Vào mùa hè năm 2016, Diệp Phi đi theo Bồ Nhạc Sinh làm một vài dự án, viết rất nhiều bài báo phân tích chủ đề văn học.
Hầu như thư viện và căn hộ nằm trên cùng một đường thẳng, cuối tuần có thời gian rảnh thì lúc ấy sẽ đến Tiểu Tây Giao một lần, nhưng cũng cũng không phải là cố tình, cô sống rất đơn giản, chưa từng có quá nhiều kỳ vọng, sẽ không quá thất vọng, cũng chỉ ôm tâm lý trùng hợp đi.
Kỳ thật cũng chưa gặp được anh một lần nào.
Chỉ là qua mùa hè, nhìn thấy trên bàn sách có thêm một hộp quà, vẫn là dòng chữ mộc mạc tràn đầy sức sống mà anh viết.
—— Phi Phi, tháng này cũng rất bận, thời gian rảnh rỗi không nhiều lắm, đáp máy bay xuống Hồng Kông, gặp được một người ở viết thư pháp, nói: Theo gió đuổi trăng không ngừng, nơi cuối cùng núi xuân.
Anh còn nghĩ đến một câu: Vượt đèo có khó, con đường ở phía trước cũng từ từ rực rỡ hơn.
Anh còn chưa phá sản đâu, Phi Phi của chúng ta sắp tốt nghiệp rồi, tặng cho em một cái túi, tốt nghiệp vui vẻ.
Diệp Phi nhìn thấy cái hộp màu cam kia, đại khái cũng đoán được thương hiệu, mở ra xem, quả thật là như thế, Hermès da cá sấu Himalaya.
Trước kia nhìn Triệu Tây Mi thường xuyên mua túi xách, nhắc đến Hermès, một số chiếc túi gần như đã trở thành sản phẩm quản lý tài sản, nói một số loại phải đặt từ một đến hai năm, giá cả tăng gấp bốn năm lần.
Trực giác mách bảo cô rằng Lê Tiện Nam sẽ không chỉ tặng mỗi cái túi, duỗi tay sờ một lúc, quả nhiên tâm linh tương thông.
Trong ngăn lửng của chiếc túi, cô tìm thấy một chiếc nhẫn kim cương.
Diệp Phi không nhịn được bật cười.
Lúc ấy Diệp Phi bật cười, đơn giản là vì bị hành vi người này tặng túi xách ở bên trong còn nhét thêm một chiếc nhẫn chọc cười.
Sau đó lúc Diệp Phi gọi video với Tiết Như Ý, cái túi này lọt và ống kính, đúng lúc Triệu Tây Mi cũng ở đó, cứ nhất định bắt Diệp Phi phải cho cô ấy nhìn xem, sau khi xem xong Triệu Tây Mi líu lưỡi.
“Làm sao vậy?” Diệp Phi cũng không hiểu biết về túi xách lắm.
“Nói như vậy, cái túi này của em mua tới hơn mấy trăm nghìn, đó là khóa bình thường, đây là đặt làm khóa kim cương, phải lên đến bảy con số, bắt đầu là mấy con số chị cũng không dám đoán, cái túi này có tiền cũng mua không được, phải thỏa mãn điều kiện của Hermès.” Triệu Tây Mi nói đơn giản hơn một chút, “Em xách cái túi này tới tham gia các buổi tiệc rượu của những người nổi tiếng ở Yến Kinh, em có thể ngồi ở vị trí cao nhất, ít nhất là vừa thấy đã biết chính là cấp bậc chính cung nương nương của một vị tỷ phú.”
“……”
Tâm trạng Diệp Phi trở nên phức tạp, sau đó lại gọi điện thoại cho Lê Tiện Nam, hỏi anh, “Có phải anh thật sự sắp phá sản rồi không, nên chơi đầu tư nguy hiểm ở chỗ này?”
“Nào dám, cho dù có đầu cái tư, cái này cũng không phải là đầu tư vào Phi Phi của chúng ta, nếu tôi thật sự nghèo túng, còn phải dựa vào ngài đâu, dù sao Phi Phi của chúng ta cũng là thạc sĩ của Đại học Trung văn Hồng Kông, còn có nhà ở Yến Kinh, chính là phú bà trẻ tuổi đó.”
