Thi Nhiêu ôm mặt Khâu Thừa, ánh mắt đảo qua nét trầm ổn trên khuôn mặt anh, bất tri bất giác cô nhớ đến mười mấy năm về trước.
Khi đó cô không phải đại minh tinh mà chỉ là một học sinh cấp hai vâng vâng dạ dạ, ngày ngày sau khi tan học sẽ đứng ở nơi cách cổng trường không xa để chờ tài xế đón.
Mỗi ngày tài xế Tạ gia sẽ đến trường cấp 3 đón Tạ Dư trước, sau khi đón được chị gái thì mới quay lại trường cấp hai đón em gái, nếu trùng hợp bên trường cấp 3 kia có hoạt động gì thì có lúc Thi Nhiêu phải chờ cả giờ đồng hồ.
Để có thể hô mưa gọi gió trong giới giải trí thì đương nhiên nhan sắc không thể nào bàn cãi nữa, Thi Nhiêu đã kế thừa được nhan sắc của bố mẹ mà còn được họ 'đắp' tiền lên nên từ nhỏ cô thoạt nhìn không giống như bạn học xung quanh lắm, trên người luôn mang một loại khí chất không dễ trêu chọc.
Có đoạn thời gian trường của Tạ Dư phải làm nhiều đề tài nên thường xuyên tan học rất trễ, cô cứ ngây ngốc đứng chờ ở ven đường, sau đó gặp phải một đám lưu manh vây quanh nói những lời tục tĩu, nếu không phải lúc đó có nhiều người thì có lẽ bọn chúng đã động tay động chân.
Buổi tối sau khi về cô không dám nói chuyện mình gặp đám lưu manh, chỉ có thể 'nói bóng nói gió' với mẹ rằng có thể để tài xế đến đón mình trước được không, và đương nhiên đáp án không được theo ý nguyện.
Sau bữa cơm chiều thì Tạ Dư gọi cô lên lầu hỏi cô có phải đã gặp phải chuyện gì không, cô lắc đầu không nói gì.
Khoảng thời gian sau đó sau khi tan học thì Thi Nhiêu sẽ ngồi trong lớp đọc sách, trừ khi tài xế gọi điện chứ không đi ra cổng trường chờ nữa.
Liên tiếp thật nhiều ngày bình an không có chuyện gì, mãi cho đến khi bọn Khâu Thừa gọi hai chị em họ ra ngoài chơi, trên đường phố gặp lại đám lưu manh kia.
Mấy tên khốn kiếp kia vừa thấy Thi Nhiêu thì ánh mắt sáng ngời, vừa huýt sáo vừa dùng ánh mắt tục tĩu lướt trên người hai chị em bọn họ, hoàn toàn chẳng coi Khâu Thừa ra gì.
Làm người ngoài xã hội thì hẹn đánh nhau nhiều khi chẳng cần mở miệng, chỉ cần dùng ánh mắt là đã đủ hiểu rồi.
Trong một con hẻm đầy rác và nước thải, những tên lưu manh nhìn những chàng trai cô gái trung học rồi ra tay khiêu khích.
"Vốn dĩ một cô chẳng đủ cho bọn tao, bây giờ thì tốt rồi, lại có một cô có vẻ càng nóng bỏng gấp bội. Xem ra hôm nay bọn tao có một ngày thật 'sảng khoái' rồi.
Nghe những lời này Khâu Thừa khẽ hừ một tiếng, cởϊ áσ khoác ra ném cho Thi Nhiêu, mặt đằng đằng sát khí.
"Tạ Dư, mang em gái của cô ra xa một chút, đừng để dính máu lên người."
Vì thế Thi Nhiêu bị chị gái kéo lùi mấy bước, cô nắm chặt áo Khâu Thừa, vẻ mặt đầy sợ hãi và lo lắng.
"Chúng ta báo cảnh sát được không?"
Tạ Dư liếc cô một cái, rõ ràng là không đồng ý.
"Gấp cái gì, đánh xong rồi báo cũng không muộn."
