Toàn thân Vinh Kinh cứng lại.
Cảm giác được đầu lưỡi của Cố Hi, dường như ở hầu kết còn liếm một vòng.
Nhiệt độ nhẹ nhàng tê truyền đến, cố Vinh Kinh đỏ lên.
Một giây sau, Cố Hi như mất hết sức lực, ngã trong lồng ngực của Vinh Kinh.
Vinh Kinh đỡ cậu, sau đó nhìn về phía Chu Du đang trợn mắt há mồm: "Cậu thấy không?"
Chu Du giật mình: "Không thấy gì hết."
Tôi chính là người không có cảm giác
Vinh Kinh sờ lên nơi bị căn, rất nhẹ, không có cảm giác đau đớn.
Nhưng có ướt một chút, chứng tỏ đúng là hầu kết bị cắn.
Cảm giác mình vô tình hay cố ý bị cắn một cái, liền không chịu nổi.
Trong đầu chợt nhớp tới một câu nói trong nguyên tác:
Đóa hồng nồng đậm mùi máu tanh, có thể giết người trong vô hình ngay lúc nở rộ.
Vinh Kinh hít một hơi thật sâu, bắt đầu phân tán những tạp niệm trước tiên, nói: "Sau 15 phút nữa, đưa họ đến bác sĩ."
15 phút không phải là cơ bản sẽ phế bỏ sao, Chu Du nhìn phía dưới Phương Giác Liên đầy máu tươi, cảm thấy hắn xứng đáng bị vậy.
Bọn họ chỉ là xử lý những việc khác, không phải cố ý trì hoãn thời gian.
Vinh Kinh lại ôm Cố Hi té xỉu về, camera theo dõi cần phải kết nối với điện thoại và máy tinh.
Nhưng Vinh Kinh phát hiện mình chỉ cần nhập sai mật khẩu mọt lần nữa, điện thoại bắt đầu tự động xóa tất cả nội dung.
Đây là công nghệ hắc ám gì?
"Chu Du, anh gọi người mang máy tính đi đi." Không cần phải nói, máy tính cũng có thể cài mật mã một lần.
Ai biết bên trong có bằng chứng quan trọng hay không, vẫn là để chuyên gia máy tính kiểm tra thử thì hơn.
Chu Du hiểu ý lập tức gọi nhân viên qua.
Tiểu thiếu gia bọn họ không có gì khác, chính là có năng lực điều hành đặc biệt mạnh mẽ.
Vinh Kinh nhìn căn phòng đối diện, đâu đâu cũng có máu.
Tuy rằng Cố Hi kích động như vậy thật sự không đúng, nhưng so với những gì tên tra công kia là, Vinh Kinh hoàn toàn thấy không vấn đề.
Và quan trọng nhất, anh muốn phòng ngừa đám tra công điên cuồng phản công.
Vinh Kinh cũng không quan tâm, nghĩ mình có thể giải quyết chuyện này, trực tiếp gọi điện cho Tạ Lăng: "Anh"
Tạ Lăng giơ tay tạm dừng cuộc họp, đi tới hành lang yên tĩnh bên ngoài: "Nói."
"Em gây chuyện rổi."
"Ờ." Tạ Lăng cười.
Cuối cùng, cũng giống như đứa trẻ bình thường, gây rắc rối cho hắn.
Hơn nữa sau khi gây xong, cững biết nói chuyện với người lớn, có tiến bộ.
Vinh Kinh: "Anh có biết Phương Giác Liên không?"
Tạ Lăng suy nghĩ một lúc: "Ý em là cái tên làm việc không đàng hoàng của gia đình nhà họ Phương, chuyên sản xuất linh kiện điện tử đó hả?"
Vinh Kinh: "...Vâng." Không biết nên diễn tả anh cả mình thế nào, đúng là vừa độc miệng vừa sắc bén.
