Thỉnh thoảng Diệp Phi sẽ cảm thấy rất hỗn loạn.
Ngày hôm nay Lê Tiện Nam thật đã bôn ba cả một ngày, hiếm khi anh vừa nằm xuống mà đã buồn ngủ ngay, Diệp Phi chắc chắn không cảm thấy buồn ngủ sau khi bị anh lăn lộn như vậy.
Diệp Phi nhìn Lê Tiện Nam, người hiếm khi bôn ba bận rộn cả một ngày như vậy, không giấu được sự mệt mỏi, tất cả mọi thứ trong giấc mơ hào nhoáng này đều thoát ly khỏi thực tế, cô có thể khắc thật sâu trong đầu, chỉ có một Lê Tiện Nam.
Khi tỉnh táo, cô thường cảm thấy Lê Huỳnh Nam rất xa, cô cũng không biết rốt cuộc là nên dùng cách nào để hình dung và định nghĩa từ “tình yêu” này, cô cảm thấy ấm áp, mà sự ấm áp này, tất cả có dấu vết trong từng chi tiết.
Cô tình nguyện dùng Lê Tiện Nam để hình dung tình yêu.
Bởi vì hiểu chuyện quá sớm, cũng có một khoảng thời gian sống nhờ ở nhà dì, Diệp Phi cũng thường xuyên lo sợ nghi hoặc, không có một chút cảm giác an toàn nào, chỉ cần người khác thay đổi một chút, thì sẽ làm cho cô bất an, cho nên đối với bạn bè bên người luôn vô cùng cẩn thận, cô gắng hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Cho nên những hành vi tối hôm nay, đơn giản là dẫn đến một vài phản ứng theo bản năng của Diệp Phi.
Cô nhìn Lê Tiện Nam trong bóng đêm, bỗng nhiên cảm thấy thật mờ mịt.
“Không ngủ được?” Lê Tiện Nam đột nhiên nặng nề mở miệng, đưa tay từ trong chăn ra với đến ngăn kéo tủ đầu giường kéo ra, “Có muốn nút bịt tai không?”
“Không muốn.
” Giọng của Diệp Phi buồn bực, nhỏ giọng trả lời một câu.
Lê Tiện Nam chậm rãi mở mắt ra, buổi tối Diệp Phi thường không ngủ ngon lắm, tựa như là thói quen có một chút ánh sáng, giấc ngủ của Lê Tiện Nam cũng rất kém, nhưng anh lại không thích ánh sáng, ánh sáng của dải đèn âm trần rất nhạt, thỏa hiệp một chút, sau đó nó lại đổi thành đèn tích hợp ở cuối giường.
Những thứ này Lê Tiện Nam cũng không nói cho Diệp Phi biết, trực tiếp tìm người đến làm.
“Nghĩ cái gì đó?” Lê Tiện Nam kéo tay cô sang, “Cũng không cho ôm.
”
Anh nắm lấy tay cô, thật sự có hơi buồn ngủ, nói, còn ngáp một cái.
Nghĩ anh có phải có thể có một ngày, anh cũng sẽ nói đính hôn là đính hôn ngay như Tông Ngọc hay không.
Suy nghĩ này vừa chợt xuất hiện, ngay cả chính Diệp Phi cũng bị làm cho hoảng sợ.
“Nếu không phải em, có phải là ngày mai anh mới trở về không?” Diệp Phi lại thấp giọng hỏi anh.
“Ừm, hôm nay Hồng Kông mưa to, toàn bộ các chuyến bay đều bị delay.
”
“Anh đội mưa đi mua những chậu hoa cẩm tú cầu kia?”
“Nếu không thì sao?” Anh lười biếng đáp.
“Vậy chuyến bay bị delay……”
“Lái xe đến Quảng Đông, rồi từ bay Quảng Đông trở về.
”
“Lần tới, lần tới trời mưa lớn như vậy, anh không cần……”
“Phi Phi,” Lê Tiện Nam cắt ngang lời cô, trong đêm đen nghiêng đầu nhìn cô, nếp gấp trên đôi mắt hai mí hơi sâu, lúc nhìn cô, giống có chút bất đắc dĩ, “Anh sợ em ngủ không ngon.
