Bình Cửu hỗn loạn, cả người cảm thấy một cơn lạnh lẽo thấu xương, một cơn đau nhói như kim châm vào huyệt, máu từ vết thương đọng lại. Địa lao không có một tia sáng nào khiến người ta không phân biệt được ngày hay đêm.
Cái loại dằn vặt tựa như lăng trì này khiến cho Bình Cửu trong mơ hồ nhớ lại lúc còn bé.
Khoảng chừng bảy, tám tuổi, Bình Cửu đã mắc một căn bệnh kỳ lạ. Tuổi nhỏ, da toàn thân hắn mọc mụn sởi, cả trên mí mắt cũng đầy những nốt mụn, mụn sởi lớn dần rồi bắt đầu vỡ ra, khiến sốt cao kéo dài, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Ngay lúc Tiết lão quái đến thăm hắn cũng nói: “Chừng ấy tuổi đã chịu nỗi khổ thế này, không bằng để hắn chết luôn cho xong. “
Nhưng Lục Nhất Phẩm không nói gì, ông đưa Bình Cửu đang thoi thóp vào một thùng lớn chứa đầy nước thuốc cổ trùng, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài, nói với Bình Cửu rằng: “Thu Hồng, còn phải sống. Bây giờ con chết rồi thì cái gì cũng mất.”
Thùng thuốc đó dùng lửa nhỏ đun nóng mỗi ngày, thế là Bình Cửu ngày nào cũng ngâm trong thùng thuốc đó. Lục Nhất Phẩm thường xuyên đến thăm hắn, cho hắn uống thuốc, cắt của hắn rất nhiều máu, cổ tay cổ chân đầy vết dao cắt. Trong những ngày tháng tối tăm không mặt trời, dằn vặt trong nỗi đau bị dao cắt, Bình Cửu không nhìn thấy ai khác, mỗi ngày chỉ có thể ngóng trông sư phụ đẩy cửa ra mới nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Bàn tay to lớn, thô ráp xoa nhẹ một cái lên đầu hắn, truyền cho hắn một ít cổ vũ và sức mạnh, nói chuyện với hắn bằng những lời dịu dàng: “Nhịn thêm chút nữa, sắp ổn rồi.” hắn lúc còn bé nghe vậy rất muốn khóc.
Hắn không cha không mẹ, chết rồi cũng không ai lo, nhưng hắn có sư phụ. Sư phụ nhặt hắn về, còn cứu mạng hắn, không có ai tốt với hắn hơn sư phụ cả.
Lục Thu Hồng khi còn bé đó cảm thấy. Dù có một ngày, Lục Nhất Phẩm lấy mạng hắn, hắn cũng không oán hận một câu.
Nhưng ký ức phức tạp, đứt đoạn về chuyện xưa đang bay tán loạn, vẫn có vô số khe hở màu đen đang lôi kéo, xô đẩy hắn.
Nơi đó… không có ấm áp và ánh sáng, chỉ có cô đơn và đau khổ.
Bình Cửu cúi thấp đầu, cảm nhận được một bóng người ngược ánh sáng lên người hắn.
Sau đó, một gáo nước lạnh giội lên mặt hắn. Tóc Bình Cửu bị kéo lên, bị giật cho ngẩng mặt lên.
Thần Sâm cầm chặt lấy tóc hắn, có phần ý cười: “Ngươi vừa gọi ta là gì, sư phụ?”
Bình Cửu mở mắt ra nhìn gã.
Thần Sâm nhìn Bình Cửu đầy lạnh lùng: “Nếu Lục Nhất Phẩm còn sống, hôm nay chịu khổ ở đây cũng không phải là ngươi. Sao nào, không muốn báo thù cho sư phụ ngươi à?”
“Muốn.” Bình Cửu nhắm mắt lại nói: “Nhưng so với trả thù ngươi và An vương, tại hạ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Thần Sâm vô cùng khinh thường giễu cợt một tiếng: “Việc này liên quan gì đến bản vương và An vương, lẽ nào Thụy Vương thoát khỏi liên quan à? Nếu ngươi muốn trả thù thật sự thì không nên làm chó săn cho Thụy Vương.”
“Thụy Vương cũng có liên quan đến chuyện này đúng chứ. Nhưng đuổi giết sư phụ ta từ kinh đô đến núi Bình Viễn đều là người của ngươi.” Bình Cửu nhìn gã nở nụ cười, trong mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo: “Tại hạ theo Thụy Vương coi như cũng được một quãng thời gian. Bình tĩnh mà xét lại, lấy năng lực của điện hạ và An vương muốn tranh ngôi vị hoàng đế với Thụy Vương, không khỏi có chút không biết tự lượng sức mình.”
Gương mặt Thần Sâm nhăn lại một hồi. Gã kéo xích sắt bên cạnh một cái, vết thương trên bả nứt toạc ra, máu tươi ấm áp theo xích sắt mà nhỏ xuống đất. Sắc mặt Bình Cửu trắng bệch, nhưng vẫn nở nụ cười hờ hững. Vẻ mặt Thần Sâm dữ tợn, căm hận nói: “Ngươi! Cái tên người Phục, dòng máu tiện dân. Bây giờ bản vương không giết ngươi, chỉ vì giữ lại mạng chó của ngươi có lợi, không bao lâu nữa, bản vương sẽ lóc từng miếng từng miếng thịt của ngươi, để máu của ngươi từ từ khô lại, cắt lấy đầu của ngươi đến trước mặt Thần Dục. Đến lúc đó, bản vương muốn thật tỉ mỉ mà nhớ cho rõ vẻ mặtThần Dục!”
Thần Sâm ghé sát vào Bình Cửu, trong mắt đầy sự thù hận sâu đậm, vẻ mặt dữ tợn: “Năm ấy, Thần Dục cho bản vương bao nhiêu đau khổ, cuối cùng rồi bản vương sẽ đòi lại gấp mười lần, gấp trăm lần!”
Cửa địa lao bỗng bị mở ra, một thị vệ ở cửa ra hiệu cho An vương.
Vẻ mặt An vương cứng lại, nhìn Bình Cửu một chút, xoay người đi ra ngoài.
Đêm hôm ấy, Bình Cửu bị người ta đè lên, đưa ra khỏi địa lao, xích sắt bị người ta giữ trong tay, bên ngoài chỉ có một màu đen