Lê Tiện Nam lái xe chạy về phía ngoại ô Yến Kinh, Diệp Phi cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ là ngày đó Lê Tiện Nam nhìn có hơi mệt mỏi, Diệp Phi đoán cũng là vì ngày hôm qua anh vội vàng trở về dưới trận mưa to, chắc là bị cảm nhẹ.
Vì thế lúc xe đi ngang qua nội thành, Diệp Phi thấy có một tiệm thuốc, bảo anh dừng xe lại.
Lê Tiện Nam vẫn rất phối hợp, cho rằng Diệp Phi muốn mua cái gì đó, kết quả Diệp Phi xuống xe một lúc rồi chạy về, cầm theo một cái túi, nói, “Em thấy anh giống như là bị cảm, mua một chút thuốc cảm, buổi tối anh ăn xong rồi về uống.
”
“Đêm nay cũng không chắc chắn có thể trở về Tây Giao.
” Lê Tiện Nam cười một tiếng, “Bị cảm cũng đâu phải chuyện lớn gì, ngày mai là khỏe rồi.
”
Diệp Phi cũng không khuyên anh nữa, tóm lại nếu như anh bị cảm, cùng có liên quan đến cô.
Lê Tiện Nam lái xe một hồi, đến ngoại ô Yến Kinh, Diệp Phi hơi ngạc nhiên, nơi này thật sự cách rất xa nội thành, một con đường nhựa cũng không rộng rãi lắm, hai bên đường những chiếc lá kim màu vàng cam rơi đầy trên mặt đất, trông giống như một giai điệu lãng mạn không phù hợp với Yến Kinh.
Phía trước là một biệt thự theo phong cách Pháp, giống như là một trang viên nhỏ, sân được bao quanh bởi màu xanh xám của lá cây, được điểm xuyết bằng một vài bông hoa sáng màu, biệt thự hai tầng giống như là để trang trí trong vườn, tường gạch đỏ, lối ra vào có cột La Mã, cửa sổ kính hình vòm có hoa văn màu sắc từ trần đến sàn, sân thượng trên tầng hai được bao quanh bởi lan can màu trắng, nhìn vào có một cảm giác lãng mạn cổ kính.
Bỗng nhiên Diệp Phi có một trực giác.
Lê Tiện Nam dừng xe ở cửa, dẫn theo Diệp Phi xuống xe đi đến.
Trong đại sảnh lại có một loại phong cách phương Tây thời Trung Hoa Dân Quốc, toàn bộ đồ nội thất bằng gỗ màu nâu sẫm, bọc ghế sô pha có hình những bông hoa nhỏ, chén trà trên bàn cũng là gốm sứ phong cách phương Tây tinh xảo, còn có máy ghi âm hình hoa loa kèn, trên mặt đất trải thảm màu be, màu xanh mực và màu đỏ táo tàu, màu xanh lá cây đậm và nâu đỏ, mang lại cảm giác hoài cổ.
Trên vách tường một bức ảnh đen trắng, người phụ nữ Pháp mặc sườn xám dáng dài tối màu, trên cổ đeo dây chuyền ngọc trai, tóc búi lên, lộ ra một khuôn mặt có đường nét rất sắc sảo.
Trong một thoáng như vậy, Diệp Phi thật sự cho rằng nơi này như là một viện bảo tàng thời dân quốc gì đó, chuyên cất giữ kho báu của những thế kỷ trước.
Diệp Phi liếc mắt một cái nhìn thấy Triệu Tây Chính và Triệu Tây Mi đang ngồi trên sô pha vắt chéo chân chơi điện thoại, chỉ cần nghĩ một chút cũng biết ngay người ở nơi này chính là ai.
Có tiếng đàn dương cầm nặng nề từ xa truyền đến, Lê Tiện Nam dẫn Diệp Phi đi qua, trước cây đàn dương cầm màu gỗ, có một bà cụ đang ngồi, tóc hoa râm vấn thành búi tóc, mặc áo len dệt kim màu xanh lá cây nhạt, quần trắng giản dị, móng tay sơn màu đỏ, đang chơi đàn dương cầm.
Lê Tiện Nam tiến đến gần, nói với Diệp Phi, “Sinh nhật của bà nội Triệu Tây Chính.
”
“Em không biết nói tiếng Pháp.
” Diệp Phi căng thẳng, thấp giọng hỏi anh.
Lê Tiện Nam cười, vòng tay ôm lấy eo cô, “Bà ấy biết nói tiếng Trung.
”
Cuối cùng Diệp Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lê Tiện Nam đưa cô tới gặp trưởng bối, khiến trong lòng Diệp Phi cũng cảm thấy rất nôn nao.
