Thanh âm này giống như một mảnh tuyết bay xuống bên vách núi, nhẹ nhang lướt qua đầu tim.
Tuyết rơi qua không dấu vết, giống như cậu không thực sự tồn tại.
Đang nói chuyện với tôi à?
Vinh Kinh ngước khuôn mặt ướt nhẹp lên, hàng mi lấm tấm nước lấp lánh, một gương mặt quen thuộc hiện ra trong màn sương.
Người đến cũng rửa tay, thậm chí không thèm nhìn anh.
Xung quanh không có ai khác, buổi thử vai sáng nay sắp kết thúc.
Cố Hi rút khăn giấy phía dưới tấm gương lau khô, thấy Vinh Kinh vẫn còn đang ngần người, cũng lấy vài tờ đưa tới.
Vinh Kinh nhận lấy, toàn bộ động tác có chút sững sờ, mờ mịt.
Cố Hi nhìn Vinh Kinh đang ngơ ngác, cười nói: "Tôi nghĩ ít nhất tôi cũng đẹp hơn máy quay, thay vì cậu tập trung nhìn máy quay, thì không bằng diễn chung với tôi."
Rõ ràng, đây là đang nói đùa.
Cố Hi muốn dùng cách nói hài hước này để Vinh Kinh thanh tỉnh lại.
Theo quan điểm của Cố Hi, người sống có giá trị hơn vật chết.
Vinh Kinh trước đây không có cảm giác thực tế đối với ký ức của nguyên chủ, mãi đến khi tự mình trải nghiệm một lần mới biết tình huống của nguyên chủ đối mặt với ống kính thì sẽ như thế nào
Cái mà nguyên chủ sợ không phải là máy quay bình thường, mà là chuyện này giống như được mọi người chú ý, mà người đang diễn bị thoi dõi diễn xuất, lúc trước khi dàn dựng và luyện tập vẫn không có chuyện gì xảy ra, chỉ khi đến khi nguyên chủ lên sân khấu mới phát hiện bệnh này.
Vì lý do nguyên nhân tương đối khắt khe, cần phải tìm một ê-kíp diễn thử để mớic có thể thể hiện cảm xúc và làm chủ được nó, mặc dù phải mất nhiều thời gian mới có thể làm chủ được.
Đời trước anh bắt đầu đi từ con số 0, bây giờ ít nhất cũng có kinh nghiệm để giải quyết.
"Cậu có thể diễn cùng với tôi sao?" Vinh Kinh hỏi,
"Ngươi còn có thể cùng ta phối diễn sao?" Vinh Kinh hỏi, ra chuyện vừa rồi cố, Cố Hi không muốn mới phải bình thường, nhìn những người khác thái độ liền biết.
Trước đây đã từng nghe rằng Cố Hi tương đối quan tâm đến hậu bối, không phân biệt giới tính.
Quả nhiên không sai, những sinh viên vừa mới ra đời có thể hợp tác với cậu nhất định sẽ học được một số kinh nghiệm, mà Cố Hi không hề keo kiệt để truyền thụ kinh nghiệm.
Tuy rằng Có Hi có khá nhiều anti-fan, nhưng những người hâm mộ của cậu đều rất đông và mạnh mẽ.
Khẩu hiệu của họ là bảo vệ Cố Hi tốt nhất toàn thế giới.
"Chuyện này..." Cố Hi đi vài bước, dừng lại, ngoái đầu nhìn lại cười: "Còn tùy vào một lát nữa cậu còn run hay không?"
Vinh Kinh không nhịn được cười đáo lại, anh biết đó không phải là ảo giác, Cố Hi dường như không sử dụng phòng vệ sinh, và thời gian cậu vạo rất ngắn, bởi vì anh hoàn toàn không nghe thấy tiếng xả nước.
Vinh Kinh có một ít nhận thức rằng sự dịu dàng chỉ thuộc về Cố Hi, sự tinh tế ẩn dưới vẻ xa cách và lạnh lùng, nếu không quan sát kĩ căn bản sẽ không thấy được.
Khi Vinh Kinh quay lại khu vực chờ một lần nữa, không còn nhiều người ở đây, không nghĩ đến bạn học lớp B vẫn còn ở đó, không biết đang chờ người hay thứ gì khác, Vinh Kinh không hứng thú muốn biết.
Bọn họ có vẻ muốn đến nhưng lại không biết nói gì.
Vinh Kinh không đẻ ý đến họ, yên tĩnh ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần, điều chỉnh trạng thái của mình.
Cảm giác khó khăn trong nghịch cảnh này khiến Vinh Kinh nhớ lại khi còn nhỏ, anh đã sống dưới ánh đèn sân khấu.
