Bằng tiến sĩ ở Vương quốc Anh thường sẽ đều học trong chín học kỳ, phần lớn đều có thể ở lấy được học vị trong vòng ba đến năm năm, nhưng cũng tùy người khác nhau, dài nhất có thể lên đến bảy năm, nhưng nếu thành tích đủ, cũng có thể hoàn thành trong vòng ba năm.
Diệp Phi cũng không có nhiều mối quan hệ xã hội, cũng không có sở thích gì quá lớn, cũng chính bởi vì điều này, trong vòng hai năm rưỡi Diệp Phi đã hoàn thành tất cả các môn trong chương trình học.
Năm ấy cô cũng có rất nhiều thứ để kết thúc, cuộc sống học bằng tiến sĩ của Diệp Phi rất bận rộn, trong lúc đó còn có một lần việc học quá bận rộn muốn đi thực tập, Lê Tiện Nam cũng hiểu được, chỉ nói cô đừng làm mình quá mệt mỏi, muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó.
Chuyên ngành của cô là nghiên cứu ngôn ngữ, văn hóa và xã hội, đối tác chuyên ngành này cũng xem như tương đối rộng, lúc ấy trợ lý học tập của trường học cho cô một vài phương hướng: ngành phóng viên truyền thông, ngành công nghiệp xuất bản, nhà sản xuất, trợ lý lưu trữ công ty, trợ lý hành chính, phân tích kinh doanh của công ty hàng đầu……
Diệp Phi xem hoa cả mắt, dưới sự đề nghị của trợ lý học tập thầy cô ở trường mà cô đã chọn mấy công ty, tất cả đều là những công ty hàng đầu trong ngành, cô viết rất tốt về mặt học thuật, nhưng đến khi viết sơ yếu lý lịch thì lập tức thấy đau đầu, ôm máy tính ngẩn người ở thư viện chậm rãi mài giũa từ ngữ.
Người ta đi du học đều là học ba chuyên ngành hàng đầu, là kế toán, tài chính, quản lý, Diệp Phi thật sự là gương mặt Châu Á hiếm hoi trong chuyên ngành này, nhưng hàng xóm ở chung cư của cô là một cô gái người Thượng Hải, tên là Úy Hạo Nguyệt, học y ở UCL (*), hai người thường gặp mặt nhau, dần dà cũng quen thuộc hơn.
(*) UCL: Trường đại học London.
“Phi Phi, năm nay là cậu về rồi à?” Trùng hợp Úy Hạo Nguyệt cũng đến thư viện mượn sách, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Diệp Phi đang ngồi bên cạnh, trong tầm tay cô ấy còn có một vài tập tài liệu đã in, đã được phân loại xong.
“Ừm đúng vậy, cuối năm là trở về rồi.” Diệp Phi ngồi trước màn hình máy tính ngẩng đầu lên, sinh viên học y là khổ nhất, bằng tiến sĩ của Úy Hạo Nguyệt còn không biết phải học đến năm nào tháng nào mới được, “Cậu thì sao, sau này cũng về nước phát triển sao?”
“Để xem đã, chưa nghĩ ra, sao cậu không ở lại đây?” Úy Hạo Nguyệt ngồi xuống đối diện cô, hỏi cô, “Tớ ngồi ở đây viết luận văn được khôn?”
“Gia đình ở Yến Kinh, cũng muốn về nhà.” Diệp Phi cười cười.
Úy Hạo Nguyệt đã từng nói chuyện phiếm với Diệp Phi vài lần, Úy Hạo Nguyệt nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương đỏ trên tay Diệp Phi, lập tức hiểu rõ, cười hỏi cô, “Là có bạn trai à?”
“Đúng vậy, đã rất lâu không gặp nhau rồi.” Diệp Phi lắc lắc tay, nghĩ đến Lê Tiện Nam lại cảm thấy vui vẻ, “Muốn trở về bên cạnh anh ấy.”
“Thật tốt, dù sao cũng là nơi đất khách quê người.
” Úy Hạo Nguyệt buồn sầu thở dài, “Thật tốt, tới tới Anh tháng thứ ba, đã chia tay với bạn trai…… Trước kia cũng ở bên nhau năm sáu năm, đã nói là trở về sẽ lập tức kết hôn.”
Thời đại này, tình yêu dường như không đáng để nhắc tới, Diệp Phi phân tâm một lúc.
