Đào Ninh theo Phùng Học Kỳ đến xưởng in một chuyến để bàn bạc hợp tác này nọ. Trên đường về thì tán gẫu vài vấn đề công việc. Phùng Học Kỳ vẫn đang tuyển người, nhưng người có kinh nghiệm thì không thèm xin vào, người không hợp thì Phùng Học Kỳ cũng không nhận vì chỉ giỏi nói mồm, nên những người mới tới toàn là sinh viên vừa ra trường.
Thời kỳ đầu gầy dựng sự nghiệp chính là như vậy, cũng may Đào Ninh có kinh nghiệm rồi nên không sợ đến mức bỏ chạy.
“Em nói xem thời đại công nghệ bây giờ không có chỗ cho báo giấy đúng không?” Phùng Học Kỳ rầu rĩ nói.
“Sách báo kinh điển vẫn sống được lâu.” Đào Ninh cười cười trấn an.
“Nhìn anh có nét nào kinh điển không?” Phùng Học Kỳ hỏi.
“Tóc anh dài thêm chút nữa thì có vẻ kinh điển đấy.” Đào Ninh đùa lại.
“Ngành báo giấy ngày một đi xuống, nhất là kiểu như chúng ta, hay anh chuyển sang moi móc scandal của mấy vị làm ăn thành công nhỉ?” Phùng Học Kỳ nói đầy ưu thương: “Ông này ông nọ trong giới kinh doanh và ngôi sao làng giải trí thả thính qua lại các thứ. Mà nếu có scandal thật thì mình cũng đấu không lại bọn paparazi. Toàn là lũ cá mè một lứa, không có ai trong sạch.”
Đào Ninh không thấy tán thành lắm.
Phùng Học Kỳ nhớ tới gì đó: “Nói về người đàng hoàng không có nhiều kí sự trăng hoa thì Úc Phong cũng coi như có một chỗ.”
Đào Ninh nghe vậy thì gật đầu, vì cảm thấy anh ta nói đúng.
“Anh nghe nói nhà Úc Phong điều kiện rất tốt, em nghĩ xem anh ta thật sự không nhờ người nhà giúp sức hả?” Phùng Học Kỳ nghĩ mãi mà không hiểu.
“Không đâu.” Đào Ninh chắc như đinh đóng cột. Đang nói chuyện thì điện thoại đột nhiên rung lên, trên màn hình xuất hiện một tin nhắn.
Vỏn vẹn bốn chữ, hỏi cậu ăn cơm chưa.
Đào Ninh cầm điện thoại, nhìn chằm chằm dãy số, đột nhiên hỏi Phùng Học Kỳ: “Anh có số Úc Phong không?”
“Chỉ có số thư kí, làm gì vậy?”
“Không có gì.” Đào Ninh nghĩ nghĩ một hồi, nhắn tin hỏi lại: Úc Phong?
Vài giây sau, anh nhắn lại: Ừ.
Đào Ninh ngạc nhiên: Em chưa ăn, anh thì sao?
Bây giờ Úc Phong đang đứng trước nhà Đào Ninh, nhìn chòng chọc cái cửa như đang hy vọng nó sẽ biến mất. Nhưng anh không có siêu năng lực này nên thấy hơi tiếc trong lòng. Điện thoại rung lên, Úc Phong trả lời: Ăn rồi.
Đào Ninh hỏi: Ăn gì?
Úc Phong suy nghĩ năm phút đồng hồ, vẫn không nhắn lại.
Đào Ninh lại hỏi: Chưa ăn phải không?
Úc Phong quay lại nhà mình, mở tủ lạnh ra, chỉ có sữa tươi là uống cho đỡ đói được. Vừa định lấy một hộp ra thì Đào Ninh lại nhắn tới, hệt như đang theo dõi anh ấy: Không nên ăn qua loa cho xong.
Úc Phong nhìn chằm chằm hộp sữa, rồi đặt nó vào lại, đóng cửa tủ lạnh, anh tính ra ngoài đi ăn rồi về nói lại với Đào Ninh sau. Mười mấy phút sau, chuông cửa đột nhiên vang lên, Úc Phong ra mở thì thấy một thanh niên shipper đứng bên ngoài. Cậu shipper có vẻ hơi bối rối, nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Úc Phong, rồi nhìn xuống đơn hàng, lắp bắp hỏi: “Xin, xin hỏi… anh là cục.. cục cưng của anh Đào Ninh sao?”
Úc Phong bình tĩnh gật đầu, lỗ tai hơi đỏ lên.
“Đây là đồ ăn được đặt, chúc anh ngon miệng.”
Úc Phong nhận lấy rồi đóng cửa về lại phòng ăn. Đồ ăn đặt có canh có rau, toàn những món dễ ăn. Anh ngồi trên ghế cúi đầu, lấy di động ra. Đào Ninh lại nhắn cho anh một emo mặt cười, nhắc