Thi Nhiêu ngủ đến hơn 10 giờ mới tỉnh, cũng không rảnh ăn cơm mà lo đặt vé và thu dọn quần áo, trở về đó (quê bà ngoại) cũng chỉ khoảng vài ngày nhưng mỗi vật dụng cần thiết đều không thể thiếu.
Hành lý còn chưa sắp xếp xong thì nghe có tiếng động trong sân, cô đi qua kéo bức màn xem thử thì thấy Khâu Thừa bước từ trên xe xuống.
"Không phải nói đi làm sao? Giờ này trở lại làm gì?"
Cô cau mày nói thầm một tiếng, vội mang dép lê chạy xuống lầu, chặn Khâu Thừa ở phòng khách.
"Anh hôm nay không đi làm?"
"Không đi, sau này cũng không đi nữa."
"Hả?"
Thấy mặt cô đầy dấu chấm hỏi, Khâu Thừa ôn nhu nhéo mặt cô một cái, cười.
"Ba anh đuổi việc anh rồi, sau này anh không cần đi làm nữa."
"???"
Thi Nhiêu ngẩn người, đánh vào tay anh một cái, vẻ mặt nghiêm túc như muốn ăn thịt người."
"Cái gì mà đuổi việc?"
"Nghĩa trên mặt chữ. Lúc trước anh còn đang muốn tìm lý do xin nghỉ, vừa hay nhờ thế không cần mở miệng nói."
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh, Thi Nhiêu hoài nghi chắc chắn là đầu óc anh hỏng rồi, muốn đưa tay ra sờ trán anh thì bị anh né đi.
"Anh không điên cũng không sốt, em không cần kích động."
"Cái gì mà không kích động, khai trừ như thế thì không còn tiền lương nữa đấy."
Tuy cô cũng từng gặp qua sóng to gió lớn, nhưng không đoán được rốt cuộc Khâu gia đã xảy ra chuyện gì.
"Không việc gì, chuyện nhỏ thôi. Em ăn cơm chưa?"
"Còn chưa, định chờ thu dọn hành lý xong mới ăn."
"Như thế sao được, nhìn xem đã mấy giờ rồi, để anh gọi cơm hộp cho em."
Nói xong anh lấy điện thoại ra ngồi bắt chéo chân trên sô pha tìm cơm hộp cho cô, hoàn toàn chẳng đem việc mình bị đuổi đặt trong lòng.
"Anh bị đuổi có phải vì em không?"
"Không phải."
Anh đầu cũng chẳng nâng lên phun ra hai chữ, ngữ khí thật kiên định, Thi Nhiêu bĩu môi ngồi xuống bên cạnh nhìn anh.
"Thế thì tại sao?"
Thấy cô hôm nay nhất định phải hỏi ra được đáp án thì Khâu Thừa bất đắc dĩ cong môi cười.
"Em trai của anh về rồi."
"Em trai của anh là......"
Thanh âm của Thi Nhiêu bỗng chốc cao vút lên chói tai.
"Người em trai ở nước ngoài kia?"
"Đúng thế, trước kia anh đã nói với em ba anh không chỉ có một mình anh là con trai."
Nghe đến đây cô vẫn không hiểu.
"Dù cậu ta trở về thì cũng không đến mức đuổi anh đi chứ? Ba anh rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Nhìn ánh mắt lo lắng và khẩn trương của cô, Khâu Thừa đưa tay đặt sau cổ cô làm trán hai người chạm vào nhau.
"Ông ta muốn một đứa con nghe lời, thật không may cả người anh đều là phản nghịch."
Nói xong anh nâng cằm cô lên hôn một cái, sau đó lại buông ra tiếp tục tìm đặt cơm.
Cảm giác bị cha mẹ không yêu thích như thế nào, cô đã sớm nhìn ra được người đàn ông này cho dù ngoài mặt không để ý nhưng trong lòng cũng không dễ chịu gì.
"Vậy sau này anh muốn làm gì?"
Nghe vậy thì Khâu Thừa cười, trong mắt không hề có chút bi thương hay phẫn nộ gì, anh vẫn cứ là một người tùy tiện như trước.
"Ở bên cạnh em a, nếu được anh còn có thể làm tài xế cho em, anh không cần tiền lương mà chỉ cần em cho anh một nửa giường là được."
