Cố Hi nói có sách mách có chứng, những người khác cũng cảm thấy có thể thích hợp tạo cơ hội cho người mới
"Cố Hi, cậu có thể không rõ lắm lắm tình huống của hắn." Phó đạo diễn nhớ lại mấy năm trước, "Học viện điện ảnh mỗi một năm đều có báo cáo diễn xuất, cho dù có là lão sư vẫn là học sinh, mọi người đều coi trọng, đây cũng là tạo cơ hội cho bọn họ trong thời gian ở trường trong lúc hiếm hoi có thể tiếp xúc ngành sản xuất cơ hội.
Có một lần, hiệu trưởng mời qua tôi đi xem có hạt giống tốt hay không, còn cố tình chọn phải đứa nhóc này, được chỉ đạo làm nam chính, sau đó các người đáon xem chuyện gì?"
Ánh mắt của nhân viên công tác nhìn sang đây, thấy mọi người lực chú ý lại đây, phó đạo diễn mới nói: "Hắn cả người run rẩy đứng mười phút, trong lúc đó một lời thoại đều nói không nên lời, những người hợp tác cùng hắn, dưới tình huống như vậy còn nghiêm túc mà diễn được, hắn lại diễn như cây cột điện, đến lúc cuối cùng, làm xáo trộn cả buổi diễn xuất.
Sinh viên trong toàn bộ lớp đó không được bất kỳ ai trong nghề vừa ý, may mắn là sau mấy năm việc này cũng đã lắng xuống.
Bất kể hắn có lý do gì, không thể thay đổi được vì hắn mà làm hỏng tâm huyết hơn nửa năm của người khác, không tôn trọng nghiệp diễn xuất."
Phó đạo diễn việc nào ra việc đó, hắn cũng không muốn tiêu phí quá nhiều tinh lực tại người này.
Giới giải trí đổi mới nhanh như vậy, cũng không phải là chỉ có một khuôn mặt là có thể khuynh đảo thế giới.
Mỗi năm chỉ là ở trong nước tuyển chọn tới lui, người ở nước ngoài huấn luyện về nước đều nhiều như cá diếc qua sông, còn tốt hơn nhiều.
Đạo diễn Lưu vũ đối với 38 tuyến tiểu nghệ sĩ cũng không hiểu biết nhiều, nghe phó đạo diễn nói như vậy, cũng không khỏi nhíu mày.
Cố Hi nghĩ đến lúc trước ở trên diễn đàn có nhìn thấy tư liệu, biết Vinh Kinh có chứng sợ hãi ống kính, đây là chướng ngại tâm lý, có thể hay không được hay không rất khó nói.
Nhưng loại sự tình này nói ở đây, ngược lại khiến người ta cảm thấy hắn được thiên vị.
Cố hi: "Lần này thử vai có ba ngày, cũng không phải vội mà lựa chọn, nếu đã đến báo danh tôi còn muốn nhìn hắn có tiến bộ hay không, để cho phó đạo diễn ngài lau mắt mà nhìn."
Biên kịch ha ha cười, nói: "Cậu lập Flag loại này, thông thường sẽ tự vả mặt."
Lưu vũ cũng nói: "Thường nghe nói Cố Hi luôn chiếu cố hậu bối, tính tình này của cậu ở bên ngoài sẽ phải chịu thiệt thòi."
Cố Hi đối vài vị đạo diễn rất tôn trọng, nhìn mặt hắn, phó đạo diễn cũng không nói thêm gì nữa, ngược lại là chỉ chỉ mấy tư liệu của một số người, trong đó có vai phụ cũng có vai chính, phó đạo diễn chỉ một người trong đó: "Vị này đợi lát nữa cậu có thể đặc biệt để ý một chút."
Cố Hi: "Vai đó ai diễn?"
Là Tuân Gia Thụy, bởi vì trước đó có mối quan hệ thân thiết, hơn nữa từng tiếp xúc quá gần gũi, Cố Hi không muốn bình luận về người này.
"Phó Khiên Minh, với địa vị của hắn, cũng sẽ diễn muốn diễn bất kì vai khác."
"Lưu đạo cảm thấy hắn có thể diễn xuất được nhân vật Phó Khiên Minh này sao? Phó Khiên Minh là người cực kì phức tạp, khí phách, gian xảo, đa mưu tức trí, nhưng quan trọng nhất chính là biết ẩn nhẫn."