Luôn như vậy, còn nói giỡn với cô.
Diệp Phi mơ hồ nghe thấy Triệu Tây Mi có nhắc đến loáng thoáng vài lần, Lê Tiện Nam ở Yến Kinh không quá dễ dàng.
Diệp Phi nghĩ, không dễ dàng gì mà tháng nào cũng tặng quà cho cô, đúng là thật biết tiêu tiền.
Nếu như có một ngày anh thật sự phá sản, thì cô làm sao nuôi nổi anh đây.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, đến tối Diệp Phi lập tức nhắn tin cho Lê Tiện Nam.
Kỳ thật bọn họ cũng rất ít khi gửi tin nhắn ——
Lê Tiện Nam là người không quá thích dùng ngôn ngữ để biểu đạt tình yêu, trước kia chính là như thế, Diệp Phi cũng không phải là kiểu người quá thích dính người, thỉnh thoảng gửi cho anh vài tin nhắn, cách rất lâu sau Lê Tiện Nam mới trả lời.
Cô nằm ở trên giường gửi cho anh: Anh không bao giờ được phá sản, em không nuôi nổi anh.
Điện thoại đặt ở mép giường, đợi rất lâu không có tin tức gì, lúc cô sắp đi ngủ, Lê Tiện Nam trả lời cô một câu ——
【Chỉ chiếm nửa giường của em thôi, được chưa?】
Trên khung thoại vẫn hiện là đang nhận văn bản.
Diệp Phi đợi một lúc, tin nhắn nhảy ra.
【Sẽ không phá sản, không thể để Phi Phi làm công chúa bình thường, Phi Phi phải là công chúa tốt nhất.】
–
Khi gần đến mùa thu, Diệp Phi thật sự có ý định tiếp xúc với một số dự án của Bồ Nhạc Sinh.
Lần không biết đi hỏi Bồ Nhạc Sinh chọn đề cái nào tốt hơn một chút biết bao nhiêu lần, Bồ Nhạc Sinh không nói gì, ông tháo mắt kính gọng vàng xuống, dùng vải lau kính lau lau, sau đó ngồi xuống.
“Nói đi, em có ý định gì?” Gần đây Bồ Nhạc Sinh đang hướng dẫn mấy bài luận văn, còn bận rộn với mấy dự án tiến sĩ, liếc mắt một cái là lập tức nhìn ra được Diệp Phi đang suy nghĩ cái gì.
Diệp Phi cũng không giấu diếm ông ấy, nói, “Thầy Bồ, cái dự án kia của kia của thầy, em muốn làm cùng.”
“Diệp Phi, đó là khoa học xã hội nhân văn, nghiên cứu văn hóa xã hội châu Âu.” Bồ Nhạc Sinh nói, “Tất cả đều là học thuật.”
“Em muốn làm cùng,” Diệp Phi nói, “Trước kia cũng chính thầy nói với em, nhân lúc còn trẻ, nắm bắt cơ hội, con đường sau này sẽ rộng mở hơn một chút.”
Bồ Nhạc Sinh ngẩn người, hỏi cô, “Diệp Phi, em học như thế này, nghiện rồi sao?”
“Thầy Bồ, thành tích của em có đủ xin vào không? Thành tích ngoại ngữ, điểm bài luận văn thành tích và số lượng các bài báo tạp chí được xuất bản của em.”
“Diệp Phi, em đừng quá……”
“Thầy Bồ, là thầy bảo em tiếp tục học đi.”
Bồ Nhạc Sinh thở dài, hỏi cô, “Em thật sự suy nghĩ kỹ rồi? Tiến sĩ nhanh nhất cũng phải ba năm, nữ tiến sĩ cũng không dễ lập gia đình đâu.”
Nửa câu cuối, giống như là nói đùa.
Diệp Phi cười nói, “Em có người để gả rồi.”
Tất cả mọi thứ trong năm đó ở Yến Kinh dường như là cô chuẩn bị cho việc đến Đại học Trung văn Hồng Kong, chỉ là lần này cô sẽ đi xa hơn đến London.