Vinh Kinh kể lại chuyện một lần, bỏ qua tên Cố Hi, chỉ nói Phương Giác Liên đang dùng camera theo dõi năng lượng mặt trời của Ngô gia làm hành vi trái pháp luật, theo dõi người khác.
Bây giờ đã bị người bị hại phát hiện ra, chỉ là phản ứng quá mạnh, nên sau đó anh cũng giúp một chút.
Tạ Lăng: "Ý là em thêm dầu vào lửa à?"
Vinh Kinh: "Sai thành ngữ rồi anh, em là gặp chuyện bất bình nên hành hiệp trượng nghĩa thôi."
Tạ Lăng: "Sao không thấy em hành hiệp trượng nghĩa với người khác?"
Vinh Kinh: "Không rộng thế được, hơn nữa cậu ta..." Không giống.
Tạ Lăng: "Quá khích?"
Vinh Kinh: "Không có cách nào nhẹ tay được?"
"Người bị hại là a, b hay là o?" Tạ Lăng còn nhớ em trai mình tính hướng không rõ ràng, Kỷ Nhạc Bình cầm tiền còn không làm việc, quá tắc trách.
"Chuyện này có liên quan gì tới giới tính?"
"Đương nhiên liên quan, pháp luật bảo vệ o nhiều, nếu là chuyện rất quá đáng, thì hành vi của o được xem như tự vệ."
"Omega."
Tạ Lăng im lặg nén lo lắng trong lòng, nếu là o thì mọi chuyện đều dễ nói.
Hăn không hy vọng em mình là đồng tính luyến ái, khong phải là kì thị, nhưung chuyện đồng tính này ở thế giới này khó tồn tại.
Tạ Lăng: "Nếu là bọn họ có lỗi trước, thì không tính là em gây chuyện.
Bọn họ đã sai thì phải nhận kết quả này.
Chỉ là nếu phải ra tòa, và a bị tàn phế thì bất lợi với chúng ta.
Tốt nhất nên thương lượng để giải quyết, anh sẽ tìm Phương gia để bàn về điều kiện đàm phán."
"Anh, Phương gia và Ngô gia có phải còn có quan hệ?"
"Phương gia là nhà cung cấp linh kiện, Ngô gia là khách mua nhiều nhất.
Bọn họ là quan hệ làm ăn, em lo Ngô gia nhúng tay vào?"
Vinh Kinh phân tích: "Phải, nhà họ Ngô sẽ làm 2 cách: một là bỏ con giữa chợ, nếu như chuyện này tai tướng, thì để Phương gia tự mình giải quyết.
Hai là sẽ trợ giúp nhà họ Phương áp chế mình." Vinh Kinh rất không thích tiếp xúc với Ngô Hàm Thích, rất dễ dàng vào trong, vì vĩnh viễn không đoán được hắn muốn làm gì.
Tạ Lăng: "Phong cách làm việc của Ngô Hàm Thích rất rõ ràng, sẽ không nhúng tay vào việc kia.
Dù cho không còn Phương gia, Ngô gia có thể tìm một nhà cung cấp khác, nhưung Phương gia lại không thể không hợp tác với Ngô gia."
"Cho nên, nếu Phương gia cầu xin Ngô gia, chúng ta chỉ cần đảm bảo Ngô gia không nhúng tay vào, thì chuyện này sẽ ổn."
"Gần như vậy." Tạ Lăng nghĩ đến Ngô Hàm Thích, nói thêm một điều: "Trên thương trường, loại người gì cũng có.
Em không cách nào tránh khỏi việc phải tiếp xúc với người khác, cũng không cách nào ngăn chặn mọi ác ý.
Nếu đã vậy, không bằng tìm hiểu thêm, lúc cần thiết cũng có thể mượn lực để đánh bại từng người."
Tạ Lăng đã đi về văn phòng, giọng nói lạnh băng mang theo chút giáo huấn.