Lưu đạo nghĩ đến kỹ năng diễn xuất gào thét của Tuân Gia Thụy, cũng có chút đau đầu: "Ở thế hệ trẻ, kỹ thuật diễn xuất của hắn đã tính đủ tư cách để tuyển chọn.
Chủ đầu tư cũng tương đối xem trọng hắn, hơn nữa các cậu gần đây cũng xuất hiện scandal, trên mạng còn xuất hiện fan CP của hai người, vừa vặn tiết kiệm được phí tuyên truyền, người sản xuất muốn tôi hỏi ý cậu."
Tương đối xem trọng chính là sau lưng người này có lực lượng đầu tư hùng hậu, Cố Hi cũng có đầu tư, tuy rằng chiếm số rất nhỏ, nhưng cậu diễn viên chính do Lưu Vũ lựa chọn, nếu cậu trước sau không muốn thì cũng có quyền phủ quyết, chỉ là như vậy sẽ đắc tội với phía nhà đầu tư
"Đừng tự tạo áp lực quá.
Tôi cũng không muốn hủy hoại bộ phìm của mình, cùng lắm thì tựa như lại giống như bộ phim điện ảnh, mỗi bên chia đôi." Đạo diễn Lưu Vũ thấy Cố Hi vẫn không lên tiếng, liền an ủi cậu.
Trong bộ 365 ngày của Lothal vừa qua, với lý do các bên đều không mấy lạc quan với dòng phim văn học nghệ thuật, đoàn phim đx chi hết kinh phí cuối cùng để có kinh phí làm hậu kỳ, Cố Hi thậm chí còn không nhận phí diễn xuất, mà là đổi thành 1% hoa hồng của phòng bán vé, sau đó Cố Hi lại đầu tư số tiền vào dự án mới và mang lại lợi nhuận rất cao.
Đương nhiên sự thật chứng minh, mắt nhìn của Cố Hi thực sự tốt.
Ngược lại Lưu Vũ thông báo nhân viên, có thể sắp xếp để mời người vào diễn thử.
Vài người đầu tiên vào thử vai cho rằng hôm nay không thể nhìn thấy Cố Hi, nhưng khi họ vừa thấy thì bất ngờ, thiếu chút nữa nói không nên lời, thể hiện không tốt lắm.
Đạo diễn Lưu Vũ nói giỡn: "Tôi thấy bọn họ đối mặt với cậu thì làm sao diễn được."
Cố Hi rũ lông mi, có chút không để ý.
Cậu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, phảng phất đang đợi điều gì đó.
*
Sau khi Vinh Kinh và Ngô Hàm Thích tạm biệt nhau ở lối vào khách sạn, tài xế liếc mắt nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần ở phía sau.
"Tôi nhớ lúc trước các vị tiểu thư, công tử ở Kỷ gia muốn xin danh thiếp của ngài, ngài đều không đưa."
Ngô Hàm Thích mở mắt ra, hai chân thòn dài để song song, ngón tay đặt lên ghế ngồi: "Anh thấy kì lạ là tôi tại sao đưa cho đứa nhỏ này."
Tài xế làm việc ở Ngô gia nhiều năm, so với nhân viên bình thường cùng với gia chủ thì quan hệ thân thiết hơn một chút.
Tài xế ngượng ngùng thừa nhận: "Có chút."
Ngô Hàm Thích nghĩ đến lúc dùng cơm, đứa bé kia cũng đang quan sát sở thích của mình, sau khi người phục vụ thêm cà phê cho họ, hắn chỉ uống một ngụm rồi bỏ xuống.
Đứa nhỏ này biết được, chủ động rót cho hắn một ly sữa đậu.
Ngô Hàm Thích cũng không ngại chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình bị phát hiện.
Hắn rất thưởng thức sự quan sát tỉ mỉ và điểm tĩnh của đứa nhỏ này, so với tên tiểu tử thúi nhà anh thì còn tốt hơn nhiều.
Tạ gia nếu không còn Tạ Lăng thì tên nhóc này cũng có thể chống đỡ.
Ngô Hàm Thích cười khẽ, như đang hoài niệm điều gì: "Có nhiều chỗ giống tôi lúc còn trẻ."
Thận trọng, táo bạo, còn có chút yếu tố liều lĩnh tiềm ẩn.
Nhìn thì âm thầm như vậy, không biết vào lúc nào sẽ làm việc kinh thiên động địa.
Vinh Kinh nhìn danh thiếp trong tay, thiết kế rất công nghệ.
Hôm qua trong tiệc tối, nghe người ta nói rằng bột vàng trong cái tấm danh thiếp này là vàng ròng, số người lấy được chưa tới 20 người.
