Ở quá xa, Vinh Kinh còn tưởng rằng đây là ảo giác, vừa nãy trong nháy mắt anh cảm thấy Cố Hi đặc biệt hấp dẫn.
Có quá nhiều người sân bay tiễn.
Đối với nhiều người hâm hộ mà nói, ngày hôm nay là vì đoàn phim đang đại diện cho đất nước mà tranh giải, cảm thấy tự hào.
Trong lúc xô đẩy, một cô gái nhỏ đụng phải Vinh Kinh.
Cô gái đụng quá mạnh, hất luôn điện thoại của Vinh Kinh ra ngoài,
Cô luôn miệng xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Tôi không cố ý."
Hôm nay, quản trị web dã nhắc nhở họ rằng hai năm qua fandom đã quá tăm tối.
Ngừi bình thường vừa nghe đến fandom, không quan trọng là của ai, thì trước đã có suy nghĩ không tốt.
Bây giờ Cố Hi đang bị đẩy trên đầu ngọn sóng, khó khăn lắm mới có thể khôi phục được danh tiếng, không thể để Cố Hi bị trúng chiêu, nhất định phải kiềm chế hành vi của mình.
"Không sao, đây là của em sao?" Vinh Kinh giúp cô nhặt lên, phát hiện nét vẽ này rất đặc biệt, lại còn là vẽ tay, trong góc còn có tên người vẽ, rất tự nhiên.
"Vâng, đúng thế." Thật cao, chắc phải gần 1m9, quan trọng là quá đẹp trai!
"Em vẽ rất đẹp"
"Cảm ơn, cảm ơn!" Tại sao mình lại phấn khích như vậy, bởi vì cái nhan sắc này quá đẹp rồi.
Một số người bạn tiến lên kéo cô lại, có một người giúp Vinh Kinh nhặt điện thoại, phát hiện là hình nền là áp phích quảng cáo của Lothal, chính là bức hình Cố Hi đang nhìn lên bầu trời.
Vui mừng hỏi: "Xin hỏi anh là fan Cố Hi à?"
Vinh Kinh không phủ nhận: "Fan của hình này có tính không?"
"Tính tính tính!!"
"Xin tiếp tục ủng hộ phim mới của Cố Hi!"
"Thỉnh tiếp tục ủng hộ Cố Hi mới kịch!"
Sau khi tạm biệt Vinh Kinh, kịch động rít gào, thất ựu có alpha hâm mộ cực phẩm như vậy
Đẹp trai độgn trời, rất muốn anh ra mắt.
Sau khi gián đoạn vậy, Vinh Kinh không còn thấy Cố Hi nữa.
Đúng lúc này, nhận được cuộc điện thoại của Ngô Hàm Thích, mí mắt Vinh Kinh giật một cái.
Ngô Hàm Thích rất ít khi chủ động gọi điện cho anh, sau khi Vinh Kinh bắt máy, cũng không nói về chuyện của Phương gia, phảng phất như chuyẹn kia thực sự đã qua.
Mà nói sắp tới đến sinh nhật của Ngô Phất Dục, hy vọng mấy người trẻ tuổi tụ tập lại với nhau.
Vinh Kinh vừa ứng phó, vừa tìm kiếm Cố Hi khắp noi, nhìn thấy nhân viên đã đưa bọn họ đến trạm kiểm soát an ninh thì thở phào nhẹ nhõm.
Vinh Kinh chuẩn bị lên xe đưa đón.
Ngô Hàm Thích chế giiễu, Vinh Kinh dự định trước tiên không nói về con cá lớn này, còn về tiệc sinh nhật của Ngô Phất Dục, không cần tham dự cũng không sao.
Bên kia, Cố Hi càng lúc càng thở gấp, lần này kì phát tình tới đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Cậu hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Cố Hi tuy rằng đã vào cửa nhưng chưa qua cửa an ninh.
Sau khi xác nhận rằng người hâm mộ và nhiếp ảnh gia về cơ bản đã rời đi, mặc áo khoác của trợ lý và bước ra khỏi tòa nhà ga, và tìm thấy nhà ga t3 đang được cải tạo và bên trong hầu như không có ai qua lại.
Đến nhà vệ sinh, cẩn thận đóng cửa, đến buồng vệ sinh kín dành riêng cho thời kỳ phát tình, và gửi vị trí của mình cho Vinh Kinh.
Ngọn lửa dường như có ý thức, bất giác bùng lên, tạo thành một luồng gió căng thẳng và điên cuồng trong không khí, như thể nó có thể nuốt chửng bất cứ ai.
Cố Hi bị chóng mặt, cả người hơi mềm xuống.
Cố Hi run rẩy mở phần đếm giờ.
Nếu hế năm phút còn chưa tới, cậu phải sử dụng thuốc ức chế.
Mồ hôi túa ra, tay cầm điện thoại khẽ run.
Vinh Kinh cúp điện thoại của Ngô Hàm Thích, nghĩ đến ánh mắt vừa nãy của Cố Hi, anh lo rằng mình đã bỏ qua điều gì đó.