Dứt lời Thi Nhiêu liếc anh một cái, giơ chân muốn đá anh.
"Anh đừng không đứng đắn như vậy được không? Đang nói chính sự đấy."
Cô không ngại nuôi Khâu Thừa, cho dù nuôi cả đời cũng được, nhưng cô không chấp nhận được sự bất công này đối với anh.
Lúc trước anh muốn học âm nhạc, vì Khâu gia phải chuyển qua học quản lý, sau khi tốt nghiệp thì gần như dành hết thời gian cho công ty.
Hiện tại lại muốn anh đem địa vị, thành tựu cùng sự phát triển trong tương lai đều dâng hai tay cho người khác.
Thế này chẳng khác gì bảo cô quay về tiếp nhận vị trí của Tạ Dư, đúng thật là trò cười lớn nhất thiên hạ!
"Em yên tâm, anh còn ổn, không có chuyện gì."
Việc hôm nay đã sớm nằm trong dự liệu của anh, ba anh không phải muốn một người thừa kế, mà là một con rối hoàn toàn chịu sự điều khiển của ông ta, điều này anh làm không được.
"Nếu anh không sao thì đi lên thu dọn đồ, ăn cơm xong chúng ta xuất phát."
Vốn định ngày mai mới đi nhưng nhìn anh như vậy, Thi Nhiêu cảm thấy sớm rời đi nơi này có lẽ lòng anh sẽ bớt muộn phiền hơn một chút.
"Được, vợ anh nói gì thì chính là cái đó."
Anh đem điện thoại nhét vào tay Thi Nhiêu để cô tự chọn cơm, cũng nhắc nhở cô đừng làm chuyện phí sức.
"Em không cần thông báo chuyện này cho bọn Trình Lễ, nửa năm trước anh từng nói qua việc này với bọn họ rồi. Lúc ấy Cố Dương còn hỏi anh có muốn xử lý luôn người em trai này không, anh đã không đồng ý, hiện tại.....có chút hối hận."
Nói xong anh vỗ vỗ đầu cô, đứng lên đi lên lầu.
Thi Nhiêu ngồi bên bàn trà ngẩn ra nửa ngày mới hoàn hồn, mới một giây trước cô dường như phảng phất thấy đôi tay đầy máu của Khâu Thừa trước kia, người thiếu niên vừa điên cuồng vừa tàn khốc.
Hơn 3 giờ chiều, hai người mỗi người tự gọi taxi đi đến sân bay.
Trên đường Khâu nhận được điện thoại của mẹ, người ở đầu bên kia mất đi sự bình tĩnh và hiền hòa lúc trước, bây giờ giống như một con vật nhỏ bị hoảng sợ cần có sự trợ giúp.
"Mẹ, con có việc phải ra ngoài vài ngày. Chuyện sau đó chờ con trở về rồi nói."
Nói xong anh còn sợ mẹ mất bình tĩnh đi tìm ba cãi nhau, nhẹ nhàng nói thêm một câu.
"Mẹ yên tâm, thứ gì thuộc về mẹ sẽ không ai cướp đi được."
Anh không thể giúp mẹ giữ được tấm chân tình của ba, nhưng ít nhất anh sẽ giúp bà giữ lại địa vị và tài sản.
"Lời này của con có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ. Qua vài ngày nữa con sẽ trở về, chuyện bên kia để con xử lý, mẹ ở nhà cứ bình thản nuôi Hổ Béo giúp con, mùa hè đừng cho nó ăn nhiều thịt."
Có lẽ do sự chắc chắn cùng bình tĩnh này của anh nên thần sắc Nhạc Vi Vi hòa hoãn hơn nhiều, ở nơi con trai không thấy được hiện lên một nụ cười nhợt nhạt.
"Được, mẹ chờ con trở về."
Cúp điện thoại anh gửi tin nhắn cho Thi Nhiêu.
[Em có ghét mẹ anh không?]
Cô rối rắm cả buổi rốt cuộc cũng gõ vài chữ.
[Không cách nào thích bà ấy, nhưng cũng không đến nổi ghét.]
Nghĩ lại thì trừ bỏ mấy năm trước Nhạc Vi Vi nói xấu sau lưng cô là con hoang thì cũng không