Trực tiếp ném nó đi thì chắc chắn không thích hợp, khi Vinh Kinh vừa mới chuẩn bị cất nó trong người, sờ sờ một chút, thấy tấm danh thiếp này có vẻ dày hơn so với danh thiếp thông thường.
Vinh Kinh ngồi lên taxi, nói địa điểm thử vai.
Anh bắt đầu tưởng tượng rằng tiểu thuyết này nói về bộ phim đang nổi tiếng suốt mùa hè mà Cố Hi lại không tham dự.
Khi đó Cố Hi bị dính vào sự kiện dẫm đạp ở trung tâm thương mại, cố gắng tự sát, cuối cùng vẫn vào đoàn phim, nhưng bởi vì rắc rối với gia đình người nạn nhân đến tai đoàn phim, cuối cùng chỉ có thể rời đi, dần đần phải đi tù.
Vinh Kinh suy nghĩ một nửa, ngày hôm qua trước khi ngủ liền vẫn cảm thấy chính mình thật giống quên mất chuyện quan trọng gì.
Ngay lúc nay, nhìn thấy phía trước đèn vàng chuyển sang đèn đỏ, hỏi: "Bác tài, phía trước là đèn đỏ đúng không?"
Tài xế: "Đúng vậy, nếu không thì sao tôi dừng lại."
Vinh Kinh gât đầu, tại sao tối hôm qua tôi lại thấy đèn xanh sau đó chuyển thành đèn đỏ, do ảo giác chăng?
Phía trước rất nhiều người cầm biển băng qua thành từng nhóm, Vinh Kinh chú ý tới khẩu hiệu ở trên:
#xin cho tôi không gian để sinh tồn.#
#sinh mệnh của Beta cũng là mạng#
# công bằng, liêm chính, công khai #
"Bọn họ đang định làm gì?" Vịnh Kinh vẫn chưa hiểu rõ thế giới này.
"Diễu hành chứ làm gì, người trẻ tuổi, cậu không biết khoảng thời gian trước đây có tin tức sao, một người chồng Alpha đã giết vợ Beta của mình, nhưng vì hai người còn có con gái nhỏ, để tránh cho con gái không có người chăm sóc, cuối cùng chỉ xử ông chông phạt 15 năm, hưởng án treo." Người tài xế phẫn nộ nói.
Vinh Kinh nghe xong còn tức giận huống chi nhưng người đang sinh sống ở thế giới này.
Có lẽ nghĩ rằng Vinh Kinh là Alpha không thể hiểu được sự bất bình đẳng như vậy, tài xế liền giải thích: "Nếu như vợ là Omefa, cho dù có con gai, cũng không thể bị kết án nhẹ như vậy."
Vinh Kinh gật gật đầu: "Cần phải tuyên án nặng.."
Anh mơ hồ nhớ ra Tạ Lăng cũng rất ủng hộ việc thúc đẩy dự luật bình đẳng đưa vào thực tế.
Vì vậy, hắn thường trao học bổng cho các Beta không có điều kiện đi học ở cá trường tiểu học vùng sâu vùng xa, còn giúp đỡ hoàn toàn miến phí cho những Beta đang thất nghiệp trong lúc đang kiếm việc làm.
Nhưng trong thiểu thuyết, khi Tạ Kỷ Thịnh lên tiếp quản nhà họ Tạ, thì những việc sau này hoàn toàn bãi bỏ, thậm chí còn yêu cầu những người nhận tài trợ này trả lại tiền.
Sự việc này trở thành tin tức chấn động trên mạng xã hội, Vinh Kinh chưa xem xong nên không hề hay biết kết quả sẽ như như thế nào.
Tiểu thuyết chỉ quay xung quanh chủ để tình cảm, không đề cập nhiều đến vấn đề nhân sinh.
Tài xế hiếm thấy Alpha nào có thể ôn hòa thảo luận vấn đề giới tính, đồng thời còn đứng ở góc độ của bọn họ để nhìn nhận vấn đề, nói: "Nửa đêm hôm qua, có một đám con ông cháu cha tụ tập đua xe, bị người dân báo cảnh sát để dẹp loạn.
Nhưng họ không dừng lại ở đó mà còn có Alpha đâm trọng thương cảnh sát Beta, mà nghe đâu bọn họ có thế lực phía sau, nên không giải quyết được gì."
Đua xe, sao nghe quen vậy, đám dông nhiệt tình này không phải là tôi, này không phải là ăn theo đó chứ?