Gửi tin nhắn Wechat cho Cố Hi: Cậu vừa nãy muốn nói gì với tôi à?
Dấu chấm than màu đỏ, không gửi được?
Tin hiệu ở đây quá tệ, hay là vừa nãy điện thoại rớt xuống đã hư rồi.
Vinh Kinh chuẩn bị rời nhà ga, tự dưng như bị sai khiến quay đầu liếc nhìn.
Nhìn thấy trong đám người là trợ lý Mặc Điềm của Cố Hi.
Có vẻ như đang tìm kiếm cái gì.
Vừa nãy rõ ràng đoàn phím đã vào cổng kiểm tra an ninh, Mặc Điểm bất cứ lúc nào cũng phải đi cùng Cố Hi, sao lại xuất hiện ở đây.
Mặc Điềm nhìn xung quanh, bỗng nhiên bị kéo tay.
Cậu vô cùng kinh nahcj nhìn thấy alpha đặc biệt mạnh mẽ kia, sợ hết hồn.
Ấn tượng đầu tiền của cậu với Vinh Kinh chính là rất hung hãn.
Chủ yếu lúc đó là do cha dượng của Vinh Kinh có chuyện, lúc xuống xe không khống chế được bản thân.
Cố HI không thấy gì nhưng dọa cho trợ lý sợ gần chết.
"Anh, anh cũng đến tiễn Cố Hi sao?" Giả vờ bình tĩnh.
"Cố Hi đâu, sao không đi cùng cậu?" Vinh Kinh hỏi
"Anh...!anh ấy ở đây, vừa nãy tìm nhà vệ sinh, để tôi chờ ở đây." Bởi vi người trong nhà của Cố Hi đang sống đặc biệt ooc, Mặc Điềm ngập ngừng nói ra sự thật.
"..." Ánh mắt của Vinh Kinh thay đổi đột ngột, và anh ấy nhìn WeChat với dấu chấm than màu đỏ.
Trong nguyên tác, sau khi Cố Hi xuất hiện ở trung tâm Maya liền không phát tình, mỗi lần là bị tra công cưỡng ép dẫn ra.
Không cần biết là lý do gì, nhất định phải tìm ra Cố Hi trước.
Nếu anh đoán đúng, anh sẽ không nhận được bất kỳ tin tức nào từ Cố Hi.
Vinh Kinh nhớ ở gần sân bay, hình như có loại máy bán thuốc ức chế cho omega trong trường hợp khẩn cấp, chỉ là giá hơi đắt hơn chút.
Giống như vậy, cps một loại thuốc chuyên bán tự duy trì cho alpha.
ĐÚng nhưu tên gói, nếu khonog kiểm soát được bản thân, có thể tiêm trước cho mình một mũi.
Mười chai Nhi Oa đầu đó, chỉ là ý chí của anh không thể chịu được.
Vinh Kinh nghe tiếng kinh ngạc của người xung quanh, đồng thời nhận thấy sự thay đổi đột ngột của bầu trời, lại một lần nữa mây đen giăng kín.
LIền phát hiện Mặc Điềm đã quay trở lại.
Nhiều người xung quanh vô cùng kinh ngạc, bầu trời giống như bị một luồng khí đen bao trùm, xuất hiện những tia sấm chớp lập lòe.
Nhà ga được chiếu sáng rực rõ như ánh sáng trong đêm.
Ầm ầm ầm.
Vinh Kinh mặt không biến đổi, anh gần như chắc chắn rằng Thiên đạo thật sự không thể tự mình giết bất cứ ai.
Vinh Kinh mặt không hề cảm xúc, hắn không sai biệt lắm có thể xác định, thiên đạo không thể thân tự sát chết bất luận người nào.
Mặc dù linh hồn của anh không thuộc thế giới này, nhưng cơ thể là.
Nếu không thể giết chết, cũng có thể tạo "bất ngờ"
Anh muốn làm, cũng sắp làm, việc nào không phải trái với ý trời.
Thế nào, tôi muốn đánh dấu con ruột ngươi, không muốn?
Bởi vì tôi là bia đỡ đạn sao?
Bia đỡ đạn thì làm sao, hôm nay tôi sẽ đánh dấu cậu ta.
Nếu không muốn, thì đánh một đạo sấm sét xem.
Như thể nhận được lời khiêu khích của anh, một trận sấm sét dày đặc rơi xuống cột thu lôi phía trên nhà ga.
ngay trên đầu của Vinh Kinh, sấm sét đánh xuống, như thể nó sắp đánh sập toàn bộ tòa nhà ga, khiến tất cả hành khách sợ hãi dừng lại việc họ đang làm.
Vẫn còn một fan của Cố Hi đang bị bạn kéo đi, bỗng nhiên nhìn thấy người đàn ông này đang đứng kiếu hãnh dưới sấm sét.
Không nhịn được quay lại cảnh này.
Hoàng quang mạnh vậy, lôi thần sao?
