"Em trai mày ở nước ngoài xảy ra tai nạn, có phải mày động tay không!"
Nửa ngày không chờ được câu trả lời của anh, ba Khâu lại gầm lên hỏi lần nữa, đập tan đi phần tình cảm cha con còn sót lại trong lòng Khâu Thừa, anh dừng chân rồi kéo lấy Thi Nhiêu đứng lại, khóe môi mỏng nhếch lên.
"Ông xem thường tôi quá rồi, tôi không xấu xa đến mức phải động tay với một người chưa từng gặp mặt, ngày hôm qua ở văn phòng ông tôi đã nói rất rõ, tôi không thèm để bụng."
Giọng điệu chắc chắn thậm chí thêm kiêu ngạo làm người ở bên kia nhíu mày, trong lòng cân nhắc lại.
"Nếu không phải mày vậy...."
Còn chưa kịp nói xong thì Khâu Thừa đã cúp máy, Thi Nhiêu nhìn người đàn ông giống như nghe tin cha chết thì đưa tay quơ quơ trước mặt anh, lo lắng hỏi.
"Sao thế?"
"Ba anh đã chết!"
"......"
Thi Nhiêu mở to mắt, nghĩ thầm : Miệng mình không phải xui tới vậy chứ?
"Đùa em thôi, tên em trai kia của anh bị tai nạn, ông ta gọi tới chất vấn có phải anh làm không."
Nghe vậy thì trong lòng cô không khỏi thương cảm cho anh thêm một chút, đều giống nhau là cùng cha khác mẹ, nhưng cô cùng Tạ Dư sẽ không bao giờ xuất hiện loại hiểu lầm thế này.
"À, vậy thì anh cứ xem như ba anh đã chết đi."
Loại cha cặn bã này không cần cũng được! Dù có chết thật thì cũng không cần đến thắp cho nén nhang.
Nhìn cô nói câu này với vẻ mặt nghiêm túc nhưng tức giận, sự phẫn nộ trong lòng anh, không cam lòng thậm chí oán hận đều sụp đổ hết, nét cười của anh kéo dài từ khóe môi đến ánh mắt.
"Vẫn là em hiểu anh, nhưng chúng ta không thể ở lại đây lâu."
Cái bẫy tự biên tự diễn này tưởng anh không nhìn ra được sao? Nghĩ đến tên em trai kia, xem ra cũng không phải là thành thật làm một hoàng tử lương thiện, mà là muốn soán ngôi để trở thành Hoàng thượng.
"Không sao, vốn dĩ em cũng không định ở lại lâu, mấy ngày nữa đã bắt đầu quay show rồi, ngày mai chúng ta trở về, đêm nay tạm thời cứ ở đây trước đã."
Kế hoạch của cô vốn sẽ ở đây hai ba ngày, xem ra không thành rồi, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì.
"Vất vả cho em rồi, từ hôm qua đến giờ cũng chưa được nghỉ ngơi."
Đối diện với ánh mắt vô cùng xin lỗi của anh, Thi Nhiêu lắc đầu : "Nào có, rõ ràng là anh đi cùng em về tảo mộ mà, có vất vả cũng là anh vất vả, chúng ta về trước đi."
May mắn cô là một người rất nóng vội nên ăn cơm trưa xong đã chạy đến thăm mộ, nếu để đến ngày mai không chừng lại xảy ra một cuộc hỗn loạn nữa.
Sau khi trở về nhà bà ngoại, Khâu Thừa thì ngồi dưới ráng cây gọi điện cho mấy người anh em thân thiết, còn Thi Nhiêu thì chui vào phòng báo tin cho chị gái, đừng nhìn ngày thường hai người đối chọi nhau gay gắt, vào thời khắc quan trọng Tạ Dư vẫn là có tác dụng.
Nhìn em gái gửi tin nhắn đến, Tạ Dư ngước mắt nhìn ba mình đang đĩnh đạc phát biểu rồi lại cúi đầu.
[Thì ra là sự thật, chị còn tưởng bọn họ nói đùa. Hai người đang ở đâu?]
[Ở chỗ bà ngoại, ngày mai sẽ trở về, chị có thể giúp anh ấy không?]
Tạ Dư dù sao cũng là trưởng Công chúa của Tạ gia, quyền lực trong tay chỉ thua mỗi ba cô, nếu có Tạ gia hỗ trợ thì con đường tạo phản của Khâu Thừa sẽ dễ dàng hơn một chút.