Vinh Kinh mở điện thoại xem tin tức hôm nay, may mắn thay tìm được tin tức, trong góc ảnh nhìn thấy một đám người mặt trắng, truyền thông không dám chụp quá kĩ, Vinh Kinh suy đoán có thể là Tạ Kỷ Thịnh.
Người đâm hẳn là đồng bọn của hắn, không hồ là chủ công, đến chỗ nào thì đều là tiêu điểm, không có chuyện gì cũng tạo ra việc được.
Vinh Kinh lo lắng Tạ Lăng sẽ mềm lòng, trong trí nhớ của chính chủ, dù Tạ Kỷ Thịnh có làm chuyện lớn thế nào, chỉ cần làm nũng lấy lòng thì Tạ Lăng vẫn nhớ đến tình cảm gia đình, giải quyết mọi chuyện.
Vinh Kinh gửi tin nhắn cho hu Hưởng, hỏi anh mình có đi giải quyết hậu quả cho Tạ Kỷ Thịnh không.
Chu Hưởng nhanh chóng trả lời lại: Không bỏ qua, đời này cũng không bỏ qua [emmmm].
Tiếp theo là một câu khác: "Đó là nguyên văn mà phó tổng đã nói sáng nay."
Tâm trạng Vinh Kinh tốt hơn, không nhẹ dạ là tốt rồi.
Vinh Kinh: GDPL
Chu Hưởng:???
Vinh Kinh: Làm tốt lắm.
Chủ Hưởng bống nhiên hiểu ra, nhìn Tạ Lăng hôm nay đặc biết tới sớm, giống như cả buổi tối thức đêm đều không ảnh hưởng đến tinh thần làm việc của hắn.
Tạ Lăng phát hiện cậu đang nhìn, nhìn lại.
Chu Hưởng: "Tạ tổng, trước đây anh nói mình không nói chuyện được với tiểu thiếu gia, tôi đã hiểu nguyên nhân."
Tạ Lăng: "?"
Chu Hưởng: "Do cách biệt tuổi tác nên nói chuyện không hợp.." Sao đên tận bây giờ cậu mới nghĩ được vấn đề quan trọng như vậy.
Đối mặt với ánh nhìn chết chóc của Tạ Lăng, Chu Hưởng lập tức làm động tác làm miệng thành dây kéo, rời khỏi phòng làm việc.
Thật tốt khi có thể nói đùa được với Tạ tổng.
Chu Hưởng nghĩ đến dáng vẻ lảo đảo của Tạ Lăng tối hôm qua, thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ có thể dần dần thu hẹp khoảng cách với tiểu thiếu gia, ít nhất trấn an được Tạ tổng, Chu Hưởng nghĩ như vậy, tinh thần liền phấn chấn tiếp tục làm việc.
Chờ người đi rồi, Tạ Lăng cuối cùng cũng dứt được công việc bên mình, ngồi nghĩ, chẳng lẽ mình già rồi?
Hắn yên lặng lấy gương từ trong ngăn kéo ra, soi mình bên trong, không có nếp nhăn, không có vết chân chim, quần áo đơn giản, thoạt nhìn cũng hơn hai mươi, già chỗ nào.
Lại mở điện thoại ra, tìm kiếm: Làm sao để hòa hợp ở chung với em trai có cách biệt tuổi tác
Vinh Kinh vừa đến địa điểm, liền ngửi thấy mùi hoa hồng tỏa hương ngào ngạt, so với Omega nửa đêm đánh lén anh còn nồng nặc hơn nhiều.
Khi vừa đến đại sảnh, Vinh Kinh đã nhìn thấy những bông hoa hồng rực rỡ lấp đầy cả sảnh trước, giống như anh nhiều người nhìn thấy cũng bị che khuất tầm mắt.
Có điều khi đến, đã có nhân viên đang xử lý đống hoa này, đem từng chậu di chuyển ra ngoài.
Bởi vì muốn tạo hình đẹp, tất cả đều trồng trong bồn hoa, có ngươi hỏi nhân viên tại sao muốn đem hoa đi, bọn họ nói đây là ý của ố Hi.
Vinh Kinh phát hiện mỗi một diễn viên thử vai đi ra, sẽ được tặng một chậu hoa hồng.
Phần còn lại sẽ được đặt ở nơi khác để làm đẹp xung quanh.
Cố Hi nói, nếu để hoa ở chỗ này chiếm dụng tài nguyên công cộng, không bằng đem đến nơi khác để có ý nghĩa hơn.
