có vẻ vui sướng nhìn Bình Cửu: “Sư phụ của ngươi Lục Nhất Phẩm có quan hệ tốt với Tiết Sự An nhiều năm như vậy. Lẽ nào không ai nói cho ngươi biết, họ từng là sư huynh đệ Thần Cơ môn sao? Hơn một trăm năm trước, Thần Cơ môn chia làm hai môn là kỳ môn độn giáp và cổ trùng dược lý. Sau đó, dù chỉ có một mình, nhưng Lục Nhất Phẩm vẫn được truyền Thần Cơ môn cho.”
“Bây giờ còn ai biết, hơn một trăm năm trước, Thần Cơ môn từng lệ thuộc vào triều đình, do Thần Sóc – hoàng đế khai triều Bắc Thanh vì đạt được ngôi vị hoàng đế mà một tay