Ta tên Nhạn Trực.
Hôm nay là năm thứ hai ta làm việc trong cung.
Nói đến, ta chưa bao giờ nghi ngờ vương gia sẽ là một vị hoàng đế tốt.
Có điều, hiện nay, thiên hạ thái bình, người dân sống cuộc sống yên ổn. Ta trực ban gác đêm ở hoàng cung, mỗi khi nhìn thấy, trời đã canh ba mà ánh nến ngự thư phòng vẫn sáng, trong lòng luôn có phần cảm thấy khó chịu.
Thân làm tân đế, cho dù trẻ tuổi, cần cù chăm lo việc nước như vậy có phần quá mức rồi.
Nhưng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, ngủ dường như đã trở thành một vấn đề khó khăn của hoàng thượng.
Có ngày may thì, một buổi tối còn có thể ngủ hai ba canh giờ, phần lớn tháng ngày, hoàng thượng chỉ dành thời gian ở ngự thư phòng.
Ngài ngồi trên chỗ ngồi cao ngất mà vạn người ngưỡng mộ, mặt hướng về giấy cửa mờ nhạt. Thường thì mỗi lần ngồi xuống là ngồi cả một đêm, ngồi ở nơi huy hoàng óng ánh, nhưng cũng chỉ cô đơn một mình.
Cứ như vậy, thân thể không chịu nổi. Thái y viện liên tục nghiên cứu, thay đổi thuốc thang vì điều trị giấc ngủ làm việc và nghỉ ngơi của hoàng thượng. Có điều, hoàng thượng không thích mùi thuốc, nếu ngài không muốn uống, đảm bảo không ai dám tới khuyên.
Rồi sau đó, thói quen ăn uống của hoàng thượng cũng thay đổi, một bữa ăn trưa thường chỉ ăn hai đũa đã đặt xuống. Ngự thiện phòng lúc ấy cũng náo loạn bàng hoàng, mỗi ngày nghĩ hết biện pháp làm thức ăn, nhưng hiệu quả rất thấp.
Thái y nói, có lẽ hoàng thượng có chuyện vướng bận trong lòng.
Chuyện vướng bận đó không thể giải quyết, úc khí càng để lâu càng nhiều.
Nhưng chẳng ai biết đó là chuyện gì.
Ta tự nhiên cũng không đoán bừa.
Sau đó, có một hôm nọ, lúc hoàng thượng đang quét sạch dự nghiệt hai đảng Vệ An, lục soát phủ Vệ vương, thu được một đám tài vật.
Mấy chuyện nhỏ này tự nhiên không cần phiền hoàng thượng tự thẩm tra, người thủ kho chỉ định trình một tờ khai lên cho hoàng thượng xem qua, nhưng mà lần đó hoàng thượng xem tờ khai xong không biết sao lại phái người khuân đám đồ vật kia đến.
Nhắc tới cũng đúng dịp, hôm đó ta đang có việc ở ngự thư phòng, lúc mở rương tài vật ra ta cũng cùng tới, ba rương tài bảo to nặng trịch, chỉ nhớ rõ một rương trong đó cắm vào một trường kiếm có vỏ kiếm màu đen lẫn trong một chồng kim ngân châu báu, nhìn có vẻ không hợp.
Ta với mấy người còn lại khuân ba cái rương lên ngự thư phòng, hoàng thượng nghe tiếng thì từ trong đi ra.
Vừa liếc đến đã thấy được thanh kiếm kia.
Vỏ kiếm được làm theo phong cách cổ điển tự nhiên, rồi lại dài hơn một phần so với thân kiếm bình thường. Lúc hoàng thượng cầm thanh kiếm kia từ trong rương lên, ánh mắt nặng trình trịch xuống, còn xen chút lưu luyến lạ thường.
Lúc lưỡi kiếm rời khỏi vỏ của nó, chín đường rãnh máu mỏng manh lộ ra.
Đó là một thanh kiếm quý tuyệt chúc vô song.
Hoàng thượng từ từ trượt lòng bàn tay dọc theo từ chuôi đến lưỡi trường kiếm, dường như đang đo đạc độ dài lưỡi kiếm, rồi lập tức như nhớ ra chuyện cũ gì, khóe môi cong lên như có như không một lúc.