Vừa dứt lời thì bên kia đã bắt đầu đánh rồi, từng đấm từng đấm chí mạng.
Trước đó trong mắt Thi Nhiêu, Khâu Thừa là một người anh hàng xóm vô cùng dịu dàng, hiền lành, không nghĩ rằng anh biết đánh nhau, mà còn đánh tàn nhẫn như vậy, cô nghe được rất nhiều âm thanh xương rời khỏi vị trí.
Bốn học sinh cấp ba đối đầu với năm tên lưu manh, chẳng những thắng mà còn thắng cực đẹp, đánh đến mức những tên kia hộc máu nằm trên mặt đất.
Vốn tưởng đến đây đã kết thúc rồi, không ngờ Khâu Thừa lại chỉnh chỉnh quần jean rồi ngồi xổm xuống trước mặt tên cầm đầu, nhặt lấy con dao vừa rồi khi đánh nhau đã bị đá rớt, vẽ vẽ trước mặt tên khốn kia.
"Vừa rồi mày dùng con mắt nào đặt lên người hai chị em họ? Ngu ngốc đến mức không biết được thứ gì nên nhìn, thứ gì không nên nhìn thì để tao giúp mày móc ra, cũng tránh cho mày còn gặp phải phiền toái trong tương lai."
Đừng nói là đám lưu manh trên mặt đất mà ngay cả Thi Nhiêu cũng rùng mình, chàng thiếu niên cầm con dao như một chuyện gì đó rất thường tình, bình tĩnh múa múa trước mặt tên kia.
"Đừng, đừng, tôi biết sai rồi, sai, anh hai...."
"Ai con mẹ nó là anh mày, nếu tao có đứa em trai như mày thì bảo đảm không sống được quá ba tuổi đâu."
Nói xong anh ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dương đứng bên cạnh, nâng nâng cằm.
"Còn đứng đó làm gì, không gọi cảnh sát đi?"
"Gọi cái rắm, bên cạnh là đường phố tấp nập, ra hét một tiếng là được rồi."
Nghe vậy Khâu Thừa gật gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh cầm con dao đâm thẳng xuống, một nhát xuyên qua xương thịt đến nền xi măng.
Tiếng hét của tên kia thấu đến tận trời, máu từ vết thương nhanh chóng lan ra khắp bàn tay rồi mặt đất.
Khâu Thừa phủi tay đứng dậy đi đến trước mặt Tạ Dư và Thi Nhiêu, một người thì bình tĩnh, một người thì vô cùng sợ hãi.
"Hai người biết nên làm gì mà đúng không?"
Nghe vậy Tạ Dư khẽ đảo mắt, xoay người giữ chặt góc váy của Thi Nhiêu, xoẹt một tiếng, từ chiếc váy dài đã thành váy ngắn.
Tiếp theo trước ánh mắt khó hiểu của Thi Nhiêu lại giơ tay xé rách quần áo của mình, xõa mái tóc dài rồi làm rối tung lên, dựa lưng vào tường cọ cọ vài cái.
Thi Nhiêu nhìn cả quá trình của chị gái thì trong đầu hiện ra một dấu chấm hỏi, mãi đến khi Khâu Thừa đẩy vai cô đụng vào tường thật mạnh.
"Khóc, khóc lớn vào cho anh!"
Lưng bị đập vào tường còn bị anh siết chặt vai làm Thi Nhiêu đau đến nước mắt rơi không ngừng.
Đến đây cũng chưa xong, Khâu Thừa đã diễn thì phải diễn đến cùng : "Sau này anh cho em véo lại."
Lời dứt cô còn chưa hiểu gì thì tay anh đã chuyển từ vai xuống tay cô, dùng sức bóp chặt ở cổ tay để lại vài vệt đỏ.
"Đau!"
"Đau là đúng rồi, một lát vào cục cảnh sát thì nói là bị mấy tên khốn này dở trò, bốn anh thấy việc khó nên giúp đỡ, hiểu rồi chứ?"