Bà nội Triệu Tây Chính rất có khí chất, dường như năm tháng cũng không đánh bại được mỹ nhân, hốc mắt trũng sâu, mặc dù đã hơn tám mươi tuổi nhưng vẫn trang điểm, bà đứng dậy từ bên đàn dương cầm, Lê Tiện Nam dẫn Diệp Phi đi đến chào hỏi, ngữ điệu kia của bà quả nhiên là đúng chuẩn giọng Yến Kinh hơn so Triệu Tây Chính, nghe cũng dịu dàng, “Đến rồi, ăn cơm thôi.
”
Bữa cơm này ăn khá bình thường, bà nội Triệu Tây Chính cũng không có quy củ gì, chỉ nghe thấy bảo mẫu trong nhà gọi bà là Jenny, giống như là vị khách đầu tiên đến nhà, Jenny đối với Diệp Phi rất khách khí, bảo cô không cần căng thẳng.
Triệu Tây Chính và Triệu Tây Mi từng người đến đây như là đi ngang qua sân khấu, Triệu Tây Chính nói chúc bà nội thọ tỷ Nam Sơn, tặng một bộ dụng cụ pha trà, Jenny vui vẻ ra mặt, bảo anh ta có thời gian rảnh thì trở về nhiều hơn một chút, Triệu Tây Chính cà lơ phất phơ nói không phải là sợ làm phiền bà nội thôi sao.
Trước kia Lê Tiện Nam nói Triệu Tây Chính và Triệu Tây Mi không phải cùng một bà nội, nhưng quan hệ giữa hai người cũng không phải là Diệp Phi có thể suy đoán được, bữa cơm này ăn rất hài hòa.
Người già nghỉ ngơi sớm, sau khi ăn xong muốn đi đọc sách, dặn dò bọn họ nghỉ ngơi sớm một chút.
Lê Tiện Nam dẫn Diệp Phi lên trên lầu hai, quen thuộc đẩy cánh cửa được làm bằng gỗ lim của một căn phòng ra, giường gỗ kiểu cũ, phòng rất sạch sẽ và ngăn nắp, có hương thơm thoang thoảng, cửa sổ cũng có thể mở ra, nhìn thấy khung cảnh trong sân.
Hệ thống sưởi ấm trong phòng cũng là một hệ thống sưởi kim loại kiểu cũ, trông hơi cổ điển.
“Bà nội Triệu Tây Mi là vợ cả kết hôn chính thức với ông nội cô ấy, nhưng lúc đó ông nội của Triệu Tây Chính có đi du học ở nước ngoài mấy năm, đến khi trở về làm ăn buôn bán tự do yêu đương với Jenny có một người con trai, mặc dù đã kết hôn, nhưng nó chỉ tồn tại trên danh nghĩa và luôn sống ở đây,” Lê Tiện Nam cởi áo khoác để ở mép giường, “Khi anh còn nhỏ…… Sau khi mẹ anh qua đời, anh được bà nội của Triệu Tây Chính đưa đến đây sống một thời gian khá dài, xem như anh cũng ở chỗ này một thời gian.
”
Lê Tiện Nam nói với cô, “Nếu thật nói đến người thân, thì anh tình nguyện xem bà nội Triệu Tây Chính như là người thân của mình.
Căn phòng này chính là nơi anh từng ở trước kia.
”
Trước kia Lê Tiện Nam chưa bao giờ nói với cô những điều này, trong phòng rất yên tĩnh, nơi này cũng không ồn ào như trong thành phố, sàn nhà bằng gỗ phát ra một vài âm thanh của thời xưa.
“Lê Tiện Nam, anh dẫn em tới chỗ này làm gì.
” Diệp Phi buồn bực nói một câu, trong lòng có chút ấm áp không rõ lý do.
“Em nói xem?”
Lê Tiện Nam đi về phía này, đúng lúc Diệp Phi đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Lê Tiện Nam chống tay ở bên người cô, lúc ôm cô vào trong lòng, thấp giọng hỏi một câu.
Có một số từ dường như không cần phải nói ra, cô cũng có thể cảm nhận được.
Nhưng Diệp Phi chỉ cảm thấy, không chính miệng thừa nhận, cô cũng không quá tự mình xác nhận sự thật.
Câu này anh nói, giống như là đang ám chỉ chuyện trong đêm ngày hôm đó.