Học tiến sĩ không phải là nhất thời hứng khởi, mà cô đã suy nghĩ rất lâu.
Cũng không phải cô hoàn toàn không chú ý đến tin tức của Lê Tiện Nam, chỉ là trong lòng đã rõ ràng, cô còn có thể nói gì đây?
Cô không thể giúp cái gì, chỉ có thể chờ anh giải quyết hết tất cả mọi thứ.
Lê Hãn thật sự bồi dưỡng Lê Tiện Nam làm người thừa kế, mặc dù đứa con trai này cũng không quá ngoan ngoãn nghe theo sự quản lý, đối với ai cũng lạnh nhạt, bọn họ vốn dĩ cũng không có gì quá nặng để duy trì quan hệ tình thân gắn bó.
Dòng chảy tư bản này vốn đã ăn sâu bén rễ ở Yến Kinh, một chút rung chuyển cũng sẽ bị đè xuống, nhưng truyền thông Hồng Kông xưa nay dám viết, cho nên cô muốn biết, cũng có thể tìm được một chút dấu vết còn sót lại.
Cô chỉ biết hiện tại Lê Tiện Nam cũng không nhẹ nhàng như vậy.
Diệp Phi cũng không muốn làm cho mình lo lắng loạn cả lên, cô chỉ gửi tin nhắn cho Lê Tiện Nam vào một đêm khuya.
—— Lê Tiện Nam, còn bốn năm nữa.
——Nhớ kỹ đó, chính xác là ba năm mười một tháng tám ngày.
Diệp Phi cười cười, ba năm, cô cố gắng, đủ để cô hoàn thành chương trình Tiến sĩ càng sớm càng tốt (*).
(*) Nguyên gốc là PhD (Doctor of Philosophy) hay Tiến sĩ (các ngành nói chung) là học vị cao nhất trong trình độ học thuật, được trao trong các trường đại học ở hầu hết các nước nói tiếng Anh.
(Wikipedia)
Kỳ thật quyết định học Tiến sĩ, là do cô đã xem được một bản tin vào một buổi chiều, đó là Bản tin kinh tế của Hồng Kông.
Phía trên xuất hiện một chữ “Lê”, bỗng nhiên cô cũng lập tức trở nên nhạy cảm hơn, nhìn xem, chọn lọc mấy chữ.
Trên đó có một tấm ảnh của Lê Tiện Nam, giống như là một tấm ảnh chụp vội, người đàn ông mặc áo sơ mi quần dài gọi điện thoại đi trong một tòa nhà cao tầng nào đó ra, áo khoác vắt ngang trên khuỷu tay, ảnh chụp có hơi mờ, không nhìn rõ mặt anh lắm.
Nhưng Diệp Phi thấy được trên tay trái anh đeo một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn trơn đeo trên ngón tay thon dài của anh, dường như hơi tối, làm nổi bật hình ảnh mơ hồ này cũng có thêm một chút dịu dàng.
Diệp Phi tự nhiên mỉm cười, sau đó suy nghĩ một lúc mới nhớ ra mình muốn làm gì.
Năm ấy thật sự như Lê Tiện Nam đã nói từ trước với cô, sinh viên đại học ở khắp nơi, nghiên cứu sinh cũng không có gì nổi bật, cụ thể cũng có thể hiện ở công việc và tiền lương.
Lại nhìn xa hơn, tiến sĩ đều có thể đảm nhận những vị trí đặc biệt, và mức lương có thể tăng gấp đôi.
Nếu như Lê Tiện Nam thực sự có cái gì khó khăn, tiền lương của cô cao, hai người cũng không đến mức quá lo lắng, chỉ là ý nghĩ trong đầu này cũng chỉ cho vui, cô cảm thấy, Lê Tiện Nam sao có thể chấp nhận như vậy được.
Những món đồ anh tặng cho cô, ít thì cũng là hơn năm chữ số, sáu chữ số cũng thường xuyên có, thậm chí còn có cả chiếc túi bảy chữ số không biết bắt đầu bằng số mấy kia.