Từ năm hai, ba tuổi anh đã quen với việc thỉnh thoảng sẽ xuất hiện paparazi hoặc phóng viên,
Truyền thông nói nhà anh là gia đình nghệ thuật chẳng hề nói quá, ông bà của Vinh Kinh đều là diễn viên hạng nhất quốc gia, ông bà cố là ca sĩ, nghệ sĩ dương cầm, đến thế hệ bố mẹ đều làm ở Hollywood quanh năm, chỉ cả và chị hai cũng là những người có thành tựu nhất định.
Vinh Kinh không biết người khác sẽ cảm thấy thế nào khi ở môi trường như vậy, khi còn bé anh luôn cảm thấy mình như vịt lạc giữa bầy thiên nga.
Nguyên chủ mới đầu về nhà họ Tạ chắc cũng có cảm giác này.
Khi tất cả mọi người xung quanh đều cùng làm một việc, thì anh chỉ muốn làm những việc không liên quan đến diễn xuất, cũng tính là một dạng khác của sự nổi loạn.
Từ nhỏ anh đã được tiếp thu những nên giáo dục đa dạng trong nhà, học âm nhạc, khiêu vũ, võ thuật, v...v...nhưng anh luôn dành phần lớn thời gian để nghiên cho hội họa, cuối cùng chính là thi vào ngành kỹ thuật, chuyên ngành nghiên cứu thông tin điện tử và phụ kiện, điều này nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người.
Gia đình anh rất văn minh, anh muốn làm bất cứ điều gì đều được ủng hộ.
Mãi đến tận khi anh rất nỗ lực nhưng không đạt được thành quả tương ứng, trong lúc buồn bã và uất ức, người nhà mới đề nghị anh có thể thử diễn xuất.
Nếu như những đường khác đều bị chặn, tại sao không thử con đường gần mình nhất?
Không phải con bài xích diễn viên, việc bài xích chỉ là chúng ta sợ chính mình sẽ làm mình thất vọng, nhưng mà người nhà có bao giờ thất vọng về con đâu?
Vinh Kinh vẫn đến thời điểm nghe được câu nói này, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Anh là người thừa kế thiên phú của Vinh gia, nhưung thiên phú thì cũng chỉ là thiên phú, cần thời gian dài để đánh bóng.
Không đánh bóng thì vĩnh viễn chỉ là một khối thạch thô không đáng chú ý mà thôi.
Thời điểm anh xuất phát muộn hơn so với người khác, và phải nỗ lực hơn nhiều so với những người bình thường để bắt kịp, anh tự trấn tĩnh bản thân cùng sự thất vọng để mài giũa chính mình.
Anh sẽ chọn làm diễn viên, không phải chỉ bởi vì đây là tâm nguyện của nguyên chủ mà bởi vì anh có kỹ năng ở ngành này.
Vinh Kinh ôm mặc, lẳng lặng khom người ngồi.
Vài bạn học cùng lớp nhìn bóng lưng cô đơn của anh từ xa, cảm thấy sự chán nản của Vinh Kinh đã chạm đến đáy.
Cho dù trước đây Lữ Tiến bắt nạt người này như thế nào, anh đều im lặng nhưng chưa bao giờ trầm mặc như vậy, vừa nãy ở bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Vốn dĩ họ muốn rời đi, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Vinh Kinh, họ cảm thấy đi như vậy đặc biệt không hay, nên ở lại.
Kỷ Nhạc Bình hơi do dự, vẫn lấy điện thoại ra chụp hình bóng lưng của anh gửi cho Tạ Lăng.
Kỷ Nhạc Bình: Nếu không, anh vẫn là đầu tư cho Vinh Kinh một bộ phim đi.
Lần này ngược lại Tạ Lăng trả lời rất nhanh: Ồ
Chỉ ồ một chữ.
Khóe miệng Kỷ Nhạc Bình giật giật, cậu đã hiểu rõ sự lãnh khốc vô tình của Tạ thiếu gia.
Các người trên thực tế là anh em plastic phải không?
Buổi thử vai trưa hôm nay sắp kết thúc, mười lăm phút sau nhân viên gọi tên Vinh Kinh.
Trong một thời gian ngắn ở đay, Vinh Kinh đem tâm tình ảm đạm của mình áp chế xuống, trong nháy mắt sống lưng thẳng táp, giông như những biểu hiện mất mát và khố khổ vừa nãy đều không có.
Thất bại thì không vấn đề gì, Vinh Kinh không sợ phải thất bại mà sợ bị thất bại phá tan sự tự tin của mình.
Bước vào một lần nữa, anh vẫn bị giám khảo săm soi, nhưng lần này sự soi xét ngắn hơn một chút so với lần trước.
