Ngay khi tập đầu tiên của vòng bán kết phát sóng thì đã gây xôn xao dư luận, ba cố vấn chương trình cũng trở thành tâm điểm chú ý.
Tuy nhiên nó chẳng phải tin vui đối với Thi Nhiêu, không chỉ bị Cảnh Lạc dựa hơi mà còn có thêm những thành phần không biết là ai công kích.
Nhiều người qua đường cùng những tài khoản marketing luôn miệng hỏi cô chỉ là một diễn viên bình thường thì sao có đủ trình độ để làm cố vấn cho một chương trình về ca hát vũ đạo, mà tất cả đều là cùng một dạng : đầu tiên là liệt kê các tác phẩm cô từng diễn để khen cô là một diễn viên giỏi, tiếp theo mới dìm cô xuống.
Sau những lời khen thì điều gì nên đến phải đến, không phải nói cô trên sân khấu quá già so với tiểu Thi Nhiêu --- Cảnh Lạc thì cũng là bảo cô đã sử dụng chiêu gì đó giành 'miếng ăn' của một ca sĩ thực thụ.
Thậm chí còn có người đưa ra đề tài bảo cô rốt cuộc đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông mới có được tài nguyên và địa vị như vậy, cô xem mà tức đến mức muốn 'bung khói'.
"Những người này có phải 'ăn no rửng mỡ' không? Xem show không quan tâm đến những thí sinh mà cứ chú ý vào em làm gì thế?"
"Rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, ghen tỵ với em đấy mà."
Thẩm Đại bĩu môi, chẳng đem những chuyện vặt vãnh ấy để trong lòng, rõ ràng đây cũng là trong đen có đỏ, có người 'xào' nhiệt độ giúp thì tại sao không hùa theo?
"Chị không có gì khác muốn nói với em sao? Thẩm Đại chị rõ ràng là người đại diện của em mà gần đây cứ vây quanh những người mới kia, không muốn quản em nữa rồi?"
Nghe vậy Thẩm Đại khẽ đẩy đẩy gọng kính đen, khóe miệng cười nhưng trong lòng không cười.
"Quản em? Chị quản được em sao? Em rốt cuộc có địa vị gì mà ngay cả Đường tổng cũng không đè ép được thế?"
Quen biết bao nhiêu năm nhưng cả phòng làm việc chưa từng nghe được gia thế của cô thế nào, dù đi theo con đường thực lực nhưng tài nguyên của cô từ lúc ra mắt đến nay đúng thật là không ít.
"Thì là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Học viện diễn xuất Trung Ương a, đâu phải chị không biết."
"Tiếp tục giả vờ đi, mặc kệ những tài khoản marketing đó, bọn họ càng phá thì nhiệt độ của em càng tăng cao, không cần chị phải tiêu tiền để đưa em lên hotsearch, quá tốt rồi."
"......"
Nhìn vẻ mặt Thẩm Đại như kiểu 'đang ở trong phúc mà không biết hưởng' thì Thi Nhiêu khẽ đảo mắt.
"Nhưng em không cam lòng."
Từ lúc ra mắt đến giờ cô cũng mệt mỏi để bước từng bước nhưng chưa bao giờ phải chịu cảnh chửi rủa và chỉ trích như vậy, nhiều người quá khích còn vào Weibo rồi đánh nhau túi bụi với fan của cô.
"Không cam lòng thì cũng biết làm sao đây? Em chỉ là một diễn viên thì làm được gì? Lên sân khấu cứ diễn kịch cho bọn họ xem nhiều vào để càng tức hơn."
Nói xong Thẩm Đại ném quyển kịch bản qua cho cô, Thi Nhiêu phồng má lên giống như chú cá vàng, cô nhìn nhìn điện thoại sau đó trong đầu nhảy ra một kế hoạch.
"Em muốn ca hát!"
"Gì? Em bị điên rồi sao, em từng hát nhạc cho vài bộ phim rồi mà, đừng làm loạn nữa được chứ."
Thấy Thẩm Đại chẳng tin năng lực của mình thì Thi Nhiêu bĩu môi, cầm lấy điện thoại gọi cho ai chẳng biết.
"Giúp em tìm một dàn nhạc, em muốn ca hát, muộn nhất hôm sau người phải đến trước mặt em."
Một kỳ quay thì được phát sóng trong 2 tuần, cô còn thời gian để chuẩn bị một tiết mục cho kỳ quay sau.