[Chị đây vì sao phải dùng tiền tài của Tạ gia để giúp đỡ một người ngoài?]
[Anh ấy không phải người ngoài, là chồng chưa cưới của em!]
[Ừ.]
Nói chuyện với loại 'người máy' không có tính người này rất dễ khiến người khác phát điên, Thi Nhiêu nhìn điện thoại mà không biết phải làm sao.
Khâu Thừa đi vào phòng thì thấy cô cầm điện thoại ngơ ngẩn ngồi trên ghế, ánh mắt thì không biết nhìn cái gì dưới chân.
"Sao thế, xảy ra chuyện gì?"
Vốn dĩ định không nói cho anh biết chuyện mình tìm Tạ Dư xin giúp đỡ, nhưng bây giờ cô mà không tìm được một người để xả ra bực tức trong người thì chịu không được, vì thế đưa điện thoại cho anh để anh tự xem.
Xem xong tin nhắn của hai chị em thì Khâu Thừa ngồi xuống bên cạnh cô, cười đến hai vai run run không ngừng.
"Cái này có gì buồn cười sao?"
Đã làm người thì sao có thể cười không nể mặt như vậy!
"Đương nhiên là có, em có bị ngốc không hả, sao lại tìm cô ấy nói chuyện này. Chị em là một người thương nhân, cùng cô ấy bàn về tình người có khác gì đàn gảy tai trâu?"
Nói xong anh bắt đầu gõ chữ, Thi Nhiêu nghiêng đầu qua xem thử.
[Tôi là Khâu Thừa. Có chuyện này tôi muốn nhắc nhở cô, trong tương lai nếu có bất kỳ kẻ nào, lấy bất kỳ cách thức gì tìm cô hợp tác thì cô nên suy nghĩ cẩn thận, để miễn bị rắn độc cắn.]
Tạ Dư nhìn phong cách nói chuyện này rõ ràng khác lúc nãy, giữa chân mày khẽ nhăn lại, còn chưa kịp trả lời lại đã nghe ba mình nói.
"Cuộc họp là cần sự nghiêm túc, về sau nếu tôi thấy ai chơi điện thoại trong giờ họp thì sẽ trừ lương thưởng cuối năm!"
Vì thế cô yên lặng bỏ điện thoại lại vào túi giống như chưa có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh lật xem tài liệu ở trước mặt.
Sau khi cuộc họp kết thúc, hai cha con một trước một sau về văn phòng của mình, Tạ Dư đang suy nghĩ vấn đề thì bị ba gọi lại.
"Con vừa rồi nhắn tin với ai? Là Nhiêu Nhiêu sao?"
Con gái nhỏ mất tích một lần vài ngày, một cuộc điện thoại cũng không có, ông ngoài miệng thì không nói gì nhưng trong lòng lại không thể không quan tâm.
"Vâng!"
Tạ Dư gật đầu, vẫn lạnh lùng như trước, nhìn ba mình rõ ràng muốn dò thử tin tức nhưng lại sợ mất mặt.
"Con bé tìm con có chuyện gì sao?"
Lấy sự hiểu biết của ông về hai cô con gái thì không thể nào có chuyện chị gái liên lạc trước cho em gái được.
"Không có gì, nó nói ngày mai nó sẽ về."
Khâu Thừa xảy ra chuyện lớn như vậy, cô không tin hai người họ còn có tâm trạng ra ngoài chơi đùa, nhưng cô còn chưa nói chuyện rõ ràng với Khâu Thừa nên tạm thời không thể nói với ba mình.
"Như vậy à, ba biết rồi, về sau trong cuộc họp đừng bấm điện thoại, tránh cho những giám đốc khác dị nghị."
"Con hiểu rồi."
Chờ ba mình đi xa cô mới lấy điện thoại ra gọi cho Thi Nhiêu, câu đầu tiên nói khi bên kia nhấc máy là.
"Kêu Khâu Thừa nghe điện thoại."
"....."
Mặt Thi Nhiêu ngẩn ra, nghĩ thầm : Bộ chị không có số điện thoại của anh ấy sao?
"Tìm anh, chị của em."
Khâu Thừa nhận lấy điện thoại, thuận tay vuốt vuốt người đang tức giận bên cạnh, choàng tay qua vai cô sau đó nói với