Tần Trí Viễn thấy buồn cười, đi qua giật lại tờ báo, nhìn ngắm ảnh chụp, thành thật nói: “Ừ, người thật nhìn đẹp hơn.”
Những lời này tuy là nói với Lâm Cố hai người, nhưng ánh mắt chỉ dừng trên người Cố Ngôn.
Lâm Gia Duệ rất thức thời, mượn cớ lui ra.
Tần Trí Viễn thuận thế chiếm lấy vị trí của cậu ta, ngồi bên cạnh Cố Ngôn, cúi đầu xem nội dung tạp chí, nói: “Tôi không nghĩ ông ấy sử dụng chiêu này.”
Ông ấy ở đây là ai, cả hai người bọn họ đều rõ.
“Tôi nghĩ ông ấy chèn ép em trên phương diện công việc thôi, mà em vốn sẽ không nhận công việc mới, nên đành tìm chút chuyện ồn ào. Lần này là tôi sơ sót, sau này nếu có chuyện này xảy ra tôi sẽ nghĩ biện pháp áp chế, tận lực không ảnh hưởng tới hình tượng của em…”
“Đừng lo, dù sao đạo diễn Lâm không để trong lòng, còn đúng lúc có thể tuyên truyền cho bộ phim. Ngược lại phía bên anh, áp lực khá lớn nhỉ?”
Tần Trí Viễn không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Tôi đã nói với ba tôi rồi, đáng tiếc ông ấy cố ý áp dụng chính sách tránh nặng tìm nhẹ, luôn đánh Thái cực với tôi.”
“Anh không nói với ông ấy, tôi với anh chỉ là bạn bè bình thường sao?”
Tần Trí Viễn đồng dạng rất am hiểu đánh Thái cực, cười nói: “Về quan hệ của chúng ta… tôi biết mình nên thế nào.”
Cố Ngôn chớp chớp mắt, nửa thật nửa giả hỏi: “Hay là để tôi thử đi? Nếu tôi có thể theo đuổi được ba anh, chẳng phải là vui mừng lớn sao?”
Tần Trí Viễn mặc kệ là giả hay thật, lập tức bóp chết ý nghĩ này trong đầu hắn: “Nghĩ thôi cũng đừng nghĩ!”
Dừng một chút, cảm thấy chưa đảm bảo, lại thêm một câu: “Còn nữa không được có chủ ý lên em trai tôi.”
Cố Ngôn nghe xong cười không ngừng.
Tần Trí Viễn chờ hắn cười đủ, mới đưa tay nới cà vạt, trầm giọng: “Thật ra tôi cũng không phải không có đòn sát thủ, nhưng chưa đến đường cùng, tôi sẽ không lấy ra đối phó với ba tôi.”
“Vậy không cần dùng.” Cố Ngôn thấy áo gã có chút nhăn, vươn tay nhẹ vuốt, “Đó là người sinh ra và nuôi dưỡng anh, cho dù ông ấy tiếp tục phản đối, anh đối với thái độ của ông ấy trước sau như một là được.”
Tần Trí Viễn trong lòng khẽ động, nắm chặt tay Cố Ngôn.
Gã nghĩ Cố Ngôn sẽ không nhắc tới người nhà mình. Bọn họ lúc trước vì trốn nợ bỏ Cố Ngôn lại chạy ra nước ngoài, sau này thì sao? Có còn liên lạc không?
Gã đoán đây là nút thắt trong lòng Cố Ngôn.
Tần Trí Viễn không chủ động hỏi đến, gã chờ Cố Ngôn chủ động nói ra. Giống như Cố Ngôn chờ mong nhìn thấy dáng vẻ của gã hai mươi năm sau, gã cũng chờ mong… từng chút đi vào lòng Cố Ngôn.
Tần Trí Viễn không nghĩ đối đầu với cha mình, Tần Kính từng bước ép sát, cách vài ngày lại có ảnh Cố Ngôn và Lâm Gia Duệ trên báo. Đó là ở trong phòng nghỉ, là cảnh Cố Ngôn gắp một miếng bánh chẻo, Lâm Gia Duệ há mồm cắn một miếng. Ảnh chụp rất mờ, nhưng sự mập mờ này lại rất đúng chỗ.