Anh có thê nhìn ra Ngô Hàm Thích không đơn giản, thì đương nhiên Tạ Lặng cũng không thể không nhìn ra.
Hàm nghĩa câu nói kia chính là xem xem ai có thể cười đến cuối cùng.
Vinh Kinh cảm thấy không nhất định nói năng, mà cần phải nói vòng một chút.
Chọn ngày không bằng đối mặt, trước tiên ra tay trước, gọi điện cho Ngô Hàm Thích: "Chú Thích, cháu là Vinh Kinh đây."
Hơi thở của Ngô Hàm Thích có chút không ổn định, nhưng vẫn bình tĩnh, mang theo tia tùy ý: "Hiếm khi thấy gọi điện, bây giờ vẫn còn chưa quên chú, gần đây khỏe không?"
Hai người nói chuyện vài câu, sau đó Vinh Kinh vào vấn đề chính: "Nếu có người dùng sản phẩm của chú làm chuyện phi pháp giám sát người khác mấy năm liên.
Nếu tin tức lộ ra ngoài, thì cũng là tai tiếng với khoa học kĩ thuật Phái Sâm."
"Quả nhiên thằng nhóc này không có chuyện thì không gọi mà, nói rõ chút." Ngô Hàm Thích chừng từng bị mấy đứa nhỏ uy hiếp, nghe vậy ngược lại cảm thấy hứng thú, nhướn mày.
Vinh Kinh đại khái nói ra tình huống: "Chú Thích, chú xem người nhà chú gây họa, không phải nên đứng ra giải quyết sao."
Đây là camera theo dõi sử dụng năng lượng mặt trời, vốn là có chút tranh cãi.
Nếu lúc này đẩy lên đầu ngọn sóng, đúng là sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của Phái Sâm.
Ngô Hàm Thích đang ngồi trên ghế trong club, phía dưới có omega xinh đẹp đang nuốt mây nhả khói cho hắn
Omega kia thấy hăn đang nói chuyện điện thoại, trong lòng bất mãn.
Muốn giật điện thoại, lại bị Ngô Hàm Thích nhìn như không nhìn liếc một cái, omega vừa có chút được cưng chiều lập tức liền thu liễm.
"Chuyện này là vì danh tiếng của Phái Sâm, nhưung nói cho cùng không phải bạn của cháu được lợi nhất à?"
"Sản phẩm được dùng cho mục đích bất hợp pháp, mà đối với danh tiếng của Ngô bị ảnh hưởng lớn, không phải là nên làm chút chuyện để khắc phục sao? Chuyện này là đôi bên cùng có lợi, sao qua miệng của chú Thích lại thành chiếm lợi rồi?"
"Mồm miệng khéo léo thật, tất cả mọi việc đều dựa vào cái miệng này của cháu.
Được rồi, không cần lòng vòng, chú sẽ không giúp Phương gia, thế cháu làm sao báo đáp chú đây?"
Vinh Kinh cầm điện thoại, lại đến nhà của Phương Giác Liên, Chu Du đang xử lý vết máu ở hiện trường.
Đã gọi xe cấp cứu, đăng chờ nó đến.
Vinh Kinh mở cửa từng phòng, trong đó có một phòng vẽ tranh sử dụng khóa điện tử.
Khóa điện từ, bên trong kahwngr định phải có cái gì đó.
Vinh Kinh muốn xem thử, cưỡng ép phá cửa chắc chắn không được.
Vinh Kinh kéo Phương Giác Liên đang hôn mê đến trước cửa phòng, cẩm ngón trỏ hắn đặt tại khóa mật mã, tích, đã mở được.
Mình đúng là thiên tài.
Đây là phòng vẽ, bên trong đây nhưunxg bức tranh minh họa, ngoại trừ bức tranh tưởng tượng dựa theo Cố Hi mà vẽ ra, thì bên trong còn có những bức họa chân dung khác nhau.