Cô chưa từng nói vì sao mình lại không có cảm giác an toàn —— bởi vì sự hiểu biết của cô đối với anh thật sự rất ít, cũng rất khủng hoảng phía trước con đường là một vách đá, Lê Tiện Nam quay đầu dẫn cô tới chỗ này, giống như để cho cô nhìn thấy quá khứ của anh, dẫn cô bước vào cuộc sống của anh.
“Lê Tiện Nam, anh đi dạo cùng em một chút đi.
”
“Được.
”
Lê Tiện Nam sảng khoái đồng ý, cầm áo khoác dẫn cô đi xuống lầu.
Lê Tiện Nam nói đây đều là những khu dân cư dành cho người nước ngoài từ thời Trung Hoa Dân Quốc, đều là biệt thự nhỏ có sân riêng biệt, nhưng xét cho cùng, chúng đã quá cũ kỹ và hầu hết đều trống không.
Lúc nói chuyện, Lê Tiện Nam nắm tay Diệp Phi đi vòng ra sân sau, Diệp Phi cũng rất khó tưởng tượng được ở Yến Kinh còn có nơi như thế này, yên tĩnh và vắng vẻ, có những loài cây thường xanh với hương hoa thoang thoảng.
Ở đây có một lớp sương mù mỏng —— bên kia có một đài phun nước nhỏ.
“Khi còn nhỏ anh vẫn luôn sống ở đây? Lâu lắm rồi sao?” Diệp Phi nghiêng đầu hỏi anh.
“Cũng không phải, sau khi mẹ anh qua đời năm anh mười mấy tuổi, anh ở chỗ này đến khi vào đại học, sau đó chuyển đến Hồng Kông học đại học.
”
“Sao anh không ở lại Hồng Kông?”
“Nếu anh ở lại đó, thì làm sao gặp được Phi Phi của chúng ta?” Lê Tiện Nam khẽ cười một tiếng, nắm chặt tay cô bỏ vào trong túi áo khoác.
Diệp Phi sờ được một món đồ trong túi áo anh, hộp kim loại, nhớ ra là kẹo cai thuốc lá được anh mang theo bên người.
Lê Tiện Nam không đề cập tới quá nhiều chuyện trong nhà anh, Diệp Phi cũng không hề hỏi thêm nữa, dù sao thì mỗi người đều có một vài chuyện không thể nói thành lời, chẳng hạn như cô cũng vậy.
Lê Tiện Nam và Diệp Phi đi đến một ngọn núi thấp ở phía sau, nơi này có ghế dài, trong tầm nhìn không bị bất kỳ thứ gì che chắn.
Lê Tiện Nam ôm lấy cô hỏi cô, nơi này có thể nhìn thấy mặt trời mọc, có muốn chờ mặt trời mọc hay không.
Diệp Phi đẩy đẩy anh, nói anh điên rồi, anh đang bị cảm đó.
Lê Tiện Nam không khỏi cười rộ lên, anh đứng ở phía sau cô, một tay vươn ra nhéo cằm cô, gió lạnh nhè nhẹ thổi đến từng đợt từng đợt, Lê Tiện Nam cố tình hôn lên, hơi thở nóng bỏng, giống như hòa tan cơn gió lạnh kia.
Ngữ điệu của Lê Tiện Nam chứa ý cười nói, vâng vâng vâng, anh đang bị cảm, không thể lây bệnh cho em được.
Diệp Phi nhìn anh, túm lấy tay anh nói, “Trở về uống thuốc rồi đi ngủ sớm một chút đi, hứng gió lạnh nữa sợ ngày mai anh sẽ phát sốt.
”
Lê Tiện Nam nghe cô, nhưng vẫn còn nói đâu có dễ dàng như vậy.
Diệp Phi chỉ cảm thấy người này rõ ràng cũng đã hơn ba mươi rồi, sao lại không hề quan tâm bản thân mình như thế.
Phòng tắm ở chỗ Jenny vẫn là loại bồn tắm bằng gỗ, ở bên kia là ban công, trông giống như tắm gội của thời xưa, còn có bức bình phong, trên đó có khăn tắm.
Diệp Phi đẩy Lê Tiện Nam qua, động tác nấu nước nhẹ nhàng, pha xong thuốc cảm dạng nước cho anh, lấy mấy viên amoxicillin (*) ra, ở trong phòng khách chờ Lê Tiện Nam.
(*) Amoxicillin là một kháng sinh thuộc nhóm penicillin có tác dụng tiêu diệt một số loại vi khuẩn gây bệnh.
Trên bàn trà đặt một quyển sổ có cảm giác rất lâu năm rồi, trên bàn còn rải rác một vài bức thư, trông đều đã ố vàng.
Diệp Phi vươn đầu nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái đã nhận ra kia hẳn là