Lâm Gia Duệ và Cố Ngôn tuy không quan tâm nhưng ngăn không được lời đồn đại tám nhảm xung quanh, việc quay phim của bọn họ căn bản đã rất bận, vì chuyện xấu này, mõi ngày lại có một đám phóng viên đổ xô đến studio.
Lâm công tử thật bản lĩnh, đối với bất luận kẻ nào đều xa cách, một chút cũng không sợ đắc tội cánh phóng viên, mỗi lần đều phóng vù lên xe bỏ chạy.
Cố Ngôn thì không thoải mái thế, không thể không bày ra nụ cười động lòng
người, làm rõ mối quan hệ giữa hắn với Lâm Gia Duệ. Về nhà cười đến nỗi mặt cứng cả lại. Hắn cảm thấy bản thân thật oan uổng, thật sự oan uổng mà, mỗi lần gặp chuyện đều cùng mấy người chả liên quan, một chút tiện nghi cũng không chiếm được.
Trên báo vô căn cứ thế nào cũng chỉ có mức độ, lời đồn trên mạng mới ghê, thật thật giả giả một đống, còn nói mỗi lần Cố Ngôn đóng phim đều cùng mấy diễn viên kia phim giả tình thật, nói thẳng ra là hắn dựa vào hậu trường mới có thể leo lên, phân tích rất có đạo lí, rõ ràng.
Cố Ngôn đóng phim nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không nổi lắm, bởi vì sự kiện lần này, đúng là bùng cháy một trận. Bản thân hắn cũng không để ý tới mấy lời đồn thổi đó, tùy tiện xem cũng không, nhưng ngược lại Tần Trí Viễn rất lo lắng, trước kia mỗi ngày đều gọi điện, bây giờ thì ngày nào cũng chạy qua nhà hắn, tan tầm là chạy qua gặp hắn một cái.
Công việc hôm nay hoàn thành khá thuận lợi, Tần Trí Viễn chưa đến tám giờ thì tan, vội vàng chạy đến gõ cửa nhà Cố Ngôn.
Cố Ngôn đang nằm trên sofa xem TV, mở cửa ngó nghiêng xung quanh mới để cho Tần Trí Viễn vào: “Gần đây có phóng viên đứng dưới nhà tôi, coi chừng mai anh được lên báo đó.’
“Cầu còn không được kìa.” Tần Trí Viễn rót cho mình chén trà, ngòi xuống sofa nói: “Vốn cũng không huyên náo đến thế, nhưng vì là Lâm công tử, báo chí mới càng loạn lên.”
Cố Ngôn nghĩ thầm, cũng có thể có người ngầm hỗ trợ, nhưng vẫn gật đầu: “Không tồi, Lâm công tử thân phận đặc biệt, đương nhiên dễ được người ta chú ý hơn.”
Tần Trí Viễn vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán, Cố Ngôn càng nhẹ giọng gã lại càng mệt, dựa lưng vào sofa, dùng sức xoa mi tâm.
“Mệt thì về nhà nghỉ ngơi sớm đi, không cần mỗi ngày đều chạy qua chỗ tôi đâu.” Cố Ngôn nói xong muốn rót thêm cho gã chén trà, thì điện thoai vang.
Tần Trí Viễn nghe ra đây là chuông tin nhắn, mở mắt ra nhìn, thấy Cố Ngôn đang nghịch nghịch di động, xem vài lần thì tùy ý ném bên cạnh. Hắn lại tiếp tục rót trà, rồi đẩy về phía Tần Trí Viễn, tự nhiên mà lắc lắc tay phải, dùng tay trái đè lại lòng bàn tay.
Động tác nhỏ này không qua nổi ánh mắt Tần Trí Viễn.
Gã gần đây càng ngày càng hiểu Cố Ngôn, nhìn tới đây biết ngay có điều bất thường, mệt mỏi toàn bộ tiêu tan, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hả?”
“Tin nhắn vừa rồi… có vấn đề?”
“Không có.”
Cố Ngôn sắc mặt bình thường, vội vàng cầm lấy di động của mình, nhưng động tác của Tần Trí Viễn so với hăn nhanh hơn, đoạt được, mở tin nhắn ra xem.
Đập vào mặt là ảnh chụp.
Ảnh chụp Cố Ngôn.
Tần Trí Viễn liếc mắt một cái, cảm giác trời đất rung chuyển.