Bình Cửu nhìn siêu đất để lửa nhỏ trước mặt.
Thuốc trong siêu đất đen thui, hơi đắng bốc lên, mùi thuốc rất nồng.
Khoảng nửa canh giờ sau, ý thức không tập trung của Bình Cửu mới dần tập trung lại, siêu đất nấu thuốc để lửa vừa phải, Bình Cửu đổ thuốc vào bát, đâỏ đảo chén thuốc mấy cái rồi bưng từ phòng bếp vào nhà.
Một canh giờ trước, khi Bình Cửu thu xếp hành lý là quyết tâm tìm một nơi rừng sâu núi thẳm ẩn cư. Một canh giờ sau, Bình Cửu thấy Thần Dục yếu như vậy, sợ ngài ói máu chết ở đây.
Bình Cửu bưng bát, đẩy cửa ra, thở dài.
Hắn biết mấy năm nay Thần Dục không khỏe lắm, nhưng không ngờ lại tệ đến mức này.
Thần Dục ngồi một bên giường, dựa lên tường, ánh mắt trước giờ luôn sắc bén nay tối xuống, rồi lại có cảm giác như đang nhìn chăm chú thứ gì.
Ngài đang nhìn chăm chú vào một điểm giữa hư không, mắt thâm quầng, bầu không khí xung quanh rất khoáng đãng, nhưng cảm giác áp bách vẫn còn. Dường như có một sợi dây trong cơ thể ngài không thể nới lỏng ra hoàn toàn. Ngài dùng một tay chống hờ lên tường, nhìn tựa như một con bọ ngựa bị thương nặng nhưng vẫn thủ thế sẵn.
Bình Cửu bưng thuốc vào, Thần Dục vẫn không dời tầm mắt, nhưng cơ thể hơi cử động một chút.
Bình Cửu bưng bát tới trước mặt ngài, nhìn Thần Dục một cái, sau đó thuận thế ngồi cạnh ngài.
Vị trí ngồi của Bình Cửu không gần sát vào người Thần Dục, cũng không quá xa, hắn đặt bát sứ trong tay xuống giường rồi nói: “Uống đi.”
Thần Dục nghe vậy, tầm mắt dời nhẹ một cái, rồi quay đầu lại. Lúc này ánh mắt ngài mời nhìn vào thuốc đen nong nóng trong bát.
Mới nhìn một cái, thân thể đã phản xạ có điều kiện mà co rút bụng mấy cái chuẩn bị nôn ra, vẻ mặt ngài như rất khó chịu, sắc mặt tái nhợt, lập tức quay đầu đi chỗ khác.
Bình Cửu thấy nãy giờ mà ngài chưa có ý muốn cầm bát lên, cất tiếng: “Không uống à? Vậy ngươi muốn sao?”
Thần Dục cau mày như muốn nôn, tựa như đang cố chịu đựng: “Uống không nổi.”
Bình Cửu nghe vậy thì chỉ đứng lên, hắn bưng bát để trước mặt Thần Dục, kề bát lên miệng Thần Dục, nói: “Thuốc đắng dã tật, uống đi,”
Mùi thuốc kích thích khiến cổ họng Thần Dục cử động mấy cái, ngài nhìn khoảng không bên cạnh rất lâu, bị Bình Cửu kề bát lên môi, tầm mắt mới dời về.
Nhưng làm sao chống lại được Bình Cửu, cuối cùng ngài vẫn cầm lấy bát uống.
Ngài vừa uống, mùi thuốc đã xộc lên mũi. Thần Dục siết chặt nắm tay, cố nén phản xạ của cơ thể nhưng dường như sắp nén không được rồi. Bình Cửu nhanh tay lẹ mắt điểm vào hai huyệt của ngài, rồi nói: “Đừng nôn.”
Hai vị trí huyệt mà Bình Cửu điểm là vị trí giúp dừng cảm giác muốn nôn, Thần Dục cảm thấy bớt buồn nôn nhiều. Ngài cố gắng ổn định hơi thở, đến khi cảm giác buồn nôn trong dạ dày dịu đi, ngài mới nuốt vào cổ họng.
Bình Cửu nhìn vẻ mặt của Thần Dục, thấy vẻ mặt ngài hơi dễ chịu hơn chút, mới rót một chén nước tới cho ngài.
Thần Dục cầm chén nước, nước trong bát âm ấm, nhiệt độ vừa phải, ngài liền nước uống một miếng.
Uống nước vào, trong miệng chỉ còn lại một chút vị đắng, Thần Dục thở ra một hơi, sau đó buông bát xuống.
Ngài ngồi đó, dáng người thon gầy và mệt mỏi, tựa như bức tranh gấm với những nét vẽ bằng mực nước, viền tranh hơi ố vàng, nhăn nheo.
Bình Cửu bưng bát không lên bàn, Thần Dục vẫn nhìn vào mặt đất, thấp giọng nói một câu: “Không nôn.”
Bình Cửu nghe vậy, tay đặt bát xuống hơi dừng lại.
Sau đó xoay người trở về, ngồi cạnh Thần Dục.
Có lẽ đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, họ bình tĩnh ngồi lại gần nhau, nhưng với hoàn cảnh bây giờ, thật khó nói ra được cảm giác thế nào.
Sau một hồi im lặng, Bình Cửu thở phào một hơi, giọng nói hơi đều đều, nói: “Ăn chút cháo rồi ngủ tiếp.”
Bàn tay đầy vết thương của Thần Dục siết lại một lát mới buông ra.
Sau đó ngài cúi đầu, bát trà rơi xuống đất vỡ vụn.
Thần Dục chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay che kín mặt, nói: “Ngủ không được.”
Bên ngoài, mặt trời đã lên, ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ, in những cái bóng vuông lên người ngài.
Bình Cửu nhìn những mảnh sứ vỡ trên đất, rồi nhìn những bóng vuông in trên đất, bỗng nhớ tới cảnh tượng ở cửa, ý thức Thần Dục chưa tỉnh táo lắm, nhưng