“Không nói tới chuyện này nữa, có đôi khi thật cảm thấy, nơi đất khách cũng không phải là xa cách, ngược lại như là một bài kiểm tra, tớ viết luận văn trước đây, cậu làm việc của cậu đi.” Úy Hạo Nguyệt dừng đề tài.
Diệp Phi gật gật đầu, vừa đặt điện thoại sang bên cạnh đúng lúc rung lên.
Ba giờ chiều ở Anh, là 10 giờ đêm ở trong nước.
Là cuối mùa hè, Lê Tiện Nam vừa mới trở về Tây Giao, anh chụp một tấm ảnh trong sân gửi cho cô.
Diệp Phi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời mùa hè ở London xanh thẳm, từng đám mây lớn, bên ngoài có sinh viên đạp xe qua lại.
Lê Tiện Nam gửi cho cô một tấm ảnh, là chụp kế hoạch được sắp xếp cho ngày mai, vô cùng bận rộn, anh lại nhắn thêm một câu ——
Phi Phi, yêu em.
Sến súa.
Diệp Phi nhìn màn hình cười cười, nói với anh mình đang bận viết sơ yếu lý lịch.
“Phi Phi, cậu không lo lắng sao?” Có lẽ là bởi vì nhắc tới một chút về chủ đề khiến cho người ra đau lòng, khi Úy Hạo Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy khóe môi Diệp Phi mang theo nụ cười, trả lời tin nhắn xong, lại tiếp tục viết sơ yếu lý lịch.
“Sẽ không, cảm giác an toàn là cho nhau, anh ấy cũng đủ yêu tớ, tớ cũng cũng không sẽ nghi ngờ anh ấy, tớ tin tưởng không phải là hứa hẹn và lời nói, mà là anh ấy.” Diệp Phi nhìn chằm chằm màn hình, hình như cũng nhớ tới những ngày trước kia, “Trước kia tớ cũng luôn rối rắm về chuyện anh ấy chưa bao giờ cho tớ một lời hứa hẹn, anh ấy nói với tớ, yêu không phải là dựa vào hứa hẹn và lời nói, là thật lòng, là tin tưởng anh ấy.”
“……”
“Đến bây giờ tớ quay đầu lại nhìn, trước kia anh ấy cũng rất ít khi nói lời ngọt ngào với tới, nhưng những chi tiết đó đều là đáp án anh ấy dành cho tớ.”
Chỉ là khi đó lần đầu tiên Diệp Phi được người khác yêu, không dám nói với anh, luôn tự mình lặp lại nghi ngờ.
Lê Tiện Nam đều đã nhìn ra.
Cô muốn cái gì, từ trước đến nay đều không cần phải nói, anh đều cho cô, dù là một chút cơ hội nghi ngờ cũng không có.
Yêu là một loại bản năng, những người có trái tim sẽ tự cho bạn câu trả lời, còn những người vô tâm thì đều là phí công.
Về tình yêu, Lê Tiện Nam mãi mãi cho cô câu trả lời đầy đủ.
Cuộc sống học tiến sĩ của Diệp Phi thật ra cũng rất phong phú, từng là thực tập sinh của một tập đoàn truyền thông nổi tiếng ở Anh trong một khoảng thời gian, cũng từng tuyên truyền sản xuất chương trình của một talkshow nào đó.
Thật sự rất bận rộn, nhưng Diệp Phi cũng có thể làm điều đó một cách dễ dàng.
Lúc kết thúc thời gian thực tập, nhà sản xuất nổi tiếng kia khen năng lực của Diệp Phi rất tuyệt, là thực tập sinh mà ông ấy có ấn tượng nhất.
Vào những lúc như vậy Diệp Phi cũng thường nhớ tới những ngày trong quá khứ.
Khi đó Lê Tiện Nam đã tự mình dạy cô cách quản lý tài sản, dạy cô bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống.
Lúc đó cô mới là một sinh viên năm cuối, cũng có sự non nớt của sinh viên, gặp phải chuyện gì cũng sẽ do dự, lo trước lo sau, khác xa với sự thành thạo của anh.
Anh có thể xử lý mọi việc một cách dễ dàng và không hoảng sợ —— cô luôn có thể nghĩ đến Lê Tiện Nam.
Ngay cả khi ở Lê gia náo loạn, anh vẫn cứ như thế.
