Buổi tối tan làm, Úc Phong chủ động đến đón Đào Ninh. Trong lòng anh vẫn đang thấp thỏm không yên, năm đó Đào Ninh là người nói chia tay, khi đó anh cảm thấy thật may vì Đào Ninh là người nói ra câu đó. Nhưng bây giờ muốn theo đuổi lại cậu, không biết chắc được mấy phần đây.
Úc Phong vốn hướng nội, nên theo đuổi người ta rất dở.
Được cái là mấy hôm nay ở cùng nhau, Đào Ninh đã cho anh chút tự tin. Anh nghĩ – hẳn là Đào Ninh vẫn còn chút tình cảm với mình!
Chỗ ăn cơm là Đào Ninh chọn, dạ dày của Úc Phong thật sự rất ‘quý tộc’, món này không ăn được, món kia không thể đụng vào. Anh lái xe đi theo hướng dẫn của Đào Ninh, càng đi càng thấy quen, cuối cùng lại lái về ngay nhà mình.
Đào Ninh lắc lắc chìa khóa trong tay, cười nói: “Mời anh ăn tại nhà em nha.”
Cậu đã mua xong nguyên liệu từ mấy ngày trước, rau dưa cũng có kha khá trong nhà Úc Phong, bây giờ sang lấy. Đào Ninh chuẩn bị xuống bếp, không gian trong bếp khá lớn, tiếng nước ‘tí tách’ vang lên cùng với động tác rửa rau của Đào Ninh.
Úc Phong muốn đi xuống phụ nhưng bóng lưng của Đào Ninh lại làm cho anh đứng sững ra đó. Đột nhiên, anh nghe được có người gọi mình, âm thanh từ xa xa, vang vọng thật rõ ràng.
“Úc Phong, tới buộc tạp dề cho em, hết tay rồi.”
Năm ấy là năm tư đại học, cũng sắp tốt nghiệp rồi. Úc Phong đang ngồi trên bàn trong phòng viết bản kế hoạch để trình cho nhà đầu tư xem, anh liên tục sữa chỗ này thêm chỗ nọ, cảm thấy sửa thế nào cũng không hài lòng, nghe tiếng Đào Ninh gọi thì dừng việc lại đi ra phòng bếp tìm tạp dề, đứng đằng sau buộc lên cho cậu.
Đột nhiên thấy eo bị siết chặt, bả vai bị đè xuống, Đào Ninh quay đầu cười hỏi: “Làm nũng à?”
Úc Phong ôm chặt cậu từ phía sau, hôn hôn lỗ tai nhỏ của cậu, mệt mỏi trả lời: “Không có.”
“Vẫn chưa xong kế hoạch?” Đào Ninh đang rửa rau để cho vào nồi cháo thập cẩm rau quả của mình, lĩnh vực khác thì không biết chứ nói đến nấu cháo thì Đào Ninh là số một. Nếu cậu không đi làm mà mở tiệm cháo không chừng còn xuất khẩu ra tận nước ngoài.
Úc Phong gật đầu.
“Kế hoạch em xem thấy không có vấn đề gì cả, trừ phi nhà đầu kia không ưa anh thôi, không thì… người ta không từ chối anh đâu.”
Úc Phong bây giờ gần như muốn treo lủng lẳng trên người cậu, hệt như một con gấu koala khổng lồ.
“Nè nè, đừng phá nữa.” Đào Ninh bất đắc dĩ bỏ đồ trong tay xuống, xoay người ôm cổ Úc Phong, hôn lên khóe miệng anh: “Nếu như ngay cả cục cưng của em cũng làm không tốt thì không ai có thể làm tốt được đâu.”
“Thật à?” Úc Phong kề sát trán Đào Ninh, nghiêm túc hỏi lại.
“Đương nhiên là thật, anh là giỏi nhất!” Đào Ninh nói xong thì mở to mắt, nhoài người về trước thì thầm vào tai anh: “Anh rất rất giỏi, phương diện nào cũng giỏi.”
Nửa câu đầu còn đàng hoàng, nửa câu sau đã lái đi đâu xa lắc còn bonus thêm cái vẻ quyến rũ ấy, làm hai tai Úc Phong cũng ngứa ngáy.
“Đói không?” Đào Ninh nhỏ giọng hỏi anh.
“Đói.” Ánh mắt Úc Phong sâu thẳm, chậm rãi xoa xoa vòng eo nhỏ nhắn của cậu.
“Cháo chưa nấu xong, không bằng, ăn em trước… Này!? Anh làm gì thế!” Lời còn chưa dứt, Đào Ninh đã bị Úc Phong bế lên mang ra khỏi bếp. Hai mắt cậu tràn ngập tiếc nuối, quyến luyến nói: “Em muốn thử play nhà bếp…”
“Nhà bếp nhỏ, không thoải mái.” Úc Phong ôm người về phòng, đặt lên bàn sách.
Trên bàn vẫn còn để bản kế hoạch, Đào Ninh kéo ngăn tủ ra ném hết đồ vào để cho mình chỗ ngồi rộng rãi xíu.
Thân thể hai người đã quá quen với nhau, Úc Phong hôn cậu, khéo léo cạy mở khớp hàm kia ra. Đào Ninh lập tức chuyển sang thế chủ động.
Tạp dề mới vừa cột lên bị ném sang bên cạnh, nút áo sơ-mi thi nhau rời ra. Đào Ninh lại chủ động hơn, mạnh dạn móc đôi chân thon dài lên hông Úc Phong.
Áo sơ-mi của cậu mở bung, hai nụ hoa nhỏ trước ngực bị đôi tay dâm đãng của Úc Phong vò vò lập tức nhạy cảm cứng lên. Úc Phong dừng nụ hôn thác loạn trong miệng Đào Ninh lại, liếm lên đầu nhũ cậu, chơi đùa một lát rồi ngậm hết cả vào.
“Cục cưng…” Hai tay Đào Ninh luồn vào tóc Úc Phong, hơi ưỡn ngực lên để