Người này người này tặng cái gì cũng đao to búa lớn như vậy, dường như tiền chỉ là con số, cũng không thể tưởng tượng ra được người giống như anh, lỡ như đứng ở trong một cửa hàng trang sức bình thường chọn lựa một món đồ nào đó mấy trăm tệ thì sẽ bất đồng như thế nào.
Diệp Phi nghĩ, đưa ra lựa chọn này, là vì chính mình, cũng là vì sau này của bọn họ.
Chọn chuyên ngành, vẫn gửi cho Lê Tiện Nam, quan hệ của bọn họ cũng giống như vẫn vững chắc trước sau như một, lúc Lê Tiện Nam rảnh rỗi, sẽ lần lượt phân tích từng triển vọng việc làm cho cô.
Diệp Phi nghe không hiểu, hỏi anh cái nào càng có cơ hội việc làm rộng hơn?
Lê Tiện Nam nói với cô bằng một giọng, nói anh không khoa học xã hội, em thích cái gì thì học cái đó, không tìm được việc cũng còn có anh đây.
Diệp Phi cười, chọn một cái rồi nói cho anh biết.
Đến khi tần cúp máy, Lê Tiện Nam mới nghiêm túc gọi cô, “Diệp Phi.”
“Hả?” Ngày đó Diệp Phi nằm dài trên sô pha trong phòng khách ở Tiểu Tây Giao, bắt chéo chân xem triển vọng việc làm.
Ngoài cửa sổ, lại có người tới đổi hoa cẩm tú cầu.
Chỉ là có lẽ là Lê Tiện Nam đã biết Diệp Phi sẽ đến Tiểu Tây Giao, cho nên bảo công nhân khi đến đổi hoa mang tho một bó hoa hồng đỏ tới.
Cố không ở đó, thì cứ đặt ở phòng khách, cô có ở đó, thì đưa cho cô.
Trong hoa hồng cũng không chỉ là hoa hồng, Lê Tiện Nam bảo cửa hàng bán hoa viết cho cô mấy chữ mỗi lần như vậy ——
Phi Phi, anh rất nhớ em.
“Phi Phi,” Anh trầm giọng thở dài một tiếng, giống như người yêu lưu luyến nỉ non, khi lướt qua bên tai làm cho trái tim cô nổi lên gợn sóng, “Anh rất nhớ em.”
“Vậy anh dùng giọng Bắc Kinh nói cho em sớm một chút đi.” Cô cong mắt cười.
Giống như từ trước đến nay cũng chưa bao giờ là một lời chia tay thật sự.
Giống như đó chỉ là một buổi chiều của hai người bình thường không có gì lạ mấy năm trước, Lê Tiện Nam bận rộn với công việc, cô ở trong Tây Giao chuẩn bị thi IELTS, vừa lật xem đề thật phân tích vừa chờ Lê Tiện Nam trở về.
–
Diệp Phi nhập học ở Đại học London, thuê một chung cư ở VAUXhall, bên cạnh sông Thames.
Kỳ thật lúc chọn trường này, Diệp Phi cũng là có tư tâm riêng của mình.
Nhớ tới một đêm nọ của ngày nào đó, Lê Tiện Nam nói với cô, học tài chính ở Đại học Hồng Kông, sau đó đến học nghiên cứu sinh ở Đại học Kinh doanh London.
Ngày đó Lê Tiện Nam còn nắm tay cô nói với cô, bắt đầu từ bây giờ, Lê Tiện Nam là của Diệp Phi.
Cô cố gắng hết sức để đi trên con đường mà anh đã đi qua, có lẽ có thể đến gần anh hơn một chút.
Ngày Diệp Phi nhận được giấy mời, cô đã chia sẻ cho Lê Tiện Nam ——
Chúng ta sẽ làm bạn cùng trường! Chẳng qua là anh học Thạc sĩ, còn em học chính Tiến sĩ.
Lê Tiện Nam lập tức khen cô, “Không tồi nha, phần mộ tổ tiên của Lê gia bốc khói xanh, đến thời anh lại cưới được một nữ tiến sĩ.”