”
Giọng nói của anh ngập tràn sự mỏi mệt, nhưng vẫn rất kiên nhẫn nói chuyện cùng cô, một câu sợ em ngủ không ngon này, như là chất chứa đầy tình cảm lưu luyến.
Diệp Phi ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt Lê Tiện Nam cũng nhìn thẳng vào cô, dịu dàng, không giống như bất cứ lúc nào anh ở bên ngoài.
Anh nhìn vào mắt cô, chỉ vì để cho cô được nhìn thấy hoa cẩm tú cầu nở, những thứ đó đã tạo nên một cơn mưa xuân trong trái tim cô.
“Lê Tiện Nam, ngày mùng năm đó là tuyết rơi nhân tạo.
”
“Anh gọi điện thoại cho người ta rải xuống,” Anh thành thật trả lời, “Thấy em ngóng trông nhiều ngày như vậy, anh không muốn nhìn thấy em thất vọng, cũng may mấy ngày đó trên bầu trời có gió, bằng không công nhân cũng không thể thả xuống được.
”
“……”
“Còn muốn hỏi gì nữa không, đúng lúc nhân dịp này trả lời hết cho em.
” Anh nói như vậy, nhưng ngữ điệu lại sự dỗ dành trong đó càng nhiều hơn.
“Lê Tiện Nam, vì sao anh lại đối xử với người bình thường như em tốt đến vậy.
”
Diệp Phi cụp mắt, ánh mắt không biết đặt ở nơi nào, rơi xuống trên tay, nhìn thấy chiếc nhẫn kia, kích thước vừa vặn phù hợp với ngón tay cô, màu sắc của viên kim cương đỏ cực kỳ đậm, màu sắc rất trầm ấm.
“Phi Phi, có một loại khả năng như thế này không,” Lê Tiện Nam di chuyển tay mình, mười ngón tay đan chặt vào nhau, lòng bàn tay của anh ấm áp và khô ráo, hoàn toàn nắm lấy bàn tay của cô, “Em ở trong mắt anh cũng không hề bình thường một chút nào đâu.
”
Diệp Phi bĩu môi, Lê Tiện Nam lại giơ tay lên, nhéo má cô, “Sao ngày nào cũng vẻ mặt cũng đau khổ như thế, giống như là anh ngược đãi em vậy, không muốn gặp anh sao?”
“Là anh đối xử với em thật sự quá tốt.
” Diệp Phi bị anh nhéo mặt, giọng điệu ủ rũ.
Đối xử với cô quá tốt, cô luôn muốn trả lại một chút, nhưng cô làm sao để trả được đây? Chuyện mà cô có thể làm, quá ít.
Cô luôn cảm thấy mình không xứng đáng được người khác yêu thương.
Lê Tiện Nam không thích nói những lời quá thẳng thắn, giọng của Yến Kinh cũng không thích hợp nói một vài lời thâm tình, có lẽ là bởi vì luôn nghe Triệu Tây Chính dùng giọng Bắc Kinh trêu chọc em gái, hoặc là anh không có cách nào thẳng thắn nói ra tình cảm của mình.
Lê Tiện Nam nhìn khuôn mặt Diệp Phi trong đêm tối, cô không hề buồn ngủ một chút nào, hàng mi dài run rẩy, bàn tay bị anh nắm không nói lời.
Lê Tiện Nam ôm cô lại đây, Diệp Phi không giãy giụa, bị anh ôm ở trong lòng, trên người có hơi thở nhàn nhạt không biết tên khiến cho người ta an tâm.
Anh đặt tay ở trên eo cô, như là dỗ cô ngủ.
Một lát yên tĩnh như vậy, Lê Tiện Nam thở ra một hơi, có chút giống như thở dài.
“Anh đối xử tốt với em, đều là thật sự, anh thật sự rất vui vì được ở bên cạnh em trong một khoảng thời gian như vậy, anh đối xử tốt với em đều là thật.
”
Lúc anh nói tiếng Quảng Đông, nó giống như sự thâm tình ở trong đó, giống như sắc trời lúc bình minh, bầu trời hơi tối, liếc mắt một cái cũng không thể nhìn thấy được biên giới.
Hoặc là càng giống như ngọn trường minh đăng vắng vẻ được thắp lên ở trong chùa cổ, tượng Phật phù hộ, có sự ấm áp vĩnh viễn không tắt.