Nỗi sợ máy quay của Vinh Kinh vẫn giống như lần trước, mà điều này không thể tránh khỏi
Nơi này là nơi thử vai, vì để lựa chọn nhân vật thích hợp, có lúc đạo diễn cẩn họ đứng trước máy quay để diễn một đoạn ngắn.
Vinh Kinh vẫn đứng một chút khẽ run, anh cố gắng đuổi những kí ức của nguyên chủ ra ngoài.
Tình trạng của anh đã tốt hơn vừa nãy, ký ức cũng không thể biến mất trong một sớm một chiều.
Phó đạo diễn và biên kịch đã sớm đưa Vinh Kinh ra khỏi phạm vi lựa chọn, cho nên chỉ liếc mắt nhìn.
Rồi thầm thảo luận về một số ít người vừa để ý.
Họ thậm chí còn rất chăm chú và không quan tâm đến sự tồn tại của Vinh Kinh.
Đối với họ, chậm một ngày khởi quay là tốn càng nhiều chi phí, phải giành giật từng giây là lẽ đương nhiên.
Lúc này đã gần đến giờ ăn trưa, nhưungx nhân viên khác bắt đầu thiếu kiên nhẫn chờ đợi, họ chỉ muốn kết thúc sớm một chút để ăn cơm và nghỉ trưa, hoàn toàn không có tâm tình xem ầmn biểu diện kéo hỏng của Vinh Kinh.
Thùng thùng.
Vinh Kinh kiểm chế bản thân và nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Là Cố Hi dang gõ nhẹ vào mặt bàn.
Một lần nữa nhắc nhở anh đừng nhìn vào máy quay, cũng đừng nhìn những người xung quanh, bây giờ anh cần là một người cần cơ hội.
Cố Hi đến trước mặt Vinh Kinh, và đưa cho anh những điểm mấu chốt mà cậu đã đánh dấu lại: "Trươc tiên cậu nhìn qua một chút để diễn một đoạn ngắn, làm quen với nhân vật."
Tuy rằng thái độ của Cố Hi lúc đó mập mờ, nhưng hắn vẫn diễn cùng với Vinh Kinh.
Nếu như lần này vẫn như cũ, cho dù là Cố Hi cũng không thể cho anh cơ hội.
Bộ phim này được chuyển thể từ tiểu thuyết, Vinh Kinh chọn thử sức vào vai một trong những nhân vật chính, nguyên tác của tiểu thuyết là thái giám từng quyền khuynh triều chính trong lịch sử ở thế giớ này, Tên hoạn quan này từng bước đem Thất hoàng tử từ nhỏ đưa lên ngôi vị hoàng đế, cũng là thái giám được sắc phong là vương gia trong lịch sử.
Theo dã sử ghi chép vị Alpha bị thiến này thực chất chỉ là thái giám giả, hắn cùng với tân đế có thể là tình nhân.
Bằng không tại sao tân hoàng ghét thái gím lại cho hắn tồn tại, còn trong lúc tại vị bị cáo trạng rất nhiều nhưng cũng không hoài nghi đối phương.
Trên thực tên, dã sử cũng được tân đế cho phép lưu truyền, cho nên trong tiểu thuyết trực tiếp định hai người là tình nhân.
Hoàng quyền kể về câu chuyện của Thất hoàng tử Thiệu Hoa và con trai của người phụ tá (Tể phụ), cùng vớithái giám Phó Khiên Minh.
Bộ phim đương nhiên sẽ được xử lý nghệ thuật, đây là một đoạn không có trong lịch sử, miêu tả về cậu chuyện đã dậy sóng.
Cùng với bộ Lothal trước đây phong cách hoàn toàn khác biệt, nên cũng nhiều người trong ngành tỏ ra lạc quan và mong đợi vị đạo diễn mới này.
Nhân vật Thiệu Hoa là do Cố Hi thủ vai, và vai con trai của Tể phụ cơ bản đã xác định, nhưng vai thái giám Phó Khiên Minh này từ đầu đến cuối vẫn chưa chọn được người.
Vinh Kinh nhớ tới thầy Hồ từng nói trong thư, rất vừa ý nhân vật này bởi vì tính của hắn quá phức tạp và cũng quá thách thức.
Cốt truyện trong tay anh là giai đoạn đầu của câu chuyện.
Sau khi vào cung, Phó Khiên Minh nhỏ giọng học tập cung quy, vìver ngoài khôi ngô nên được một trong tứ phi, Đức phi vừa ý nói một câu: "Trong cung của ta đang thiếu người hầu."
Một câu nói rất ám muội, làm sao Phó Khiên Minh nghe không hiểu, chẳng qua Đức Phi muốn kiếm người giải trí mà thôi.