Đầu dây bên kia, rõ ràng bên anh rất không thuận lợi, nhưng anh vẫn mềm mại đi vì cô.
Giống như thật lâu trước kia, dùng giọng điệu không quá đứng đắn nói chuyện với cô, nói xong còn muốn hôn, cố tình tự mèo khen mèo dài đuôi, Phi Phi, anh và người khác cũng không giống nhau.
Diệp Phi cảm thấy mình đang yêu một người là từ khi nào?
Chắc là tùy tiện nhặt lên một mảnh ký ức, cũng hoàn toàn là vui vẻ, chưa từng có một chút ấm ức nào.
Là khi nhớ lại những chuyện đó, mỗi một chuyện đều làm cho cô cảm nhận được rõ ràng, cô thật sự được anh yêu rất nhiều.
Thậm chí có những người không gặp mặt, đúng hẹn hoa tươi sẽ được đưa tới, mỗi tháng sẽ tặng một món quà ngẫu nhiên, mặc dù không kịp thời trả lời tin nhắn WeChat nhưng vẫn sẽ luôn trả lời, còn có cả hoa cẩm tú cầu bốn mùa ở Hồng Kông.
Diệp Phi nhớ rõ tên trên xe của cửa hàng hoa cẩm tú cầu kia, có một lần đi ngang qua vô ý đi vào, nói với bà chủ, tôi muốn một bó hoa cẩm tú cầu, màu xanh nhạt.
Bà chủ là một người phụ nữ trung niên, “a” một tiếng, “Sao lại thích hoa cẩm tú cầu thế, có muốn hoa hồng không?”
“Không cần hoa hồng, muốn cẩm tú cầu, sao thế?”
“Không có gì, tôi không nghĩ loài hoa này bán chạy, nhiều năm như vậy cũng chỉ có một người vẫn luôn đặt nó, thật khoa trương mà,” bà chủ là người Đài Loan, nói chuyện ai nha ai nha, “Cô không biết đâu, mấy năm trước đó, Hồng Kông đang mưa to, anh ta nói muốn rất nhiều rất nhiều hoa cẩm tú cầu, tôi nói trong tiệm chúng tôi không có nhiều như vậy, tôi hỏi làm cái gì, anh ta nói muốn đưa về Yến Kinh làm tạo cảnh, bảo tôi liên hệ với vườn hoa của chúng tôi, ngày đó hoa cẩm tú cầu trong ba vườn hoa trong nhà kính của chúng tôi đều bị anh ta mua đi hết……”
“……”
“Cô không biết đâu, cẩm tú cầu cần rất nhiều nước, không đủ sẽ héo, chúng tôi đưa đến, anh ta ngâm hoa cho tươi trên máy bay, chúng tôi hỏi anh ta sao lại gấp gáp như thế, anh ta nói là muốn dỗ bạn gái vui vẻ, người kia thật tốt số.
Hai năm trước lại gọi điện thoại đến, nói bạn gái đến đây học, muốn chúng tôi giữ lại tất cả hoa cẩm tú cầu cho anh ta.” Bà chủ vừa bó hoa vừa nói, “Cho nên bó hoa cẩm tú cầu này, tôi chỉ có thể cho cô ba cành, ngày mai chúng tôi còn phải đưa qua nữa đó.”
Diệp Phi nghe vậy, rõ ràng là nên cười, lại cảm thấy hốc mắt thật đau.
Khi đó cô đều không xác định vị trí của mình là bạn gái của anh.
Nhưng anh lại đã sớm liệt cô vào cuộc sống của mình.
Ngày đó Diệp Phi ôm một bó hoa cẩm tú cầu, bà chủ vì muốn phối thêm vào bó hoa cho cô, đã thêm vào mấy bông hoa mẫu đơn, Diệp Phi thấy vậy thì ngạc nhiên.