Một người yêu tốt, hứa hẹn chỉ là một vấn đề phụ, có thể quyết định điểm số của bài thi, là chi tiết, là sự tốt bụng của anh, kiến thức và kinh nghiệm của anh nhiều hơn cô rất nhiều, vẫn nguyện ý khom lưng vì cô, đối xử với cô nhẹ nhàng và dành cả trái tim ngập tràn tình yêu cho cô.
Kia không chỉ là tình yêu, còn là sự thiên vị độc nhất.
Đầu mùa đông năm 2018, Diệp Phi về nước, chương trình học chín học kỳ, cô đã hoàn thành trong vòng bảy học kỳ.
Cũng không phải quá thuận buồm xuôi gió, bây giờ Diệp Phi có thể khẳng định bản thân mình, đó đều là thành quả của nỗ lực của mình.
Chỉ là năm đó, Lê Tiện Nam thường xuyên chạy qua chạy lại giữa hai nơi là Hồng Kông và Mỹ.
Lúc ấy, sau khi Diệp Phi kết thúc chương trình học tiến sĩ, kỳ thật cũng đã từng do dự ở lại London nửa năm hay là trở về, mấy ngày nay Lê Tiện Nam bận đến mức chân không chạm đất, một ngày cũng chỉ có thể nhắn cho cô vài tin nhắn ít ỏi.
Diệp Phi lo lắng, luôn nói với anh, “Lê Tiện Nam, anh kiềm chế chút đi! Nếu lúc em trở về phát hiện anh đã biến thành một ông già thì em sẽ không cần anh nữa!”
Lê Tiện Nam vừa đáp xuống đất đã gọi điện thoại video với cô, mạng ở sân bay không ổn định, hình ảnh bị đơ thành từng khung hình, giọng nói của đứt quãng của Lê Tiện Nam truyền đến từ bên kia ——
“Không…… Không già đâu……”
Diệp Phi nhìn anh lại muốn cười.
Sau đó Lê Tiện Nam nói với cô, “Học xong rồi thì về nhà đi, nói như thế nào đây, lần này phải để Phi Phi của chúng ta vất vả chờ anh một tháng rồi.”
Một tháng, một con số rất ngắn.
Lật hết ngày này đến ngày khác, là có thể gặp nhau.
Tối hôm đó Diệp Phi đang thu dọn hành lý, đồ đạc của cô ở Anh cũng không phải là quá nhiều, mang những món đồ gia dụng đó về là không thực tế, vì thế đánh dấu xong, đăng lên trong nhóm trường học của bọn họ, thuận tiện cho những du học sinh khác đến lấy.
Có một vài người cũng đến đây học khoa ngữ văn cungx vui vẻ nhận lấy, thuận nước giong thuyền, Diệp Phi cũng không so đo, thậm chí còn tặng, chỉ lấy một chút tiền tượng trưng.
Có bốn năm hộp đã được đóng gói để ở, là sách mà cô muốn mang về, tìm một đơn vị chuyển phát nhanh quốc tế, cũng hẹn trước thời gian tới lấy.
Cô ngồi ở sô pha chờ, những sinh viên mới tới căn hộ của cô lấy liên tục nói cảm ơn với cô.
“Những thứ này em có muốn lấy không?” Diệp Phi chỉ vào hỏi, đó là một ít bàn ghế, là cô tự mình mua.
“Đàn chị, em không lấy đi được, em đi điện ngầm đến đây.” Cô gái kia ngượng ngùng, liên tục xua tay.
“Được rồi.”
Diệp Phi đáp một tiếng, nhìn cô gái kia ôm cái thùng rời đi.
Cô cân nhắc đợi lát nữa gọi điện thoại quyên góp, sau khi cô nói chuyện điện thoại xong thì đứng ở cửa phòng ngủ phụ, nhìn kệ sách lẻ loi kia, đột nhiên lại bất giác mỉm cười.
Căn hộ này là cái hai phòng ngủ một phòng khách, sách của cô nhiều, lúc ấy đổi phòng ngủ phụ thành thư phòng.
Còn đặc biệt mua kệ sách từ IKEA, kết quả khi người giao hàng đưa đến cho cô, lại không bao gồm lắp ráp.
Ngày đó Diệp Phi ngồi ở trên thảm, trong tay cầm tua vít, bỗng nhiên lại nghĩ tới lúc mua nhà ở Hoa Cảnh và trang trí nó.