Phó Khiêm Minh không chịu được sự sỉ nhục này, mấy lần đều thẳng thắn từ chối, Đức Phi cùng vì danh tiếng nên không cưỡng ép.
Vốn nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trôi qua, nhưng những người bạn của Phó Khiên Minh đã gây ra đại sự, có khả năng sẽ bị xử trảm.
Phó Khiên Minh đã rút ra kinh nghiệm xương máu, trong lúc bí quá hóa lièu quyết định để giành được sự sủng ái của Đức Phi một lần nữa.
Nhưng Đức Phi là người như thế nào, là một trong tứ phi, người muốn lọt vao mắt xanh có rất nhiều, chỉ là một tiểu thái giám không biết nặng nhẹ thì tính là gì.
Hiện tại, chính là diễn phân đoạn Phó Khiên Minh muốn được Đức phi chú ý đến lần nữa.
"Tôi sẽ diễn cảnh lđối thủ của cậu, Đức phi nương nương, chuẩn bị xong chưa?" Cố Hi nhìn anh.
Vinh Kinh gật đầu, bên này đạo diễn hô "bắt đầu đi", chỉ là hô xong cũng bắt đầu xem mấy người diễn tương đối xuất sắc hơn, bọn họ không có thời gian, cũng không nghĩ nhiều.
Tại Liên hoan nphim Vinichs, giữa thời điểm còn muốn đi ra, hận không thê sử dụng một phút bằng mười phút.
Đức phi ngồi ở trên ghế, Phó Khiên Minh quỳ một chân trên đất.
Đức phi một tay phe phẩy quạt, thân sắc lộ ra vẻ ngạo mạn và cao quý trời sinh, nhìn nô tài đang quỳ gối một bên chân, chậm rãi nói: "Rất nhiều chuyện, bổn cung nguyện ý giả vờ không biết, mà người đâu phải không biết."
Bàn tay ngọc nhỏ dài câu cằm dưới của Phó Minh Khiên lên, vuốt ve một chút, vừa vô tình ám muội.
Mồ hôi Phó Khiên Minh rơi xuống, cơ thể hơi run, thoạt nhin như đang căng thẳng, nhưng trên thực tế mọi người biến anh đang vượt qua chứng ám ảnh của mình.
Thân thể không phải kỹ năng diễn xuất, mà là....!
Biên kịch bỗng nhiên chú đến Vinh Kinh bị ép phải ngẩng đầu, nếu như bỏ qua thân thể đang run rẩy, ánh mắt kia mang theo tia lạnh lùng và chán ghép, nhưng càng phải chịu khuất phục dưới cường quyền và hi vọng!
Biên kịch kéo phó đạo diễn, thấp giọng nói: "Nhìn xem."
Phó đạo diện không để ý lắm, khi nhận thấy đôi mắt biến hóa của hai người, cũng dán chặt mắt vào hai người đang diễn cực kỳ căng thẳng, đột nhiên xuất hiện sức ép khiến da đầu tê dại.
Âm thanh thảo luận giảm dần rồi biến mất, hầu như tất cả mọi người đều chăm chú dõi theo cuộc sơ tài này.
Hai người đang diễn ở giữa không bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục diễn theo những đoạn trong kịch bản.
Đức phi: "Bổn cung lúc yêu thích ngươi thì nhìn mọi thứ đều tốt, lúc không thích thì ngươi chính chỉ có chết cũng chủ làm ô uế hơn thôi, hiểu không? "
Phó Khiên Minh giống như con sư tử bị thuần hóa, có chút tuyệt vọng, giọng nói dường như bị kẹt giữa hai kẽ răng: "Nô tài phải làm sao thì nương nương mới nguôi giận?"
Đức phi cũng không để ý, phất phất tay: "Ta mêt rồi, ngươi lui xuống đi."
Phó Khiên Minh biết hiện tại tuyệt đối không thể đi, nếu đi thì sẽ không cách nào cứu vãn được.
Hẳn không còn cách nào khác phải mạo hiểm, trên mặt đầy mồ hôi, chỉ có một đôi mắt sáng người đặc biệt hấp dẫn, trong đó có sự kiên quyết được phát ra, hắn biết những gì mình sắp làm chính là đại nghịch bất đạo.
Trong mắt của hắn bừng lên khát vọng sống, và khát khao quyến lực.
Bỗng nhiên hắn đúng lên, phủi bụi trên người một cách ưu nhã, bước từng bước một về hướng Đức phi.
Đức phi dường như không ngờ người này đột nhiên biến thành người khác, trầm mặc đi về phía nàng khiến nàng không tự chủ được lùi lại phía sau.
Nhưng cuối cùng nàng lại bị nô tài tháp hèn này vây nàng giữa hắn và bức tường.
Hắn đứng trên cao nhìn xuống