Lần đầu tiên cô thấy loài hoa mẫu đơn này, giống như là ảo thuật, loài hoa này rất khiêm tốn, trước khi thức tỉnh thì hoa hơi khô héo, trông như là sắp tàn, đầu hoa vừa nhỏ vừa khô, bà chủ đi vào nhà kính trồng hoa lấy hoa, bên cạnh đều là mẫu đơn đã tỉnh, uống no nước rồi, toàn bộ đóa hoa nở đầy đặn tròn trịa, từng đóa hoa lớn nở rộ, tựa như thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, màu hồng và trắng rất nhẹ nhàng, được tô điểm trong bó hoa cẩm tú cầu.
“Vậy bên cạnh chính là hao tổn sao?” Diệp Phi hỏi.
“Không phải đâu, hoa mẫu đơn rất kiều quý, có vài người thế khó nhìn thì rất ghét bỏ, đầu hoa to bằng móng tay, khô cằn giống như hao tổn, vừa nhỏ vừa gầy, kỳ thật cô mang về nhà chăm sóc cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng từ bỏ, lúc nở vô cùng xinh đẹp,” Bà chủ chỉ chỉ cho cô, “Cô xem có phải không, lúc nở thật xinh đẹp nha.
Tôi để gọi loài hoa này là tiểu tiên nữ khiêm tốn.”
Diệp Phi nghe vậy không hiểu sao hơi buồn cười.
Giống như nhớ tới mình những năm đó, lúc năm ba còn có hơi sợ hãi, có chút lấy lòng và dè dặt, luôn thường xuyên mất ngủ ngủ không ngon.
Lê Tiện Nam cũng kiên nhẫn, mấy năm nay đi theo bên cạnh anh, cô đã không còn đặt nặng tình cảm, cũng trở nên tự tin hơn một chút, càng quan trọng hơn là, cho dù Lê Tiện Nam không ở bên cạnh cô, cô vẫn luôn rất an tâm.
Bởi vì mặc dù không có anh ở đây, nhưng cô vẫn cứ tin tưởng rằng cô được anh yêu.
–
Cuộc sống của Diệp Phi ở London cũng rất vui vẻ, chương trình học tiến sĩ không bận rộn như vậy, cô có thể có một chút thời gian đi dạo quanh London, cũng coi như là tăng thêm một chút kiến thức cho mình.
Bọn họ không cắt đứt liên lạc.
Diệp Phi sẽ đi xem triển lãm tranh, nghe một vở opera.
Lúc trở về, Lê Tiện Nam sẽ gửi tin nhắn cho cô, có một cửa hàng bánh ngọt ở tầng trên của một trung tâm mua sắm trên High Stress, em có thể đi thử xem.
Hoặc là gửi cho cô một định vị, bảo cô đi ăn tối, nói đã hẹn trước vị trí giúp cô rồi.
Diệp Phi chạy từ thư viện tới nơi, nhân viên phục vụ ở cửa hỏi cô người hẹn trước là ai.
Diệp Phi nói, cô Diệp.
Nhân viên phục vụ tìm kiếm, nói không có cô Diệp hẹn trước.
Diệp Phi lấy điện thoại ra xem, Lê Tiện Nam gửi vị trí cho cô là nơi này mà!
Sau đó đọc số điện thoại, nhân viên phục vụ quét danh sách một lần, nói, không phải là cô Diệp, là Mrs.Li.
Diệp Phi nhìn lịch hẹn trước trên đó, vừa buồn cười vừa tức giận.
Nhân viên phục vụ dí dỏm hỏi cô, là chồng cô lén tặng bất ngờ sao?
Diệp Phi nói còn chưa kết hôn.
Nhân viên tạp vụ chợt hiểu ra: Vị hôn phu!
Ngày đó đồ ăn được bưng lên, trên bàn những người khác đều cắm một cành hoa hồng trắng, trên bàn cô lại cắm một lọ hoa cẩm tú cầu, nhân viên phục vụ còn cố ý ôm một bó tới đưa cho cô, hài hước nói, vị hôn phu của cô bảo chúng tôi chuẩn bị, còn nói chúng tôi chúc cô dùng bữa ngon miệng.
Trên bó hoa cẩm tú cầu có một tấm card, có một vài chữ Trung được viết xiêu vẹo: Chúc mừng kỷ niệm ba năm.
Lúc Diệp Phi cũng đang trên đường trở về, bị quầy lễ tân ở tòa nhà chung cư gọi lại.