Từ lúc đăng cơ tới nay, ngay cả cười hoàng thượng cũng chưa từng cười một lần giống vậy. Đã một năm trôi qua, ta cũng như đã quên hoàng thượng từng phong hoa vô song như thế. Lúc ngài và người kia nhìn nhau, một ánh mắt cũng đủ để đứng đầu thiên hạ bấy giờ.
Có điều sau khi cười xong, khuôn mặt kia lại trở về như cũ một cách nhanh chóng.
Cuối cùng một chút dấu vết cũng không để lại.
Còn nhớ ngày tân đế đăng cơ ấy, đại xá thiên hạ, cả nước chúc mừng, văn võ bá quan cúi đầu xưng thần, toàn bộ cung đình an tĩnh không một tiếng tạp âm.
Tân đế trẻ tuổi đứng trên đài cao, đẹp trai, khí vũ hiên ngang, long bào chiếu ánh sáng vàng chói mắt nổi bật dưới ánh mặt trời.
Nhưng ngài đưa lưng về phía trời xanh, bệnh nặng mới khỏi, bóng lưng có phần gầy.
Chuẩn bị nhiều năm như vậy, vương gia vẫn luôn muốn ngôi vị hoàng đế này.
Nhưng đến khi đạp được thiên hạ này dưới chân, ngài lại không vui vẻ.
Tân đế đăng cơ một năm, chưa lập hoàng hậu, hậu cung chỉ có một mình Thục phi con gái tả thừa tướng. Trước khi hoàng thượng đăng cơ, đã có lời đồn ngài chỉ yêu chìu mỗi mình Trắc Vương phi. Bây giờ hậu cung chỉ một người, thiên hạ cũng không có nghị luận kỳ lạ gì. Chỉ có người làm việc trong cung mới biết, hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, ngay cả tẩm cung của mình còn không trở lại mấy lần, làm sao có thời gian đến cửa cung Thục phi.
Một hậu cung rộng lớn không có nữ nhân khác, nói cho cùng, có khác chi với lãnh cung?
Nhưng hoàng thượng còn trẻ chưa có con nối dõi, chuyện này về tình về lý đều có phần không còn gì để nói. Thục phi thì muốn, nhưng nhiều lần bị hoàng thượng từ chối ngoài cửa, nữ nhân có dịu dàng mấy đi nữa cũng ngồi không yên. Cuối cùng vẫn là tả thừa tướng nhân lúc lâm triều, không nhịn được mở miệng, nhắc đến chuyện về lậu hậu, nạp phi, tiếc là còn chưa nói được mấy câu, đã bị hoàng thượng dùng một câu cắt đứt.
Có lẽ hoàng thượng nhìn ra ý đồ muốn giúp Thục phi của tả thừa tướng, lần trong triều đó nửa phần cũng không nể mặt, ném thẳng tấu chương cầm trong tay ra, nói: “Tuổi tác của Tống khanh gia đã cao, có lòng để ý những chuyện vô bổ này, chắc là vị trí tể tướng này ngồi quá lâu rồi chăng?”
Thụy Vương đăng cơ không lâu, thủ đoạn ác liệt tàn nhẫn, triều đình bây giờ có ai chưa từng thấy? Có điều vị đế vương trẻ tuổi này luôn luôn bình tĩnh tự chế lúc lâm triều, đối với hiền thần luôn bao dung chuẩn mực, thế mà hôm nay lại vì chuyện như vậy nổi giận, đây là chuyện dù là ai cũng không nghĩ ra, tả thừa tướng lập tức giật mình sợ hãi đến mức quỳ xuống lạy liên tục không dám đứng dậy.
Điều càng khiến người không ngờ đó là, hoàng thường ngày thường luôn luôn khắc chế tâm tình, ngày đó hồi cung lại ném xuống, đạp phá hết đồ trong ngự thư phòng.
Các nô tài ở gần nơm nớp quỳ xuống, còn hoàng thượng thì đứng trước mảnh hài cốt vụn vãi đầy đất, ánh mắt cực kỳ đáng sợ, giống như thú hoang bị nhốt lại.
Ngài phẫn nộ, mờ mịt, không tìm được lối thoát, nắm giữ tất cả nhưng không cách nào để thỏa mãn.
Phát hết nỗi bực tức trong lòng ra, sót lại là nỗi đau đớn và hốt hoảng.
Ngài không vừa lòng với cái gì? Rồi lại khát vọng muốn có thứ gì?
Không ai biết cả.
Mùa thu năm ấy, hoàng thượng lấy lí do trị thiên tai, cải trang vi hành xuống hạ lưu sông Trường