Trời mới hừng đông, Bình Cửu đã thu xếp đồ đạc.
Hắn đào rượu chôn dưới hố lên, trở về nhà sắp xếp gọn gàng mấy bộ quần áo vào túi vải, rồi cầm kiếm Cửu Sương lên, đi ra ngoài. Thần Dục thì đứng một bên dưới mái hiên.
Từ lúc Thần Dục đến tới giờ đã qua vài canh giờ, lúc vào nhà hai người nói được mấy câu ngắn ngủi thì không nói gì nữa.
Tất nhiên họ cũng không ngủ.
Đêm khuya vạn vật đều chìm vào yên tĩnh, còn người thức thì luôn căng một sợi dây.
Sau đó lúc Bình Cửu thu xếp đồ xong, bước ra sân, Thần Dục mở mắt ra, một sợi dây nào đó sắp đứt.
Mối quan hệ này vẫn luôn chưa bao giờ được xoa dịu. Có điều, trước đây một bên có ý lảng tránh, chưa bao giờ bốc lộ hết sự sắc bén của bản thân ra.
Đêm trước, Bình Cửu không có thái độ gì khác.
Hắn nhếch miệng không nói gì khi nghe Thần Dục nói hết câu nói kia.
Bình Cửu lùi nửa bước. Mặt hắn nở một nụ cười như có như không, nhưng ánh mắt đọng lại sự bình tĩnh lạ thường, nhìn Thần Dục nói: “Mọi việc là do con người ư? Không, ngươi sai rồi.”
Bình Cửu nói, nghiêng người sang đi ra ngoài. Hắn mở cửa phòng ra, ánh trăng và không khí mùa xuân theo gió thổi vào phòng, làm nổi bật gương mặt của hắn.
Bình Cửu hít một hơi không khí lạnh bên ngoài, cất lời: “Nhiều năm như vậy, Thần Dục, ngươi vẫn sai rồi.”
Thần Dục đứng tại chỗ, giơ một tay lên, cái tay kia gầy guộc, dưới ánh đèn, những vết thương chưa lành chằng chịt khắp nơi trên ngón tay và bàn tay, tựa như một lớp sáp sẫm màu.
Ánh mắt của ngài rất sâu, che giấu tất cả cảm xúc nơi đáy mắt, chỉ chợt nổi lên một sự cố chấp rõ ràng. Đôi mắt ấy như hồ nước màu đen có một con thủy quái đang thở phì phò bên trong.
Thần Dục giơ tay che một mắt của mình. Khi một trong hai thế giới chìm vào bóng tối hoàn toàn, ngài nuốt một hơi, rồi từ từ lên tiếng: “Ngươi muốn nói gì?”
Thực ra câu hỏi này chưa rõ nghĩa.
Bình Cửu cũng không trả lời, hắn đứng trong ánh trăng, cả người được ánh sáng trắng của mặt trăng chiếu rọi, cửa phòng sau lưng mở lớn, mà hắn đứng ở ngược sáng, quay người về bóng đêm.
Hoa đào trong sân nở rộ, nhụy trắng, cánh hồng, cảnh xuân vừa diễm lệ vừa đầy sức sống, nhưng đêm đen vẫn còn bao phủ cảnh xuân ở ngoài, không khí còn se se lạnh.
Trong đêm tối, cảnh xuân như sợi tơ vàng trên chiếc áo đen, lại tựa như ánh mắt chờ mong của một người.
Bình Cửu nói với giọng đầy bình tĩnh: “Ngươi biết ta muốn nói gì.”
Gió xuân mang hương thơm, lạnh nhạt tiễn người đi ngàn dặm, lưu luyến lại khiến người ta không nhịn được mà đưa tay bắt lấy.
Thần Dục nâng tay lên, bàn tay run rẫy một lúc.
Bàn tay ngài mở rộng ra, che lấy con mắt còn lại.
Ngay khi cả thế giới chìm vào bóng tối, cảm xúc dâng trào mất khống chế ở khoang ngực kia mới có thể bình tĩnh lại trong chốc lát.
Thần Dục biết ý của Bình Cửu, dường như ở một giây phút nào đó, Bình Cửu hiểu rõ Thần Dục như lòng bàn tay.
Cũng chính vì vậy, càng thấu hiểu, càng đau khổ.
Sau khi im lặng rất lâu, Bình Cửu đi vào phòng.
Hắn kéo ghế tựa ngồi xuống.
Chìm vào trầm tư.