“Happy anniversary, Mrs.Li.” Cô nhân viên tóc vàng mắt xanh ở quầy lễ tân đưa cho cô một cái hộp, nói là lúc tối cửa hàng trang sức đưa tới, nhờ bọn họ đưa cho cô.
Diệp Phi trở về căn hộ mở ra.
Bộ sưu tập trang sức cưới của Harry Winston, một sợi dây chuyền, viên kim cương chính giữa là một viên kim cương trắng, xung quanh điểm xuyết bởi sáu viên kim cương đỏ hình giọt nước, vô cùng trong suốt, và một chiếc nhẫn kim cương cùng bộ sưu tập, là loại thiết kế riêng.
Diệp Phi hỏi anh, kỷ niệm ba năm bị anh làm hoa lệ như vậy, anh muốn em tặng cái gì cho anh?
Lê Tiện Nam nói, không cần em tặng gì cho anh, ngoan ngoãn chờ anh đi nữ tiến sĩ.
Diệp Phi hiếm khi giận anh, “Anh luôn tặng hết cái này đến cái khác, mỗi ngày lễ đều tặng, em còn tưởng rằng em chỉ là ở một nơi khác anh thôi đó!”
“Phi Phi, ngày lễ cũng không có nhiều.” Lê Tiện Nam hiếm khi có thời gian nói chuyện với cô, dường như cũng là vì ngày kỷ niệm ba năm này mà đặc biệt dành ra thời gian đẩy cuộc họp trực tuyến đến buổi tối, “Mỗi một ngày lễ đều là vì nhắc nhở anh yêu em, nhưng anh yêu em, vậy nhắc nhở em, nữ tiến sĩ của chúng ta ở Anh Quốc xa xôi cũng đừng quên trong nhà còn có hòn vọng thê đó.”
Nói xong, còn cười rộ lên.
Diệp Phi nói anh không làm chuyện đứng đắn.
Lê Tiện Nam còn rất bất đắc dĩ, “Vậy làm sao bây giờ, cũng chỉ có em chịu.”
Nhưng tất cả những điều này còn hơn thế nữa.
Khi năm thứ ba học Tiến sĩ của Diệp Phi sắp kết thúc.
Ngày đó Diệp Phi lướt Weibo, lướt đến một cái Weibo, có truyền thông đưa tin nóng hiện tại trong giới Yến Kinh đang rung chuyển, vẫn là Lê Tiện Nam bất hòa với người nhà là đầu tiên, một tập đoàn tư bản lớn như vậy đang làm phân chia tài sản, phân chia hơn hai năm cũng không xong, trong lúc đó tranh chấp lợi ích xen lẫn nhau, còn dính phải rất nhiều vụ kiện tụng.
Đột nhiên, tất cả các khoản đầu tư ra nước ngoài đều thu về thua lỗ, thời điểm đó, có người còn đồn đoán rằng Lê Hãn và Ngô Ngàn Như ly hôn, vì thế có người bắt đầu lôi chuyện cũ, cố gắng tìm ra một số chi tiết vụn vặt cũ rích.
Mà những thứ này, Lê Tiện Nam chưa bao giờ nói đến với cô, cô chỉ biết thời gian đó anh thật sự rất bận rộn, thường xuyên nói, “Cũng tạm được, trước kia không phải là người nghiêm chỉnh, hiện tại không phải là còn phải nuôi em sao, bận rộn hơn một chút cũng đúng, cũng không thể để Phi Phi của chúng ta làm một công chúa bình thường được.”
Khi đó Diệp Phi im lặng, rất nhiều lời an ủi không biết nói thành lời như thế nào.
Lê Tiện Nam lại chỉ gọi một cuộc điện thoại đến để dỗ dành cô, mà khi đó cô lại cúp điện thoại quay đầu đi đọc sách, quên mất nguyên nhân vừa rồi mình im lặng, kỳ thật là lo lắng anh quá mệt mỏi.
Đêm hôm đó Lê Tiện Nam gửi đến một tin nhắn giọng nói cho cô ——
“Phi Phi, anh là người trưởng thành, anh