Có đôi khi Diệp Phi cũng cảm thấy khi Lê Tiện Nam trở về là cố ý chọn một ngày để về.
Ngày cuối cùng năm 2018, ngày đó Lê Tiện Nam đang trên đường lái xe đến đón cô về nhà, chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, trong khoảng thời gian đợi đèn đỏ, Diệp Phi nghiêng đầu nhìn anh, ở trong bóng tối mông lung, góc nghiêng của khuôn mặt Lê Tiện Nam vẫn giống như trước kia, Diệp Phi có một chút cảm giác như là say rượu, cảm thấy tất cả đều không chân thật, đôi mắt say lờ đờ nhìn anh, lại cảm thấy càng thêm dịu dàng hơn.
Đến đèn đỏ, Lê Tiện Nam dừng xe, đụng phải ánh mắt của Diệp Phi, anh cười rộ lên, quơ quơ tay với cô, “Còn chưa bắt kịp à?”
“Bắt kịp rồi!” Diệp Phi bắt được tay anh, đèn đỏ trong nội thành luôn rất dài, cô thuận thế đan mười ngón tay vào nhau cùng anh, “Lê Tiện Nam, anh tới đón em về nhà.
”
Kỳ thật không dám tính toán quá kỹ, từ khi hai người mới quen đến nay đã qua đi bao nhiêu năm, đã chia xa bao lâu rồi.
Nhưng dường như gặp lại nhau, khoảng thời gian chia xa dài đằng đẵng kia, tựa như một con đường sương mù không thể quay lại, bụi gai mọc thành cụm, người yêu nhau gặp lại, sương mù tan biến, rốt cuộc cũng nhìn thấy được cuối con đường, thì ra không phải chiếc cầu bị gãy, cũng không phải là vách đá hoang vu, là về tới thế giới mùa xuân khi được anh yêu.
Diệp Phi nắm tay anh, cái mũi đau xót, “Em thật sự rất nhớ anh.
”
Lê Tiện Nam nhìn cô, mấy năm qua đi, Diệp Phi đã thay đổi một chút, loại thay đổi này rất kỳ diệu, cô gái nhỏ ở ven đường năm đó còn giống như một khối ngọc thô.
Người ta đều nói người nuôi ngọc ngọc nuôi người, anh đã dùng Diệp Phi yêu quý của mình để làm phai đi một chút ngây ngô và lo sợ nghi hoặc, biến thành người tỏa sáng động lòng người, học thức và kinh nghiệm làm cho cô lắng đọng trở nên thành thục, nhưng ở nơi này của anh, trong đôi mắt vẫn luôn có sự trong trẻo, hồn nhiên và một chút ánh sáng của thiếu nữ.
Chi tiết từ trước đến nay đều không phải là chuyện quá khó khăn, không được người khác yêu mới trở nên đa nghi nghi ngờ.
Nhân lúc trước khi cô khóc, Lê Tiện Nam nghiêng người sang hôn lên.
Màn đêm rất sâu, ở trên một con đường lớn rộng rãi, giờ này Yến Kinh luôn bị tắc đường, dòng xe cộ hai bên có ánh sáng lờ mờ, đèn đường cũng phản chiếu, ở trong thế giới ồn ào như vậy, rõ ràng là cô hờ hững, nhưng lại bởi vì anh mà bị đánh thức tình yêu mãnh liệt.
Tư thế này hơi ái muội, rồi lại làm cho cô lún sâu không thôi.
Tay Lê Tiện Nam bị cô nắm chặt, lòng bàn tay của anh ấm áp và khô ráo, chiếc nhẫn kia hơi cọ vào ngón tay cô, xúc cảm lành lạnh, giống như có gợn sóng ngứa ngáy lướt qua.
Xe ở phía sau xe bấm còi, đèn đỏ nhảy đến năm giây cuối cùng, Lê Tiện Nam mới buông cô ra, đôi mắt anh rất sâu, lúc anh cười nhìn cô làm cho trái tim mềm nhũn ra.
“Phi Phi, về nhà hay là ra ngoài?” Giọng nói của anh trầm thấp, nghe như thế nào cũng thấy hình như nửa sau không đứng đắn lắm, giống dụ.c vọng thầm kín dâng trào.
“Đi đâu?” Hai má Diệp Phi nóng lên, vẫn như trước kia khi ở trước mặt anh.
“Đón giao thừa thì sao, còn một tiếng nữa.
”
“Chúng ta vẫn nên về nhà đi, không phải mấy năm nay Yến Kinh cấm pháo hoa sao?”
Trong lòng Diệp Phi còn ôm một bó hoa cẩm tú cầu, luôn nghĩ, người này tặng đồ đâu thể chỉ tặng một bó hoa, nhưng lần này thật sự không đoán được là anh lại làm gì.
Mấy năm nay Yến Kinh cấm pháo hoa, nhưng giới hạn khu vực, hạn chế pháo hoa, cô còn nghĩ, pháo hoa là vô nghĩa.
Tron mấy năm qua, cô vẫn cảm thấy về nhà là tốt nhất.
Lê Tiện Nam lái xe đưa cô về nhà, đèn hành lang ở Tây Giao vẫn luôn sáng lên, một chút ánh sáng yếu ớt, không hiểu sao lúc nhìn lại làm cho người ta ấm lòng, giống như mặc kệ đi bao lâu, nơi này vĩnh viễn đều là bến cảng thuộc về bọn họ.