Trang trí phần mềm nói là do cô tự làm, kỳ thật phần lớn đều dựa vào Lê Tiện Nam.
Khi đó anh vừa mới họp xong, mặc một cái áo khoác rất giống một người cán bộ già, bên trong phối với một chiếc sơ mi trắng, trang phục này nhìn thế nào cũng đứng đắn, anh xắn tay áo, luôn có loại lười biếng mê người.
Khi đó Lê Tiện Nam nói với cô, “Lo lắng cho Phi Phi của chúng ta khi không có anh ở bên cạnh, sau này không có ai giúp em làm mấy chuyện này.”
Diệp Phi thật sự không có năng lực thực hành, vì vậy cô đã mất kiên nhẫn trong việc vặn ốc vít, ốc vít xiêu vẹo xiêu vẹo suýt chút nữa bật khóc, cảm thấy bản thân mình không làm gì tốt cả.
Cũng vào chính khoảnh khắc đó, giống như thần giao cách cảm, Lê Duẩn Nam gọi cho cô một cuộc điện thoại video, Diệp Phi lau mắt lung tung, vẫn là bị Lê Tiện Nam nhìn ra được, anh cười nói, “Chút chuyện nhỏ này sao lại chọc Phi Phi khóc rồi, thể hiện chút……”
Anh còn chưa dứt lời, Diệp Phi đã nghĩ tới nửa câu sau, anh nói, ở bên ngoài là người lớn, ở bên cạnh anh vĩnh viễn là một đứa trẻ.
Cô lại suýt chút nữa bật khóc nói, “Nhưng anh không ở bên cạnh em, anh không có cách nào giúp em làm mấy chuyện này……”
Lê Tiện Nam dỗ dành cô qua điện thoại, thật ra cũng chỉ là cảm xúc nhất thời của Diệp Phi trong khoảnh khắc đó, mất hai phút để bình thường lại, mới ý thức được gì đó, vì thế hơi ủ rũ hỏi anh, “Lê Tiện Nam, anh đang làm gì vậy?”
“Đang mở cuộc họp qua điện thoại, sau khi cuộc họp kết thúc em đã ngủ rồi, tưởng muốn nói chúc ngủ ngon với em trước khi đi ngủ.”
Diệp Phi “A” một tiếng, lau lau đôi mắt nói anh nhanh làm việc đi.
Lê Tiện Nam nói, “Đâu có công việc nào có thể quan trọng bằng em được?”
Diệp Phi đặt điện thoại lên trên bàn trà, cầm tua vít tiếp tục đi lắp ráp kệ sách, kết quả cũng chưa được mấy phút, cửa phòng cửa của cô có người gõ.
Tòa chung cư có có ba lớp kiểm soát ra vào, Diệp Phi không lo lắng về an toàn, nhìn thoáng qua mắt mèo, là nhân viên mặc quần áo bảo trì, cô mở cửa ra, mới nhìn thấy trong ngực nhân viên kia còn có một bó hoa hồng.
“Là anh Lê nhờ tôi tới giúp cô một chút, là lắp ráp cái kệ sách này sao?”
Dịch vụ ở chung cư rất tốt, Diệp Phi cũng không biết còn có thể liên hệ với nhân viên.
Diệp Phi xấu hổ gật đầu, người phụ nữ kia bảo cô đi nghỉ ngơi, thành thạo giúp cô lắp ráp hảo kệ sách, trước khi đi còn nói, “Anh Lê còn gọi bữa tối cho cô, đợi lát nữa chúng tôi sẽ đưa lên cho cô.”
Diệp Phi liên tục nói cảm ơn, một lúc lâu sau mới chân tay luống cuống đi xem điện thoại, nhìn hình ảnh người đàn ông đeo tai nghe bluetooth chống tay lên trán trong màn hình, hốc mắt lại chua xót.
Không biết là bởi vì anh không cúp video, hay là ân cần với cô, thậm chí là còn cho người ôm một bó hoa hồng đến.
Sự chu đáo và lãng mạn, giống như biến thành một từ gần nghĩa.
Lê Tiện Nam nhìn qua, mỉm cười với cô qua màn hình.
“Sao anh còn biết em chưa ăn tối……”
“Nhìn đống đồ đạc trong nhà em, IKEA gần chỗ ở của em nhất cũng cách mấy chục km, tính toán là biết em chưa ăn cơm.”