Cũng giống như những bức ảnh ghép mà Kỷ Quýnh Giới từng làm, không cần nhìn thấy thân thể, cũng có thể làm mọi thứ băng trí tưởng tượng.
Nếu nói phòng khách là nguyên mẫu của Cố Hi để vẽ, thì những bức tranh ở đây có khả năng đều dựa trên thực tế mà họa ra.
Vinh Kinh mỉm cười nói với đầu dây bên kia: "Chú Thích, xem ra cháu không cần báo đáp."
Ngô Hàm Thích hứng thú: "Ồ, nói nghe một chút."
Vinh Kinh cúp máy, chụp hết tranh sơn dầu rồi gửi cho Ngô Hàm Thích: Những người trong bức tranh này, chú Thích biết không?
Ngô Hàm Thích trả lời: Hầu hết đều biết, tranh ở đâu?
Vinh Kinh: Tình cờ tìm thấy trong nhà này, chúng nên trở về với chủ nhân của chúng ngây nhỉ.
Không tin được chủ nhân của mấy tác phẩm này, lại vẽ mình như sự ra đời của Thần Vệ Nữ mà còn bình tĩnh được.
Ngô Hàm Thích mất một lấu lâu, sau đó trả lời hai từ: Không sai.
Quả thực, hai anh em nhà họ Tạ, mỗi người một vẻ, tính cách bổ sung cho nhau.
Hai người này hợp tác sẽ mang lại sự thay đổi gì cho gia đình nhà họ Tạ đang lặn sau núi đây?
Đặc biệt là Vinh Kinh, cuộc gọi này nói là hỗ trợ, chẳng bằng nói là đang nhắc nhở hắn đừng đi nhúng tay vào việc nhà họ Phương, không thì mất đi sự hợp tác với Tạ thị.
Còn nhỏ mà thực sự nhìn xa trông rộng.
Dựa theo lời giải thích của Vinh Kinh, nếu như hắn tự nguyện xử lý Phương gia, thì cũng là Ngô thị tự nguyện giải quyết bê bối.
Hơn nữa Vinh Kinh có thể giải quyết trong thời gian ngắn, điều này thật sự không ngờ tới.
Đó là chân dung của những người có thân phận, làm sao chịu được bị vẽ như vậy trên canvas chứ.
Khi đến thời điểm, Phương gia sẽ đối mặt với công kích, cũng là đã đắc tội với tứ phía rồi.
Nếu Phương gia thất thủ thật, thì khối bánh ngọt này ai sẽ nuốt vào đây, càng ngày càng thú vị.
Ngô Hàm Thích tắt màn hình, hô hấp bỗng nhiên gấp gáp, giống như được kích thích, đột nhiên phun ra.
Sau khi kết thúcm vỗ mặt omega đang mơ hồ: "Ra ngoài tính tiền đi, tôi không thích người tự làm theo ý mình."
Omega xem như là người yêu nhỏ định kì của Ngô Hàm Thích, tốt nghiệp trường danh tiếng, vốn là tiền đồ tốt đẹp, nhưng vì đặt tâm lên Ngô Hàm Thích, vì vậy không muốn rời đi.
Nhưng nhìn vào đôi mắt vô cảm của Ngô Hàm Thích, biết rằng nếu cầu xin sự thương xót, ngược lại đối phương sẽ xem thường.
Chẳng bằng tự động rời đi có thể được xem trọng một chút, rưng rưng gật đầu.
Ngô Hàm Thích thích hắn biết tiến biết lui, ngón tay nhẹ nhàng vuốt dưới cằm của omega: "Tính tình cậu đúng là khá giống thằng nhóc kia, rất thức thời.
Thôi, ra ngoài trước đi."
Omega vui mừng khôn xiết, liều mạng gật đầu.
Ngô Hàm Thích kéo dây kéo, cầm điện thoại goi: "Kiểm tra xem Tiểu Kinh xảy ra chuyện gì.