“Như thế nào mới tính là không bình thường? Cuộc đời này quá ngắn ngủi, anh cũng chỉ muốn em được vui vẻ, anh đối xử tốt với em, đều là thật sự, anh không những lời quá phức tạp, cho dù em có là Diệp Phi bình thường, cũng có anh cam tâm tình nguyện, cũng không có người nào có thể thay thế.
”
Lê Tiện Nam nói, vuốt ve mái tóc dài của cô, “Ngủ đi nào.
”
Diệp Phi nhắm mắt lại, hốc mắt vô cớ chua xót, ban ngày nghe thấy anh nói tiếng Quảng Đông ở trên tin tức, cô nghe như thế nào cũng nghe không hiểu một câu nào cả, luôn cảm thấy rõ ràng đều là tiếng Quảng Đông, sao ban ngày anh lại có thể nói ra một cách lạnh lùng như vậy.
Mà khi ở bên cạnh anh, giọng nói giống như là đều đã được ngâm qua, rất êm dịu và nhẹ nhàng.
Diệp Phi ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, Lê Tiện Nam nhìn cô, ánh mắt bình thản, như là một ngọn lửa, mặt trời xuống núi, đêm khuya cũng có ánh lửa bùng cháy làm cho ấm áp từng chút từng chút một.
“Vậy anh nói lại một lần nữa đi,” Diệp Phi thay đổi tư thế, cử động ở trong lòng anh, “Em…… Cảm thấy có hơi không an toàn.
”
“Không nói.
” Lê Tiện Nam vuốt ve mái tóc dài của cô khẽ cười, sau đó nhéo cằm cô hôn xuống, dụ dỗ cô xâm nhập vào sâu hơn, mùi gỗ nhè nhẹ hòa quyện với hơi thở của anh, ban đêm cũng rất yên tĩnh, Diệp Phi cũng có thể được an tâm mỗi khi ở bên cạnh anh.
Những ngày tháng ở nhà dì trước kia, dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, luôn phải thật cẩn thận từng li từng tí.
Sợ nếu như mình chỉ cần bất cẩn một chút, thì sẽ lập tức không có nhà để về.
Trước khi ba qua đời, căn nhà bị bán đi, cô ở nhờ ở nhà cô mấy ngày, kết quả sau khi ba qua đời, các cô đều không quá tình nguyện cho cô ở nữa, Phùng Nghi muốn đi làm thuê, đến Quảng Đông, đành phải để Diệp Phi đến nhà dì ở nhờ, Diệp Đồng thì đưa đến bệnh viện Xuân Tân.
Kỳ thật vốn dĩ cũng đã không có nhà, từ nhỏ đã sống ở thành phố Xuân Tân, cô chưa từ đặt chân đến nơi khác, căn nhà trước kia mà mình còn ở khi bé, cũng đã bị bán đi để đổi lấy tiền mặt từ lâu, nó đã biến thành nhà của người khác.
Ở nhà dì, sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy cũng sợ hãi, phải đối mặt với một trận mắng mỏ, sợ bị chỉ trích, khi Phùng Nghi gọi điện thoại đến, cũng bảo cô không được gây rối khi ở nhà dì.
Dượng thì luôn tính toán tiền bạc, mỗi tháng đều hỏi cô là khi nào thì mẹ cô mới gửi tiền đến đây?
Rõ ràng là cười, nhưng lại làm cho Diệp Phi cảm thấy, nếu như đưa ra một đáp án khiến ông ta không hài lòng, thì Diệp Phi sẽ không nơi nào để đi nữa.
Diệp Phi quên mang chìa khóa cũng không dám nói với dì, dì cũng bận rộn với công việc, mỗi lần nghỉ hè nghỉ đông, chị họ nhà dị trở về, hai phòng và một phòng khách nho nhỏ, cô chỉ có thể ngủ ở phòng khách.
Có một lần đó cả nhà dì đi ra ngoài ăn cơm, Diệp Phi không có nơi nào có thể đi, lặng lẽ trở về tiểu khu trước kia của mình, nhìn tòa nhà sáng đèn kia, nhưng lại không phải là nhà của cô.