Đối với nhưng người xung quanh lúc đầu đố kị với Cố Hi, nghe vậy cũng rất khó sinh ác cảm với cậu.
Chỉ số EQ của Cố Hi không phải là thấp, chỉ là nguyên tác tạo hình cậu thành người khởi nguồn mọi tội lỗi.
Bị nhiều người điên cuồng theo đuổi như vậy, cũng không phải chỉ vì pheromone đâu nhỉ.
Vinh Kinh vừa mới tới hội trường, bởi vì vóc dáng cao lớn và khí chất kinh người, đã thu hút được số ánh mắt liếc nhìn.
Có người nhận ra anh, hô: "Đây này."
Vinh Kinh nhìn sang, lại còn là người quen, bạn học cùng lớp B.
Những người bạn học trong buổi diễn thuyết của Cố Hi cơ bản đều tới, bọn họ tích cực báo danh cũng nằm trong dự đoán.
Hầu hết các bạn trong lớp B đều ngồi cùng nhau.
Bọn họ nhìn thấy Vinh Kinh cũng có chút lúng túng, không biết phải bắt chuyện như thế nào.
So với những ý kiến khác nhau trên diễn đàn của trường, bọn họ đều biết những tiết lộ này rất có thể là thật, bởi vì bọn họ có nguồn tin bên trong.
Vinh Kinh bước tới, Kỷ Nhạc Binh vừa chào hỏi một Alpha, liền nghĩ đến sứ mạng của mình, mạnh mẽ đuổi Alpha kia đi, và ngồi bên cạnh Vinh Kinh.
"Kỷ Nhạc Bình, cậu thì sao?" Có bạn học cho là cậu muốn ôm đùi lớn.
"Các cậu không hiểu." Kỷ Nhạc Bình thừa nhận minh muốn ôm đù lớn, mà cậu không phải là ôm cái đùi này, là cái đùi dày hơn và to hơn kia cơ.
Sau khi Vinh Kinh đến, vốn là góc nhiệt tình huyên náo cũng trở nên yên tĩnh.
Trong đó có nữ sinh phá vỡ sự im lặng và hỏi một câu: "Vinh Kinh, tại sao cậu lại đóng giả thành người nghèo khó? Tôi không có ý gì khác, chỉ là tò mò." Tôi tò mò tại sao cậu đóng giả được thành vậy trong bốn năm, bống năm đó, hơn 1460 ngàn ngày.
Ai trong số bọn họ còn chưa từng thấy Vinh Kinh ăn cơm trắng để tiết kiệm tiền, thỉnh thoảng giáo sư còn lấy tấm gương của Vinh Kinh để truyền cảm hứng làm việc chăm chỉ cho mọi người.
Trên cõi đời thật sự có công tử nhà giàu vì muốn trải nghiệm cảm giác làm thường dân, không tiếc cống hiến hết sức mình để nhập vai.
Vinh Kinh suy nghĩ hàng loạt lý do.
Sự thật chính là chính chủ ở nhà đã làm xáo trộn hết cả lên, đoạn tuyệt với gia đình nhiều năm, nhưng với những bạn học này thì cũng quen biết sơ sơ và thân thiết hơn.
Hơn nữa nếu hiện tại nói ra là gây gổ với người trong nhà, thì Tạ Lăng là người đầu tiên đánh anh.
Những lý do khác nghe không đáng tin lắm, Vinh Kinh chỉ có thể trong đống lý do vô căn cứ tùy tiện nói: "Để trải nghiệm cuộc sống."
Không nghĩ đến cái lý do đặc biệt vô nghĩa như thế, lại được mọi người tán đồng.
Những sinh viên khác nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, cắt ngang một câu: "Vinh Kinh nếu không thích lớp B thì đến lớp A của bọn tôi, lớp chúng tôi ở đây Omega nhiều, đặc biệt thân thiện, chưa cô lập ai bao giờ."
Lần này người bên lớp B tức giận, lập tức có người nói: "Lớp chúng tôi với Vinh Kinh như thế nào cũng là chuyện của chúng tôi, các người lấy quyền gì mà xen vào."
"Nói chuyện thật buồn cười, trên gáy Vinh Kinh dán chứ lớp B của mấy người à? Cậu xem cậu ấy đề ý đến mấy người à, tưởng bở!"
Mọi người lớp B không nói gì, đều nhìn về phía Vinh Kinh, anh cũng không lên tiếng để xoa dịu bầu không khí.
Giống như trong vô hình trung đã trả lời.
Bạn học kia đang chễ giễu dường như lúng túng, mọi