“Rõ ràng là anh không ở bên cạnh em……”
“Không có anh ở bên cạnh em, không phải cũng còn yêu em sao,” Lê Tiện Nam dặn dò cô, “Ăn cơm rồi đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh sẽ tìm người đi trang trí lại giúp em một chút.”
Diệp Phi đứng bên cạnh phòng ngủ phụ, nhìn kệ sách này, dường như cũng có thể chọn ra rất nhiều rất nhiều, ký ức tốt đẹp.
Trong lúc cô thực tập, thường không thể tự chăm sóc bản thân tốt như vậy, cô chưa từng nói với Lê Tiện Nam, kết quả vào mỗi tuần, quầy lễ tân đều sẽ gọi cô lại, gọi cô là Mrs.Li, nói anh Lê đặt siêu thị đưa tới.
Một túi mua hàng lớn, rau dưa trái cây, còn cẩn thận phối hợp cho cô.
Giống như cô không có năng lực tự chăm sóc bản thân —— kỳ thật khoảng thời gian đó cô cũng rất bận rộn, ở thành phố lớn như vậy, tiết tấu cuộc sống gấp gáp, năm đó Diệp Phi không có thời gian đi mua sắm, buổi tối tan tầm chỉ có thể mua một cái sandwich, hoặc là đến Tesco mua thức ăn nhanh để giải quyết.
Mà Lê Tiện Nam đều đã nhìn ra tất cả, mặc dù khi đó bọn họ đều rất bận rộn, nhưng mỗi ngày vẫn dành ra thời gian một hai tiếng để trò chuyện, chỉ có một phần hai mươi bốn một ngày dài này, Lê Tiện Nam vẫn là rất yêu, rất yêu cô.
Diệp Phi cười cười, gọi điện thoại cho khu tái chế của thành phố, thu hồi một ít đồ đạc khác không mang theo được, rồi sau đó cầm theo thẻ cửa và vali, lúc đi xuống lầu trả lại cho lễ tân.
Quầy lễ tân giống như đang chờ cô, trong ngực có một bó hoa cẩm tú cầu màu xanh nhạt.
Mấy năm nay, lễ tân này đều quen thuộc với Diệp Phi, bởi vì mỗi tháng Lê Tiện Nam đều sẽ gửi quà cho cô, mỗi tuần đều sẽ cho người tới đưa đồ cho cô.
Cô gái tóc vàng mắt xanh ở quầy lễ tân đưa bó hoa cẩm tú cầu cho cô, dùng tiếng Anh nói với cô, “Mrs.Li, anh Lê nói chào mừng cô về nhà, thuận buồm xuôi gió.”
Bên ngoài tòa chung cư, có một chiếc xe màu đen đỗ ở đó, xa xa có người mở cửa xe ra cho cô, giống như thật sự đang nói: Chào mừng về nhà.
Máy bay cất cánh từ sân bay Heathrow,hạ cánh xuống sân bay quốc tế Yến Kinh vào đêm khuya, cô trở về thành phố quen thuộc, nhìn Yến Kinh dưới màn đêm, tâm trạng không khỏi xúc động.
Mùa đông qua đi, mùa xuân cũng sắp tới.
Ngày đó là Kha Kỳ tới đón Diệp Phi trở về, trên đường đi Kha Kỳ còn cảm thán nói thời gian trôi qua thật nhanh, cuối cùng cô Diệp cũng đã trở về.
Diệp Phi mỉm cười, nói đúng vậy, đã trở về.
Kha Kỳ nói với cô đến giữa tháng sau là Lê Tiện Nam sẽ trở về.
Diệp Phi cũng nói ừ, tôi chờ anh ấy về nhà.
Đèn ở Tây Giao luôn sáng suốt cả đêm, hoa cẩm tú cầu cũng thật sự vẫn còn đang nở.
Cây hải đường khô héo, cô kéo vali mở cửa bước vào, tất cả mọi thứ dường như vẫn giống mấy năm trước khi Diệp Phi rời đi.
Cô gửi tin nhắn cho Lê Tiện Nam, nói cô về đến nhà rồi, chờ anh.
Lê Tiện Nam đang trên chuyến bay đến Mỹ, trái tim anh như thắt lại khi khởi động máy nhìn thấy tin nhắn trên WeChat, nhưng sau đó là một một nỗi nhớ nhung lại càng sâu sắc hơn tràn vào.