Thẩm Đại ngồi bên cạnh nghe cô hất cằm sai khiến thì khiếp sợ không thôi, chờ cô buông điện thoại mới nóng vội hỏi.
"Ai thế?"
"Một người bạn, tiếp đến là bàn bạc với đạo diễn, việc này phải nhờ người đại diện là chị ra mặt giải quyết rồi, cứ nói em muốn biểu diễn một tiếc mục để cổ vũ mọi người, tốt nhất là bố trí vào thời gian nghỉ ngơi giữa quá trình quay."
"Ách..."
Nhìn Thi Nhiêu rảnh rỗi như thế thì đầu Thẩm Đại có chút đau, nhưng ngay cả yêu cầu như thế cũng không làm được thì chẳng khác gì đang nghỉ việc.
"Vậy được....em, em đừng phá hỏng danh tiếng của mình! Nhớ kỹ em là một diễn viên có độ nổi tiếng đấy."
Thời buổi này CROSSOVER(*) không phải không có, hơn nữa từ vài thập kỷ trước thì ở Đài Loan hay Hồng Kông đã có nghệ sĩ phát triển theo hướng toàn diện cả diễn xuất lẫn ca hát, nhưng đa phần đều là làm ca sĩ trước sau đó mới bước vào lĩnh vực điện ảnh.
(*) là kiểu trước đó không phải diễn viên nhưng sau đó lại tham gia diễn xuất rồi trở thành diễn viên.
Thật sự rất hiếm kiểu đã nổi tiếng với tư cách là diễn viên như Thi Nhiêu lại đột ngột chuyển hướng qua ca hát.
"Không sao đâu, chị đừng lo lắng."
Trước khi cô học diễn xuất thì cô đã từng học violon, thật sự có rất ít người biết cô có thể chơi Rock and Roll, ngay cả Tạ gia cũng thế.
Nghe nói cô muốn ca hát thì Khâu Thừa lập tức liên lạc với bạn mình ở Mỹ, nếu không phải sợ bị người khác nhận ra thì anh có lẽ sẽ tự mình mang ghi-ta lên sân khấu.
Bởi vì nguyên nhân công việc nên gần đây anh và Tạ Dư phải tiếp xúc khá nhiều, trong công ty cũng có thêm nhiều lời đồn giữa hai bọn họ, nhưng ai gần gũi thì sẽ biết hai người chỉ là nói chuyện công việc.
"Anh đang cười cái gì? Lúc làm việc có thể nghiêm túc một chút được không?"
Vào thời điểm làm việc thì Tạ Dư chẳng quan tâm thân thiết gì cả, vừa thấy anh ngồi ở đối diện mang bộ dáng chẳng nghiêm túc thì rất muốn đánh người.
"Không phải tôi đang xem văn kiện sao? Tôi nói này, cô có thể đừng cứng nhắc như người máy thế được không, cuộc sống rất vô vị."
Nghe xong lời này thì khóe môi Tạ Dư cong lên, hừ nhẹ một tiếng rồi châm chọc.
"Nếu không phải người máy là tôi có lòng ra tay giúp đỡ thì hiện tại có lẽ anh đang ăn xin ở góc đường nào rồi? Anh có tư cách gì mà nói lời này với tôi!"
Thấy Tạ Dư muốn 'bung lửa' thì mặt Khâu Thừa cứng lại, anh giơ tay xoa xoa mũi rồi cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.
Anh nhận thua không có nghĩa là chuyện này cứ thế đi qua cho xong, Tạ Dư nhăn mày hỏi.
"Trong tay nắm bao nhiêu phần trăm cổ phần?"
"35%."
"Em trai anh bao lâu nữa sẽ vào công ty, chân đã khỏi chưa?"
"Tôi không biết, người cũng có phải tôi đâm vào đâu, từ lúc đó đến giờ tôi cũng chẳng vào bệnh viện xem."
"Không phải anh? Trừ anh ra thì có thể là ai làm nữa, tìm Cố gia giúp đỡ chứ gì?"
"Không có, cô đừng nói bậy, tôi sao có thể làm chuyện 'tay chân tương tàn' như vậy."
Nhìn Khâu Thừa liên tục phủ nhận thì Tạ Dư ghét bỏ mà lắc đầu.
"Bằng không anh làm ở