“Lê Tiện Nam, nhiều ngày như vậy, em đã đoán là chắc chắn anh sẽ trở về sớm, nhưng em không nghĩ tới là hôm nay, đèn ở Tây Giao, em cũng vẫn luôn để lại cho anh.
” Diệp Phi ôm bó hoa cẩm tú cầu kia bước ra, nhân lúc Lê Tiện Nam xuống xe, đứng ở cửa sân chờ anh.
Mùa đông ở Yến Kinh rất lạnh, bên ngoài sân có trồng một số cây cảnh, nhưng bởi vì thời tiết mà có một lớp sương giá xám xịt ở trên.
Trong sân vẫn là lớp cỏ xanh um, cá Koi bơi qua lại, một bức tường được xếp bằng những bông hoa cẩm tú cầu tươi tốt.
Diệp Phi đứng ở cửa sân quay đầu lại nhìn anh, chóp mũi ửng đỏ và hai má nhìn khiến người ta xúc động.
“Lê Tiện Nam, về nhà rồi.
” Cô vươn một bàn tay về phía anh, đứng ngược ánh sáng, áo khoác lông mềm mại rũ xuống, giống như hoa nhài trong trẻo neo đậu ở bến cảng trong đêm.
Đến gần mùi thơm ngào ngạt, xa và cao vút.
Mấy năm nay Diệp Phi ở bên ngoài bệnh mất ngủ cũng chưa từng phát tác, chỉ là thỉnh thoảng có một vài thời điểm đi vào giấc ngủ khó khăn, giọng nói anh gửi đến đều cô lưu lại trong WeChat, có vài cái rất dài, nói với cô một vài chuyện vặt vãnh, có khi rất ngắn, click mở nghe cũng chỉ có một câu anh yêu em, nhưng lại được anh nói một cách nghiêm túc, khi đó Diệp Phi thường xuyên mở đi mở lại những tin nhắn này nghe rất nhiều lần.
Ngày đó Diệp Phi xung phong nhận việc nói thu dọn hành lý giúp anh, Lê Tiện Nam đi tắm rửa, kết quả mới sửa sang lại đến áo khoác của anh, hốc mắt đã cảm thấy chua xót.
Trong túi không có gì cả, chỉ có hai cái hộp nhỏ, một cái là hộp kim loại, kẹo cai thuốc lá, một cái khác là một hộp giấy mỏng, bên trong là một vài miếng dán cai thuốc lá.
Trong đoạn cảm tình này, Diệp Phi đưa cho anh rất ít đồ, anh cũng yêu cô nhiều hơn những gì cô nghĩ.
Diệp Phi nói thu dọn hành lý cho anh, kết quả áo khoác cũng chưa mang vào trong phòng thay đồ treo lên đã lập tức chạy đến phòng tắm, cũng may Lê Tiện Nam đang ở trong bồn tắm, nhìn thấy cô lại chạy vào, tay Lê Tiện Nam gác lên tên thành bồn tắm, ngước lên nhìn cô, trong phòng tắm ướt hơi nước bốc lên dầm dề, đáy mắt anh ẩn chứa cười, giống như trấn an, giọng Bắc Kinh biếng nhác mê người, “Thế nào, không chạy được nữa?”
Diệp Phi chạy chậm qu, bỗng nhiên khom lưng, Lê Tiện Nam nhìn cô, cũng không đoán trước được, Diệp Phi đột nhiên dùng hai tay nâng mặt anh hôn lên, Lê Tiện Nam sửng sốt trong một giây rồi mỉm cười, nước trong bồn tắm chuyển động, anh dựa vào thành bồn tắm, hơi hơi ngửa cằm để cho cô hôn lung tung một lúc.
“Lê Tiện Nam, anh đừng nói với em là anh đi công tác cũng chỉ mang theo hai cái hộp kia,” Diệp Phi buông anh, ngữ điệu chua xót, “Năm ấy khi em đi, em cũng không có……”
Còn chưa nói hết câu, Lê Tiện Nam vuốt ve gò má cô, ngón cái của anh cọ qua cánh môi cô, Diệp Phi nhìn anh, ngã vào trong đôi sâu thẳm rồi lại mỉm cười, giống như đang đợi cô nói tiếp, cũng giống như chỉ là đang nhìn cô.
“Không có như thế nào,” Đôi mắt có sự lưu luyến và dịu dàng triền miên, bàn tay anh hướng xuống phía dưới, nắm lấy tay cô, thừa cơ luồn vào từng kẽ ngón tay cô, lại nắm chặt lấy, lòng bàn tay ướt át làm cho xúc giác của cô mẫn cảm hơn, “Không phải còn tặng nhẫn cưới cưới nữa sao? Phi Phi, nhẫn đã đeo lên cho anh, em phải chấp nhận em dùng phần đời còn lại của mình để chịu trách nhiệm với anh.
”
Giọng nói từ tính, bị hơi nước trong phòng tắm hơi nước móc đi biến thành một nỗi buồn nào đó.
Không hiểu sao hai má Diệp Phi nóng lên, “Em đi lấy đồ ngủ cho anh……”
Không đợi Lê Tiện Nam mở miệng, cô lại vội vàng chạy ra ngoài, Lê Tiện Nam nhìn bóng