Chuyến đi lần này của Cố Hi không được coi là bí mật, nếu không sẽ không có nhiều fan đến sân bay như vậy.
Chử Dương đã yêu cầu gia đình xin giấy chứng nhận từ bác sĩ rằng mọi thứ vẫn bình thường, và hắn đã được xuất viện trực tiếp, sau khi vụ bắt cóc tan thành mây khói.
Sau đó, liền thông qua tin tức do thám từ cung cấp, trực tiếp tìm thông tin của Cố Hi.
Vừa nữa có thể đi theo đến nhà vệ sinh ở trong nhà ga, cũng bởi vì muốn gặp người mình vẫn luôn mong nhớ.
Sau khi Chử Dương xuất viện, liền nhận được tin nhắn của trung tâm xứng đôi, tùy tiện đến chơi.
Trọng điểm vẫn là tìm Cố Hi, nhưng không biết Cố Hi tại sao lại đề cao cảnh giác, bây giờ còn thay đổi chỗ ở.
Hiện tại chỉ có hành trình công khai này mới có cơ hội gặp gỡ, cơ hội tiếp xúc lại rất ít.
Hắn đương nhiên hội nắm bắt tất cả cơ hội.
Cô gái ngồi cạnh Chử Dương, nhìn thấy cậu em trai đẹp trai ngời ngời như vậy, liền chủ động bắt chuyện.
Hai người trò chuyện sôi nổi.
Cố Hi phát hiện ra rằng Chử Dương đã cố tình hạ giọng xuống.
Dù có lắng nghe kỹ cũng không thể phân biệt được.
Có vẻ như anh ấy đã trải qua khóa huấn luyện đặc biệt.
Hành khách hạng phổ thông nôi tiếp nhau tiến vào.
Cố Hi đang muốn chuyển sang chế độ máy bay, trên màn hình nhảy ra tên Vinh Kinh, khuôn mặt hơi bối rối một chút, nhận điện thoại.
Vinh Kinh chưa rời khỏi sân bay, sau khi tìm được Cố Hi liền làm cho đến hôn mê, nên quên an ủi động viên, thoạt nhìn giống như biến thái mà đánh dấu, đánh dấu xong ném người ta qua một bên.
Đúng là khốn nạn.
Vinh Kinh nhìn thời gian bay: "Chuẩn bị tắt điện thoại đi.
Cố Hi nhìn chằm chằm người phía trước, nhẹ giọng nói: "Ừ."
Vinh Kinh dừng một chút: "Không hối hận." Hỏi một đằng trả lời một nẻo, giống như là vì nó nên cố ý gọi điện thoại tới.
Sau khi đánh dấu tạm thười, Cố Hi bất ngờ hỏi anh có phải là hối hận rồi không>
Còn không đợi mình trả lời, liền đã để trợ lý lại đỡ đi.
Cố Hi vừa mới nhìn thấy Chử Dương thì đáy lòng lạnh xuống, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút ấm áp.
Cố Hi cũng trả lời: "Khi tôi nhấn đèn xanh, thì cũng là đáp án rồi."
"Ừ, cho đến khi cậu gặp được alpha mình thích, tôi đều đợi bất cứ lúc nào."
Nụ cười trên khóe miệng Cố Hi từ từ tắt lịm, mặt không lộ cảm xúc.
Cậu vẫn từ từ chờ đi.
"Món quà kia, đợi chút rồi mở ra." Kỳ thực Vinh Kinh muốn hỏi cậu, sau khi đánh dậu, phải dựa theo kế hoạch đem xoa đi không, mà đã đưa quà rồi, cũng không muốn hỏi lắm.
Cố Hi thấy Chử Dương đứng lên, dư quanh không tự chủ được dõi theo: "Được."
Với món quà kia, Cố Hi không có cảm giác mong đợi gì, nghĩ không phải là đồ ăn thì là vật rất thức tế.
Vinh Kinh theo chủ nghĩa thực tế, hoàn toàn không hề muốn đem lại kinh hỉ tí nào.