Cô ngồi xổm xuống trong ngõ nhỏ của tiểu khu đó, nghe có người nói cười ở trên lầu, có rất nhiều căn nhà sáng đèn, nhưng không có một ngọn đèn nào là để lại vì cô, chỉ có thể yên lặng chịu đựng mong chờ thời gian trôi nhanh chóng trôi qua.
Cho nên khi Lê Tiện Nam nói với cô, đèn ở Tây Giao sẽ vĩnh viễn sáng lên vì em, mặc kệ là thật hay giả, ngay khoảnh khắc đó cô rất tình nguyện tin tưởng anh.
Ngày đó Lê Tiện Nam đi từ Yến Kinh đến Quảng Đông đón cô, hạt giống kia đã bén rễ và nảy mầm.
Lê Tiện Nam hôn cô, một lúc lâu sau nhận thấy được có điểm dị thường, buông cô ra thì vừa thấy, lông mi thấm ướt Diệp Phi, cô đưa tay xoa xoa mắt, chủ động nói, “Em không sao cả.
”
“Tiểu quỷ đáng thương.
” Lê Tiện Nam đưa tay lau lau mắt cho cô, dùng giọng Yến Kinh nói với cô, “Anh đối xử tốt với em, đều là thật.
”
Diệp Phi không hề thích mùa đông một chút nào, cô không thích mùa đông nhất, mùa đông quá lạnh, quá khó khăn, mùa đông ở Quảng Đông ẩm ướt, rất lạnh lẽo, còn sống ở Phí gia xa lạ, nhà dì ở Xuân Tân thì không nỡ bật hệ thống sưởi ấm, Diệp Phi lạnh đến mức không chịu nổi.
Nếu thật sự là ngay cả một chút ấm áp cũng chưa từng cảm nhận được, thì cũng sẽ không đến mức như vậy, rõ ràng là khi còn nhỏ điều kiện trong nhà khá tốt, ba sợ cô lạnh, không chỉ có hệ thống sưởi ấm, mà còn đặc biệt lắp đặt thêm một cái lò sưởi trên tường, trong nhà ấm đến nỗi có thể mặc áo tay ngắn.
Khi đó Diệp Phi vẫn còn nhỏ nên cũng không biết mùa đông có thể lạnh đến như vậy.
Mà hiện tại, Lê Tiện Nam lại làm cho mùa đông của cô ấm lên một lần nữa, cô cũng tht sự hy vọng mùa đông này dài hơn một chút, lâu hơn một chút nữa.
Thật ra Diệp Phi rất thích ôm anh như vậy, chỉ là cảm thấy có hơi khó có thể mở miệng nói, tựa như mình như vậy sẽ có vẻ quá dính người, vì thế Lê Tiện Nam luôn tìm cớ, dù thế nào cũng phải ôm cô, nói nếu không thì sẽ không ngủ được.
Trong lòng anh có cảm giác rất an toàn, ấm áp, có một chút mùi gỗ trầm ổn và kiên cố.
Lê Tiện Nam nắm lấy tay cô, đầu ngón tay vuốt ve, cọ qua mu bàn tay cô, tay anh rất đẹp, thon dài như tước hành, gân xanh hiện lên mơ hồ cũng cho thấy được sự gợi cảm, Diệp Phi móc lấy ngón tay một cái rất nhẹ, không dùng một chút sức lực nào, Lê Tiện Nam lập tức nắm ngược lại tay cô, ngón tay luồn vào từng kẽ ngón tay cô, nắm thật chặt ở trong tay.
“Lê Tiện Nam, cảm ơn anh.
”
“Cảm ơn cái gì chứ.
” Lê Tiện Nam khẽ cười một tiếng, nói, “Có thể coi như đã dỗ dành được em không?”
Diệp Phi không nói lời nào, tiến đến gần hôn anh một chút.
Lê Tiện Nam ấn cô xuống, một chút bị kéo thành rất nhiều giây.
Lê Tiện Nam kỳ thật cũng không đưa ra lời hứa hẹn gì ——
Bởi vì trước khi gặp được Diệp Phi, cuộc sống của anh cũng quá theo khuôn phép, căn bản không nghĩ tới sẽ có tương lai như thế nào, kế thừa gia nghiệp, rồi cuộc sống sau đó, không cần phải suy nghĩ nhiều lắm chỉ cần liếc mắt một cái cũng