–
Trước khi Diệp Phi trở về, đã nhận được lời mời làm việc của mấy công ty internet nổi tiếng ở trong nước, thuê cô đến làm phần mềm marketing, dù sao thì app 21 cara giai đoạn trước phần quảng cáo phần lớn đều là dựa vào Diệp Phi làm, hơn nữa còn có kinh nghiệm thực tập xuất sắc của cô ở Anh, thư giới thiệu mà nhà sản xuất kia viết cho cô, đương nhiên là rất nhiều công ty ném cành ô liu ra cho cô.
Triệu Tây Mi biết Diệp Phi về nước, nên đã tự mình đưa cô về công viên khoa học kỹ thuật ăn cơm.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, công viên khoa học kỹ thuật làm sao có thể phát triển nhanh như vậy.
Năm 2014 nơi này mới có một tòa nhà văn phòng thương mại, thì nay vòng kinh doanh đã mở rộng, một số tòa nhà đã mọc lên.
Vào năm 2016, 21 cara đã nhận được nhiều vòng góp vốn, chính thức đổi tên thành Công ty trách nhiệm hữu hạn Công nghệ Panda.
Ngày đó Triệu Tây Mi lái xe đến chở cô đi, sau khi nói xong, Diệp Phi nhạy bén bắt được hai chữ Panda, cười hỏi cô ấy có chuyện gì thế.
Triệu Tây Mi mím môi cười, “Đúng rồi! Bọn chị đã đính hôn được hai năm rồi!”
“Chúc mừng nha, chờ Lê Tiện Nam trở về, em và anh ấy sẽ cho chị một bao bao lì xì,” Diệp Phi nói, “Như ý có đến không?”
“Quỷ mới biết được bọn họ.” Triệu Tây Mi bĩu môi, trên đường đi nói chuyện với Diệp Phi về chuyện này có thể nói là hơi quá đáng.
Nói tóm lại, năm ấy Triệu Tây Chính đính hôn, người chỉ thành thật được một thời gian, nhưng không biết bị cái gì kí.ch thích, cứ nhất định phải ầm ĩ với trong nhà, muốn đi ra ngoài tự mình gây dựng sự nghiệp, Triệu gia cũng không thèm quan tâm anh ta lăn lộn như thế nào, Triệu Tây Chính chỉ biết nói, làm cái gì bồi thường cái đó.
“Sau đó thì sao?” Diệp Phi nghe vậy sửng sốt.
“Tiết Như Ý đi theo anh ta làm ầm ĩ bái, kết quả Triệu Tây Chính tiêu hết tiền bạc tài sản của mình, nói không muốn cố gắng nữa, vẫn muốn về nhà, Tiết Như Ý xem anh ta như trò cười, hiện tại hai người lại chiến tranh lạnh —— chắc là bị Lê Tiện Nam kíc.h thích, thật sự không muốn câu nói kia, nhưng không phải ai cũng có thể làm Lê Tiện Nam.”
Diệp Phi nghe cũng vậy tâm trạng cũng phức tạp —— Tiết Như Ý chưa từng nói với cô chuyện này, có lẽ là cũng sợ cô lo lắng.
Trung tâm thương mại cao cấp vẫn nằm bên cạnh công viên khoa học kỹ thuật, before sunrise cũng vẫn cần phải đặt trước.
“Em thế nào rồi, chị nghe nói đồ ăn ở Anh rất khó ăn, em ăn có quen không?” Triệu Tây MI và cô đi vào ngồi ở chỗ quầy bar.
Trên kệ cao ngút trời vẫn phủ hoa cẩm tú cầu dày đặc, cũng vẫn là ánh sáng tự như bình minh, một nơi tràn ngập tình yêu.
“Khá tốt, thật ra em không ăn quá nhiều đồ Anh, đã từng ăn hải sản Anh một lần, về nhà bị đau dạ dày, sau đó cứ ba đến năm tiếng là Lê Tiện Nam cho người đến căn hộ của em.”
Triệu Tây Mi nghe vậy thì líu lưỡi, “Ông chủ Lê lão thật xa hoa, ngay cả bản thân cũng không rảnh để tự lo, còn nhớ thương em như.”
Diệp Phi không nhịn được mà bật cười, hai người cùng nhau ôn chuyện, Triệu Tây Mi nói, “Con có còn nhớ Hoàng Linh năm đó không?”
“Nhớ chứ, làm sao vậy?”
Hình như, cũng đã là một câu chuyện cũ rất lâu trong quá khứ.