Sau nửa đêm, Bình Cửu đứng dậy bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Thần Dục mới đầu còn đứng yên tại chỗ, mãi đến khi Bình Cửu hành động, ngài nhìn chốc lát, sau đó đi ra ngoài.
Thình thoảng Bình Cửu ngẩng đầu lên thì thấy không có ai trong phòng.
Cho đến khi hắn cầm kiếm, đạp cửa đi ra, Thần Dục đã dựa vào một bên cửa nhìn hắn.
Thần Dục thấy Bình Cửu ra, tầm mắt của ngài nhìn vào bên cạnh Bình Cửu một lát, hai tầm mắt của hai người giao nhau tại một điểm hư không, sợi dây vô hình ấy bỗng căng đến cực hạn.
Mới đầu tiếng nói của Thần Dục vẫn bình thường, cất giọng: “Bình Cửu, ngươi không hiểu tại sao ta đến đúng không.”
Thần Dục chống lòng bàn tay lên tường, bước một bước về trước, cổ họng của ngài hơi cử động, từ từ cất lời: “Ngươi luôn cho rằng ta có tất cả, nhưng tất cả những thứ này, không có thứ gì mới bắt đầu đã thuộc về ta. Mạng sống là ta giành lấy, quyền lực là ta cướp được, chỉ có gặp ngươi là định mệnh an bài. Không có ngươi, ngôi vị hoàng đế là của ta, thiên hạ là của ta, thực ra ngươi nói không sai, ta có tất cả mọi thứ, nhưng người lại thình lình xuất hiện trước mặt ta, ngươi không muốn, ta cũng không muốn.”
Một mùi hương của gió xuân thổi vào. Nó trong lành xen lẫn hơi se lạnh, khiến người ta không thể nhịn được mà đưa tay lên. Tay Thần Dục giơ ở một điểm hư không trước mặt, gương mặt lộ vẻ hoang mang, nói: “Năm xưa ngươi cũng đứng ở vị trí này, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ngươi lại hỏi ta rằng, sao ngươi lại tới đây.”
Bình Cửu nghe tiếp, hắn nhìn Thần Dục như thể đang cân nhắc một điều gì đó, nói: “Thần Dục, nếu nói năm xưa do ta trêu chọc ngươi, vậy ta cũng đã trả giá hết rồi. Ta không hận ngươi, cũng không có ý định trả thù ngươi, ta chỉ không muốn quay đầu lại nữa. Bây giờ ta nhìn ngươi như nhìn lại mọi thứ trong quá khứ, nó như một cơn ác mộng.”
Thần Dục đứng trước mặt Bình Cửu, ngài nhìn Bình Cửu, chợt cau mày, đưa một tay lên ngực.
Ngài lộ vẻ đầy đau đớn, cúi thân, sau đó tầm mắt tan rã nhìn về trước, tựa như đang lẩm bẩm tựa như hơi cười nhẹ: “A.. “
Thở dốc khó khăn mấy lần, Thần Dục ho một lát, một ngụm máu lớn tràn ra khỏi cổ họng.
Hình ảnh máu tươi đập vào mắt Bình Cửu, hắn dời tầm mắt sang nơi khác.
Vết máu loang lỗ trên mặt đất. Thần Dục đỡ tường, quỳ sụp xuống, ngài kiệt sức, bàn tay đang chống tường cũng run rẩy. Rõ ràng ngài đã rất yếu rồi, đáy mắt vẫn lộ sự hoảng hốt, nhưng đôi mắt ấy bỗng tràn ra một sự thù hận dữ dội.
Ngài trừng mắt, nhìn chằm chằm máu trước mặt, nói: “Đúng, ta điên thật rồi. Bình Cửu, ta biết ta nên kiên nhẫn chờ đợi, nhưng ta vừa nghĩ đến dáng vẻ bỏ đi dứt khoát ngày đó của ngươi, ta sắp điên rồi! Ngươi nói đây là một cơn ác mộng, ngươi nghĩ ta thoải mái lắm ư. Ngươi biết bốn năm qua ta sống thế nào không, ngươi biết một tháng qua ta sống thế nào không!”
Bình Cửu nhìn sang một bên, nói: “Ngươi nhất định phải tra tấn ngươi như vậy, rồi tra tấn ta như vậy ư?”
Thần Dục hơi không khống chế được cảm xúc bản thân, vẻ mặt ngài méo mó dữ tợn, đôi mắt như muốn rỉ máu. Ngài ngẩng mặt lên nhìn Bình Cửu, rồi nhìn xuống đất, miệng chảy ra rất