"Nếu quá sợ hãi thì em cứ việc khóc nhiều vào, dù sao em cũng còn nhỏ, việc diễn kịch cứ để cho chị em, nhớ kỹ không?"
Cả người đều đau còn thêm cặp mắt hung ác của anh nên Thi Nhiêu vội vàng gật đầu, nước mắt rơi càng nhiệt tình.
Sau khi đến đồn cảnh sát, Thi Nhiêu nghe theo lời Khâu Thừa khóc thật lớn, khóc đến đỏ mặt tía tai. Tạ Dư thì mặt xám như tro, run run thuật lại chuyện (bịa đặt) với cảnh sát.
Khi Tạ Thanh Hữu và Thi Lam không rõ chân tướng chạy đến cảnh sát, nhìn thấy hai con mình quần áo bất chỉnh mà còn run rẩy sợ hãi thì trong nháy mắt vô cùng nổi giận.
Hơn nữa khi ấy Thi Nhiêu còn chưa được 14 tuổi, là trẻ vị thành niên nên mấy tên khốn lưu manh kia khi ra khỏi bệnh viện liền bị tống vào tù, chịu cảnh những tên chung trại tra tấn bắt nạt.
Thi Nhiêu ở ngày đó bị hoảng sợ không ít, hơn nửa tháng sau vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi không dám đi học, mãi đến khi Khâu Thừa đến Tạ gia chặn cô ở hoa viên.
"Còn chưa quên được? Chuyện này có lớn gì mà em lại nhớ kỹ đến thế chứ."
Nói xong anh đưa tay véo mặt cô, điều này làm cô nhớ đến cảnh anh đâm dao vào bàn tay của tên lưu manh kia, cô sợ hãi lùi ra rồi chạy nhanh về phòng mình.
Kết quả còn chưa chạy được hai bước đã bị anh bắt lại, Khâu Thừa ấn cô lên ghế, dùng tay đè vai để cô không nhúc nhích được nữa.
"Anh cảnh cáo em không được nói ra chuyện hôm đó, nếu không....em biết cái gì anh cũng dám làm mà."
Vừa dứt lời Thi Nhiêu mặt trắng bệch, cả người đều run rẩy, Khâu Thừa thấy được như thế thì bất đắc dĩ thở dài ngồi xổm trước mặt cô, lấy ra sự dịu dàng như ánh mặt trời thường ngày...
"Em đã gặp bọn khốn đó trước đó phải không?"
"Ừm."
"Bọn họ trêu chọc em?"
Thi Nhiêu cắn răng lắc đầu, đến một nửa lại gật đầu, anh nhìn mà dở khóc dở cười.
"Không sao, yên tâm nói với anh, anh bảo đảm sẽ không nói với người khác."
Có lẽ là ánh mắt anh quá ấm áp, giọng nói quá dịu dàng nên làm cô buông xuống đề phòng, hồng mắt hít hít mũi kể lại chuyện gặp bọn lưu manh trước cổng trường.
"Vì sao em không nói với mọi người?"
Nói xong anh thấy Thi Nhiêu cúi thấp đầu xuống, bộ dáng giống như khổ không nói nên lời, trong lòng anh đối với cô em gái này lại thêm một chút thương xót.
"Cô bé ngốc, bị người khác khi dễ cũng không dám nói, về sau còn bị khi dễ đến mức nào nữa."
Anh thở dài ôm lấy cô bé gầy yếu trước mặt giống như một người anh trai dỗ dành em gái mình.
"Không sợ nữa, đều đã qua rồi. Về sau nếu có ai dám trêu chọc em thì nói với anh, anh xử lý họ."
Thi Nhiêu từ sau khi ra khỏi đồn cảnh sát vẫn luôn không nói chuyện với ai, nghe được lời này thì lập tức dựa vào vai anh khóc to.
Khâu Thừa cho rằng đó chỉ là do cô quá sợ hãi, nhưng không biết được câu nói này có bao nhiêu quan trọng đối với cô.
Từ đó về sau ánh mắt Thi Nhiêu