“Bộ phận thanh xuân của Văn hóa Day and Night hình như đã sắp đóng cửa, hiện tại làm một số tự truyện về người nổi tiếng gì đó, chủ yếu để hỗ trợ cho học sinh, Hoàng Linh nộp sơ yếu lý lịch ở khắp nơi, kết quả trong giới xuất bản không có ai là không biết bút danh nào đó chỉ là bản thảo súng, mấy năm nay ngay cả một quyển sách chị ta cũng không làm ra được, hiện tại thì sao, giờ trong giới bạn bè nói gì đó về chuyện mở lớp dạy học, mấy trăm một tiết học, lừa gạt người mới kiếm tiền,” Triệu Tây Mi lạnh lùng cười, “Chị cũng thật khinh thường chị ta.”
Mọi chuyện liên tục thay đổi, rõ ràng mấy năm đó, Văn hóa Day and Night cũng nổi bật ở trong ngành này.
Mấy năm nay quang cảnh qua đi, cảnh còn người mất.
Cô nhớ trước đây có một cuộc phỏng vấn với một người nước ngoài, nói sự thay đổi ở Trung Quốc phát triển quá nhanh.
Người nước ngoài kia nói, “Nếu tôi không trở về đất nước của tôi trong năm năm, năm năm sau tôi quay lại, đường phố vẫn là dáng vẻ kia, trung tâm thương mại vẫn là những cái đó, nhưng Trung Quốc không giống vậy, ba tháng trôi qua, siêu thị và quán ăn ở dưới lầu có thể thay đổi……”
Kỳ thật Yến Kinh cũng có sự thay đổi rất lớn, công viên khoa học kỹ thuật có rất nhiều tòa nhà san sát nhau, dường như cũng đã trở thành “thời đại Internet”, mà trung tâm thương mại này mở ở đây, vẫn không phù hợp với nhau, nhà hàng ở trên tầng cao nhất cũng như như thế.
Cố tình, lại thật sự rất giống trong xã hội bốc đồng này, giữ lại cho một mình một mảnh đất.
“Phi Phi, mấy ngày nay Hàn Dịch cũng đi công tác, chị muốn hỏi em một chút, nếu em không chê, còn tình nguyện quay về làm giám đốc sáng tạo không?” Triệu Tây Mi cười nói với cô.
“Sao mà còn dùng từ không chê này vậy?” Diệp Phi ngượng ngùng.
“Bằng cấp của em còn bày ra đó! Với sơ yếu lý lịch của em vừa thả ra đã đánh bại được một đám người rồi!”
“Được chứ, sao lại không được.” Diệp Phi nói, “Bây giờ công ty internet đều quá phức tạp, gọi là gì? 996 (*)?”
(*) 966: Hệ thống làm việc 996 đề cập đến một hệ thống làm việc trong đó bạn đi làm lúc 9:00 sáng, tan tầm lúc 9:00 tối, nghỉ ngơi 1 giờ (hoặc ít hơn) vào buổi trưa và buổi tối, làm việc tổng cộng hơn 10 giờ và làm việc 6 ngày một tuần.
Hệ thống này phản ánh văn hóa làm thêm giờ phổ biến ở các công ty Internet Trung Quốc.
(Baidu)
“Là rất phức tạp, hiện tại cái gì cũng không dễ dàng.”
Đặc biệt là ngành công nghiệp internet này, từ sau năm đó, giống như măng mọc sau mưa, hàng ngàn loại app lên xuống, có một vài phù dung sớm nở tối tàn, có một số hoàn toàn đi vào dòng chảy tư bản, có một sô tuân thủ khái niệm kiếm được một khoản tiền để rút lui, sau khi làm ra app lập tức qua tay bán đi, có công ty khác điên cuồng cấy ghép quảng cáo vào ứng dụng này.
Chỉ có 21 cara, luôn luôn duy trì với ý nghĩa ban đầu của nó, có được một phần chân thành.
Diệp Phi trở về công ty này, giống như cảm nhận được từng hình ảnh đã từng trôi qua rất lâu —— kỳ thật cũng chỉ là quang cảnh mấy như vậy.
Chàng trai ngồi trong nhà trọ giá rẻ Thanh Hoa ở dưới tầng hầm kia, đã thành chủ tịch của một công ty niêm yết trẻ đầy triển vọng.
