Cố Ngôn vừa nói vừa cười.
Hắn đã tập luyện nhiều lần trước gương, tuyệt đối không thể là nụ cười kinh khủng được.
Tần Trí Viễn bình thường thích dáng vẻ thuận theo của Cố Ngôn, nhưng giờ phút này nghe hắn lẩm bẩm như vậy, tay ở bên hông hắn bỗng nhiên cứng đờ, lập tức nắm lại mạnh hơn.
“Đủ rồi, đừng cười nữa.” Gã gạt tóc trên trán Cố Ngôn, nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt kia, dịu dàng nói, “Chúng ta về nhà.”
Cố Ngôn không nhớ rõ mình về nhà của Tần Trí Viễn như thế nào.
Dược tính đáng sợ trong cơ thể lại phát tác, cả người hắn khô nóng, không ngừng cọ lên cọ xuống trên người Tần Trí Viễn, ngay cả đi đường đều nghiêng ngả, không biết nói bao nhiêu điều mê sảng. Cuối cùng còn ngã vật xuống chiếc giường lớn của Tần Trí Viễn, nhìn trần nhà cười ngây ngốc.
Tần Trí Viễn cơ thể nóng cháy che phủ lên người hắn.
Trước mắt Cố Ngôn hiện lên đủ loại màu sắc, căn bản không thấy rõ vẻ mặt của gã, chỉ có thanh âm kia vẫn như khi mới gặp nhau, dịu dàng êm tai. Gã dịu dàng tiến vào thân thể hắn, hôn lên vết thương trên cổ tay hắn, sau đó ghé vào tai hắn thì thầm: “Sẽ không có lần sau.”
Tần Trí Viễn từ trước đến giờ nói được thì làm được.
Ngữ khí nói chuyện càng mềm nhẹ thì càng thể hiện sự quyết tâm của gã.
Cố Ngôn thất thần hét lên, nhịn không được cắn lên vai gã. Tần Trí Viễn để mặc ý hắn cắn, một bên giữ lấy hai tay hắn, một bên động thắt lưng, liên tục cùng hắn hòa vào làm một.
Cố Ngôn ôm chặt lưng gã đạt tới cao trào.
Những gì tốt đẹp nhất dường như là cảnh trong mộng.
Mà cái giá trong giấc mơ ấy là sau đó hắn nằm trên giường liền một tháng.
Đương nhiên, Cố Ngôn không phải lần đầu uống loại thuốc này, biết tác dụng của nó tổn hại đến cơ thể ra sao, chẳng qua là bệnh một chút thôi nên cười trộm. Lần này Tần Trí Viễn kiên quyết không cho hắn trở về nhà mình, không những giúp hắn xin nghỉ phép ở đoàn làm phim, còn tìm cho hắn vệ sĩ theo dõi gắt gao.
Cố Ngôn vui mừng ăn uống không phải trả tiền, một tuần trôi qua, cơ thể hồi phục tốt hơn phân nửa.
Mà trong lúc này, Tần Trí Viễn lúc nào cũng bận rộn công việc dường như rất rảnh, ngày nào cũng về sớm với hắn, thỉnh thoảng bận quá thì mang theo cả văn kiện về ngồi ở đầu giường lật xem.
Được rồi, Cố Ngôn thừa nhận lần này hắn gặp nạn, quả thật mối quan hệ với Tần Trí Viễn tốt lên không ít. Nếu như người đàn ông này không nơi nơi lưu tình, quyến rũ vô cùng, hắn sao có thể trở thành tình địch của Tần Phong? Làm đến thế này, dường như hơi quá.
Đáng tiếc, mỗi lần kháng nghị, Tần Trí Viễn cũng chỉ hôn nhẹ trán hắn, nói: “Tại sao có thể mặc kệ bệnh nhân được chứ?”
Thật sự là hình tượng điển hình của tình nhân hoàn mỹ.
Cố Ngôn nghĩ đến đó, không khỏi nhìn thẳng Tần Trí Viễn.
Tầm nhìn của hắn rất rõ ràng, Tần Trí Viễn không thể không ngẩng đầu khỏi đống văn kiện, hỏi: “Nhìn gì?”
“Tôi suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc.”