Mãi cho đến khi giọng nói ngọt ngào của cô tiếp viên được phát trên loa, Vinh Kinh mới nói lên đường bình an và cúp máy.
Cố Hi nhìn bức ảnh chụp trộm Vinh Kinh, đè lại sự sợ hãi trong lòng.
Cậu đã từng rất sợ sệt, khi nhìn thấy kẻ biến thái này, chỉ muốn trốn tránh và nhẫn nhịn.
Mỗi lần như thế, đều bị nhân cách thứ hai chế nhạo, lại giận không nói nên lời.
Thậm chí Cố Hinh cảm thấy mình chính là sao thổ.
Nhưng không biết từ đâu, cậu cảm thấy mình kì lạ.
Tại sao trước đây mình có thể nhẫn nhịn như vậy, Ninja rùa à?
Tiểu trợ lý Mặc Điềm tưởng rằng sau khi lên máy bay Cố Hi sẽ ngủ, vì bình thường đều như vậy.
Nhưung hôm nay Cố Hi vẫn luôn mở to mắt, Mặc Điềm hỏi: "Sao anh không ngủ?"
Cố Hi đeo kính râm: "Chưa buồn ngủ."
Xem thử Chử Dương muốn làm gì.
Trong thời gian này, Cố Hi vẫn nghe tiếng tim đập xung quanh mình, nhưng đáng tiếc vận may không tốt lắm, vẫn chưa nghe được đến Chử Dương.
Máy bay bắt đầu cất cánh, không xảy ra chuyện gì.
Những người xung quanh cũng làn lượt cầm chăn do tiếp viên chuẩn bị để ngủ.
Bên trong cabin, ánh đèn mờ ảo, ngoại trừ tiếng động cơ, cũng chỉ nghe thấy tiếng ma sát thân máy bay thôi.
Trong khoảng thời gian này, Cố Hi hứa sẽ chụp ảnh chung với một số tiếp viên hàng không, tiếp viên hàng không có vẻ lo lắng sẽ làm phiền Cố Hi, toàn bộ hành trình rất lịch sự và xin lỗi liên tục.
Bởi vì họ phát hiện cậu trên chuyến bay này, mọi người vui mừng đến mức không ngủ.
Tuy nhiên, các quy định liên quan đã được ban hành vài năm trước đó rằng họ không được làm phiền giấc ngủ của các nhân vật công chúng trong suốt hành trình, trừ khi họ được bên kia cho phép.
Cũng có những người nổi tiếng đã chụp ảnh thân thiện với họ trước đó và sau đó hàn nàn họ.
Trong nhóm trò chuyện riêng của ngành hàng không, có một ngôi sao không bao giờ hai mặt, trong đó tên của Cố Hi có tỷ lệ khen ngợi rất cao.
Cố Hi mọi lúc mọi nơi đều rất hợp tác, và dưới mỗi chữ ký là một đoạn động viên cậu viết một cách nghiêm túc, để lan truyền năng lượng tích cực của ngôi sao, là điều mà người bình thường muốn nhìn thấy.
Hàng không âm thầm trò chuyện trong đám, liệt ra một cái chưa bao giờ hội kẻ hai mặt minh tinh, trong đó Cố Hi tên khen ngợi dẫn siêu cao.
Cố Hi mỗi lần đều phi thường phối hợp, mỗi một trương kí tên hạ đều có hắn nghiêm nghiêm túc túc viết một đoạn cổ vũ nói, như vậy lan truyền chính năng lượng minh tinh, mới là bọn hắn người bình thường muốn nhìn đến.
Cố Hi mỉm cười và nói rằng không sao đâu, cậu không mệt.
Chụp ảnh riêng với vài người, trong đó có một nam tiếp viên là alpha vô tình chạm vào cánh tay của anh, Cố Hi liếc nhìn vùng da cậu bị cọ xát, không lâu sau cậu nổi lên một chút mụn và ngứa.
Hóa ra các triệu chứng của dị ứng với alpha không tốt hơn, nhưng lại miễn dịch với Vinh Kinh.