Đã từng là một văn phòng chỉ có mấy chục mét vuông, nằm cạnh một công ty du lịch nào đó, sau lại có được nửa tầng của một tòa nhà văn phòng, hiện tại, tòa nhà thương mại trước mặt này đều thuộc công nghệ Panda.
Mọi thứ thật sự thay đổi theo thời gian, xã hội này thay đổi không ngừng.
Tròng vòng một tháng, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm.
Diệp Phi luôn luôn rất có thể bình tĩnh, thế nhưng lần này lại bắt đầu hơi nóng nảy, cô đè nén cảm xúc của mình, tập trung vào công việc, trang lịch ngày ba mươi, sẽ lật qua rất nhanh thôi, cô nghĩ.
Này một tháng, đã xảy ra vài chuyện.
Việc đầu tiên, phần mềm 21 cara này đã trở nên nổi tiếng trong nước, nó gần như trở thành nền tảng.
Về chức năng, nó được chia thành dữ liệu lớn kết bạn và dữ liệu lớn chia sẻ hoạt động cá nhân, lúc ấy vì làm nội dung chất lượng, 21 cara đã sắp xếp một đội chuyên đi công tác bên ngoài, lấy một số cảnh quay ngoại cảnh làm tài liệu, nhằm mục đích chia sẻ nhiều nội dung chất lượng cao khác nhau.
Sau đó, nội dung chất lượng được làm thành hình thức video, nhóm nghiên cứu đề xuất làm riêng một ứng dụng riêng biệt về hẹn hò qua video, giữ lại khái niệm thiết kế 21 cara, chỉ là thông qua chia sẻ nội dung văn bản, một ứng dụng hoàn toàn mới thông qua video, để khớp các video yêu thích của mọi người với dữ liệu lớn.
Quan niệm này là Diệp Phi đưa ra trước, vì để thực nghiệm, một dự án riêng biệt đã được dành để thử nghiệm nội bộ.
Áp lực của Diệp Phi cũng rất lớn, lúc gọi điện thoại với Lê Tiện Nam, đột nhiên có thể hiểu được một chút.
Ngày đó Diệp Phi ngồi ở trong sân, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, giọng nói trầm xuống.
“Làm sao vậy?” Lê Tiện Nam đang ở nước Mỹ, trên đường đến chỗ Ngô Ngàn Như.
“Lê Tiện Nam, có lẽ em đã biết, công việc của anh bận rộn như vậy,” Diệp Phi thở dài, “Là mệt một chút thì mệt một chút, nằm xuống là ngủ ngay, ngày mai mở mắt ra thì một ngày nữa cũng đã trôi qua……”
Dựa vào công việc để là tê liệt chính mình, cũng phần lớn là nguyên tắc này.
Triệu Tây Mi không để cô bận rộn như vậy, nhưng Diệp Phi cũng không muốn về sớm hơn một chút.
Luôn luôn có một hoặc hai khoảnh khắc mà vô cùng nhớ anh.
“Còn mười lăm ngày nữa.” Lê Tiện Nam nói, “Quà tháng này, anh tự mình tặng cho em.”
Diệp Phi rầu rĩ nói được, nhưng cũng bởi vì nghe giọng của anh, luôn cảm thấy giảm bớt được một chút nóng nảy.
Kết quả đến ngày thứ mười, Triệu Tây Mi nhận một cuộc điện thoại, “A” một tiếng, nói đến nay.
“Làm sao vậy?” Ngày đó Diệp Phi còn đang viết kế hoạch, thấy Triệu Tây Mi vội vội vàng vàng cầm túi xách, hỏi cô ấy.
“Bà nội chị sắp không trụ được rồi, hôm nay chị đi tàu điện ngầm đến đây, Phi Phi, xe em có ở đây không?”
“Em đưa chị đến đó.”
Diệp Phi cầm chìa khóa xe đứng lên, từ công viên khoa học kỹ thuật đến một bệnh viện tư nhân Yến Kinh, phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Diệp Phi nhớ tới một đoạn chuyện cũ, là về Jenny.
“Jenny sao rồi?” Lúc Diệp Phi lái xe, trên đường đi hỏi một câu.
“Năm nay Jenny cũng khá tốt, nhưng dù sao cũng là người già…… Chị và bà nội chị, không thân thiết như vậy, chỉ là bà rất hung dữ, bởi vì tuổi của chị và Triệu Tây Chính tương đương nhau, quan hệ không