Mặc kệ Phương gia đi, không cần làm căng với Tạ thị, để Phương gia tự mà giải quyết."
Ngô Hàm Thích đến trước cửa sổ, nhìn sắc thái của hoàng hôn ngoài cửa sổ.
"Đứa nhỏ kia nếu là trong gia đình mình thì tốt rồi." Đây có lẽ là đứa nhóc được thích nhất trong ngần ấy năm.
So với đứa con trong nhà hắn thì tốt hơn nhiều, một việc lớn như thế chỉ cần một cú điện thoại là có thể giải quyết được.
Không chỉ cân nhắc rất chu toàn, mà còn nỗ lực hết sức để lôi kéo đồng minh.
Đúng là hậu sinh khả úy.
Ngô Phất Dục đang lái xe vòng quanh tìm người, hắt xì một cái.
Ai mắng mình?
Vinh Kinh đang đóng gói mấy bức tranh, hỏi địa chỉ của chủ nhân những bức tranh này từ Tạ Lăng, rồi chuyển phát nhanh từng bức một
Mặt trời lặn tô điểm đường chân trời chếu vào trong phòng.
Cố Hi từ từ thức dậy sau giấc nhủ, nhìn lên trần nhà chớp mắt.
Từ từ nhớ lại từng sự kiện liên tiếp trong đầu, nghẹn thật lâu không biết nên nói gì.
Nhân cách này là cậu, cũng không phải cậu, dùng lời của đối phương nó, chính là dục vọng sâu nhất của đáy lòng cậu.
Cố Hi ôm đầu: Cậu xử lý của tên họ Phương?
Một giọng nói khác: Tôi tưởng cậu không tỉnh lại, liền thuận tay giúp cậu làm.
Cố Hi: Đã nghĩ qua hậu quả chưa?
Một giọng nói khác: Cùng lắm chúng ta không làm minh tinh, làm vua cũng thua thằng liều.
Quả thực, nếu cậu liều chết đến cùng, Phương Giác Liên sẽ không chiếm được nhiều tiện nghi như thế.
Cố Hi không hối hận, mà lo lắng liên lụy đến Vinh Kinh.
Tâm tình quá kích động, dẫn đến cậu không khống chế được nhân cách khác, có lẽ trong tiềm thức chỉ hy vọng đối phương làm.
Cố Hi đột nhiên nghĩ ra điều gì đso: Chờ đã, cậu cậu cậu lại cắn hầu kết của cậu ta!!!
Một giọng nói khác: Đây không phải là điều cậu muốn sao, tôi chỉ năm bắt thời cơ, ở trước mặt tôi..
Cố Hi giận dữ: Tại sao cậu lại hôn cậu ta!!!
Một giọng nói khác: Cậu tức giận vì tôi hôn cậu ta, hay vì người hôn cậu ta không phải là cậu?
Cố Hi:...!
Cố Hi tức đến mức không muốn nói.
Một giọng nói khác: Cậu nhìn lén rất nhiều lần, không phải cảm thấy hầu kết của cậu ta rất đặc biệt à.
Một giọng nói khác: Giúp cậu làm còn không được báo đáp, đúng là làm ơn mắc oán.
Cố Hi: "Cút đi."
Không biết xấu hổ!
Tôi mới không làm ra loại chuyện này!
Giọng nói của Vinh Kinh vọng ra từ bên ngoài: "Cậu tỉnh rồi à, gặp ác mộng sao?"
Vinh Kinh vừa mới thu dọn tranh vừa nói Chu Du gọi nhân viên chuyển phát đến, rất nhanh Phương gia sẽ không có thời gian quan tâm đến chuyện Phương Giác Liên đáng thương rồi.
Thấy Cố Hi ngơ ngác, Vinh Kinh ngồi xuống giường.
Cố Hi đau đầu ôm gáy mình, giọng nói lạnh lùng lộ ra chút yếu ớt: "Tôi đã làm cái gì,