“Hử?”
“Tần tổng đêm hôm đó có phải bị tôi ép khô hay không?” Nếu không sao một tuần nay không thấy ra ngoài tìm vui, hơn nữa lại chỉ đơn thuần ôm hắn ngủ?
Tần Trí Viễn bật cười, kéo chăn đắp cho Cố Ngôn: “Em trước hết dưỡng bệnh xong hãy nói.”
Cố Ngôn giả vờ khó xử, dáng vẻ phức tạp nói: “Chính là Tần lão gia không cần cơ thể em, em nên báo đáp ân cứu mạng của người thế nào đây?”
Tần Trí Viễn cười không ngừng được, để văn
kiện sang một bên, thật sự suy nghĩ nói: “Tôi đã lâu không nếm thức ăn em làm.”
A? Đột nhiên đi đường nhà?
Tần Trí Viễn vẫn rất thích tay nghề của Cố Ngôn, nhưng gã không thích ép buộc, chỉ cần Cố Ngôn không chủ động xuống bếp, gã cũng chưa bao giờ nhắc tới. Lần này thật sự khó mà thấy được.
Cố Ngôn được kẻ sành ăn nuôi một tháng trời, người béo lên trông thấy, việc nhỏ ấy đương nhiên không từ chối, sảng khoái gật đầu: “Ok, anh trước tiên nhét đầy tủ lạnh đi rồi nói tiếp.”
Hai ngày sau đó Tần Trí Viễn nghỉ làm, sáng sớm lái xe đến siêu thị, theo đúng ý trên mặt chữ, nhét chật ních tủ lạnh ở nhà.
Cố Ngôn thấy mà mí mắt giật giật.
Vừa nhìn là biết ông chủ Tần không xuống bếp, hoàn toàn không biết kết hợp đồ ăn, mua toàn bộ những thứ mình thích, việc làm được triệt để đó là mua chật ních. Hắn lo lắng đôi chút về cơ thể của mình, tính toán làm mấy món đơn giản.
Tần Trí Viễn cũng sợ hắn mệt, rất tích cực vào bếp hỗ trợ. Kết quả mới vòng được hai vòng, Cố Ngôn sợ gã làm nổ nhà bếp, trực tiếp ném người ra ngoài.
Cố Ngôn nghỉ đã lâu, tay có đôi chút ngượng, cũng may tay nghề không bị hụt, mấy món làm ra, màu sắc hương vị vẫn mê người như trước. Nhất là món thịt kho tàu, nhìn mà chỉ muốn ăn ngay lập tức, đến bản thân hắn cũng phải tặc lưỡi khen ngợi.
Đồ ăn dọn lên bàn, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mất không ít thời gian.
Tần Trí Viễn không biết đã chạy đi đằng nào, Cố Ngôn tìm khắp nơi, cuối cùng ở thư phòng mới thấy gã. Nhưng hắn không xem văn kiện mà đem vài quyển sách linh tinh cất vào một cái hòm.
Cố Ngôn gõ cửa phòng: “Vội gì sao?”
“Không, chỉ là dọn dẹp lại chút đồ.” Tần Trí Viễn quay đầu cười với hắn: “Tôi ngửi thấy mùi thức ăn, bên này sắp xong rồi.”
Cố Ngôn gật đầu, đi vào liền nhìn thấy mấy quyển ghi và sách chép trong hòm. Hắn nhất thời đưa tay ra, tiện cầm lấy quyển sách trên cùng.
Ánh mắt Tần Trí Viễn liếc qua, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy tay hắn.
Cố Ngôn giật mình, không biết là ý gì. Tần Trí Viễn tiếp tục sửa soạn lại, như có như không nói một câu: “Em chuyển tới nhà tôi ở đi.”
Gã không liếc đến Cố Ngôn một cái, nhưng lại nắm lấy tay hắn thật nhanh, tránh không kịp.
Cố Ngôn mờ mịt một chút, bỗng thấy khó xử. Thật ra hắn cũng không đồng ý với đề nghị này của Tần Trí Viễn. Bây giờ chuyển đến, sau này còn phải chuyển đi, lúc đó khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ.
Mà hắn diễn không rành nhất đó là xấu hổ.