Vinh Kinh mua thuốc tự duy trì xong, hỏi nhân viên sân baym toàn bộ có 3 phòng vệ sinh ở t2
Vinh Kinh nhìn vào sơ đồ trên bảng thông báo.
Cái gần nhất thì quá đồng, hai cái khác cũng vậy.
Nếu anh là Cố Hi, thì sẽ đến nơi nào?
...!
Cố Hi nhìn đồng hồ đếm ngược ngày càng gần, bên ngoài tiếng sấm sét nổ lớn, mưa xối xả.
Mặt lấm tấm mồ hôi, tìm thuốc ức chế trong túi.
Nhưng bởi vì tay quá run nên thuốc ức chế lăn ra đến chân.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh được đóng mở một lần nữa, sau đó là tiếng bước đi.
Cố Hi trở nên căng thẳng, không biết người ngoài cửa là ai.
Cậu bop chặt cánh tay mình, để đau đớn làm mình tỉnh táo một chút: "Ai?"
Không trả lời.
Cố Hi lại lấy con dao bỏ túi ra, mặc dù nhà ga t3 đang được xây dựng, sẽ không có hành khách nào đến, nhưng sẽ có công nhân xây dựng ở đây!
Người ngoài cửa không nói tiếng nào, chỉ là lần lượt gõ cửa như trống trận
Gu Xi nhìn chằm chằm vào cửa nhà vệ sinh, không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm thế này, sẵn sàng chống trả bất cứ lúc nào.
Tại thời điểm này, từng giây như năm.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa nhanh bên ngoài biến mất, và người đàn ông dường như rời đi.
Thay vào đó là tiếng bước chân mới, cửa nhà vệ sinh được mở ra đóng lại rồi khóa lại.
Một giọng nói quen thuộc vang lên, nghe như hụt hơi, như thể vừa chạy đến: "Cố Hi?"
Khoảnh khắc Cố Hi mở cửa, pheromone độc nhất thuộc về cậu không vọt ra.
Vinh Kinh đầu óc choáng váng, omega mà anh gặp ở trung tâm Mây đúng là Cố Hi.
Lúc đó chỉ có mười chai Nhị Oa đầu.
Xem như là đã chích thuốc tự duy trì, anh vẫn cảm thấy đã tăng đến 50 bình, trời đất quay cuồng.
Có chút, không được.
Các tế bào trong toàn bộ cơ thể của Vinh Kinh đều đang chạy điên cuồng, muốn cố gắng xé nát omega trước mặt anh...!hoặc thậm chí chiếm hữu.
Vinh Kinh toàn thân tế bào, đều đang điên cuồng vận chuyển, muốn đem trước mắt omega xé ra...!Thậm chí là giữ lấy.
Bản năng của a đã đạt tới cực hạn của ý chí, Vinh Kinhmiễn cưỡng lùi về phía sau vài bước, anh sợ rằng điều này sẽ làm cho Cố Hi sợ hãi.
Sự căng thẳng tự nhiên giữa hai giới giống như một tấm lưới bao bọc lấy họ.
Cố Hi cũng phát điên lên, tất cả các tế bào kêu gào đánh gục người trước mặt xuống, nhưng cậu không bỏ lỡ bước lùi của Vinh Kinh.
Cơ thể nóng nhưng trái tim đã lạnh đi một nửa: "Nếu cậu không muốn — a!"
Vinh Kinh đột ngột nắm lấy Cố Hi, Cố Hi bị đẩy lên trên vách phòng riêng và đóng sầm cửa lại.
Trong chốc lát, lò xo trong không khí bị kéo về hai đầu và hợp nhất thành một.
Hai người đàn ông trông quá chật hẹp trong phòng riêng và gần như có thể chạm vào nhau.
Hai nam nhân, tại một cái phòng riêng liền hiện ra quá mức chật hẹp, cơ hồ có thể gặp được đối phương.
Cố Hi: "Đè xuống, thuốc ức chế." Bị bọn họ đạp vỡ.
Vinh Kinh nheo mắt: "Cậu đang nói tôi à?"
Cố Hi: "..." Chưa từng nghe thấy giọng nói giận dữ như vậy từ Vinh Kinh.
Vinh Kinh cúi đầu xuống, hai người họ ở gần nhau đến mức có thể nhìn thấy mồ hôi trên mặt nhau, không gian chật hẹp quyện vào mùi của chất ức chế và pheromone.
"Tôi có thể hơi bạo một chút, đừng hối hận." Các khớp ngón tay của Vinh Kinh căng thẳng, và anh chỉ kịp lau mồ hôi trên trán Cố Hi.
Đôi mắt đỏ hoe và anh không thể nhẹ nhàng chút nào.
Anh sắp không còn kiểm soát được nữa.
Cố Hi không lên tiếng, dứt khoát cởi áo khoác của Mặc Điềm ra.
Vinh Kinh gần trong gang tấc, bờ môi mềm mại nhẹ nhàng lướt qua, không trả lời, giống như câu trả lời tốt nhất.
Vinh Kinh lật Cố Hi lại, vốn là chiếc áo len màu be rộng thùng thình đã bị cởi ra.
Cố