Nguyên lai, đối alpha dị ứng chứng bệnh cũng không có hảo, chỉ là đối Vinh Kinh miễn dịch mà thôi.
Sau khi chụp ảnh xong, Cố Hi bước về chỗ ngồi và thấy Chử Dương đã hạ mũ và quấn trong một chiếc chăn, không thấy rõ tướng mạo.
Hắn ta dường như đã ngủ và còn ngay nữa..
Thoạt nhìn ngây thơ vừa đáng yêu.
Nếu như không biết bộ mặt thật.
Chẳng lẽ mình đã nghĩ quá nhiều?
Ở những nơi công cộng hoặc trên máy bay, có khả năng cao sẽ không có hành động nào vào lúc này.
Cố Hi nhắm mắt lại, dưỡng thần.
Trong thời gian này cũng không dám ngủ thiếp đi, vẫn phải luôn giữ một phần ý thức để chú ý xung quanh.
Nhưng trong suy nghĩ của cậu, không ngừng làm cho cậu nhớ lại những năm tháng mình bị cầm tù.
Trong gian phòng ảm đạm và tối tăm, mỗi ngày đều đưa đồ ăn đến tận giường, chân tay bị khóa lại, không cách nào nhúc nhích.
Thiếu niền cười với cậu như mặt trời tỏa nắng, nhưng ánh mắt của hắn thì cố chấp giống như người điên.
Ngay sau bóng tối, một giọng nói dịu dàng bao trùm lấy cậu, như thể trở về trong vòng tay đầy ấm áp của cha mẹ cậu.
Ở nơi này mảnh hắc ám qua đi, có một đạo ôn nhu thanh âm bao vây lấy hắn, như là về tới cha mẹ ôm ấp, tràn ngập ấm áp.
Giọng nói nói với anh ấy rằng anh ấy nên thích Chử Dương, và Chử Dương sẽ dần trở nên tốt hơn với cậu.
Cậu là sự cứu rỗi của Chử Dương.
Ý thức Cố Hi dường nhi bị cuốn vào rong biển, hai chân không cách nào nhúc nhích được, ý thức không ngừng nào lỗ tai cậu rằng Chử Dương mới là người thích hợp với cậu nhất.
"A!" Cố Hi hô một tiếng khẽ tỉnh lại, đột nhiên nhìn xung quanh, mọi người vẫn đang ngủ.
Máy bay đã vượt khỏi thời tiết xấu, bay tới tầng bình lưu tương đối ổn định.
Sắc trời lọt vào trong cabin, tấm che được mở ra, những đám mây đung đưa như chiếc váy phiêu dật của một cô gái.
Cậu đau đầu ấn huyệt thái dương.
Sau khi trải qua một đêm bị thôi miện, cậu cảm thấy kiệt sực, lại nhìn Chử Dương đứng dậy đến phòng rửa tay, ban đầu không có chút sợ hại, trái lại có cảm giác thân thiết.
Thân thiết? Trong lòng Cố Hi dấy lên hồi chuông cảnh báo.
Chuyện gì vừa xảy ra, trong mộng là giọng nói của ai.
Cố Hi biết rõ, cho dù khoa học kĩ thuật có phát triển thế nào, thì không thể kiểm soát được giấc mơ của người khác, nó giống như là thôi miên giấc mơ thì đúng hơn.
Cố Hi lờ mờ cảm thấy có điều gì đó đang ngăn cản cậu quan tâm đến Vinh Kinh.
Như có một sức mạnh vô hình, Cố Hi không khỏi nhớ lại ngày đó.
Khi Cố Hi bình thường đi trên đường, không có điềm báo trước mà rơi xuống ống nước ngầm.
Có liên hệ nào giữa những thứ này không?
Cố Hi thực sự nghĩ không ra, bỏ qua cảm giác kì lạ kia.
Vào giờ ăn buổi sáng, nữ tiếp viên vửa đẩy xe ăn vừa phục vụ đồ uống theo yêu cầu, khoang hạng nhất có thể chọn món ăn và rượu.
Chử Dương yêu cầu Sprite, và tiếp viên đổ đầy ly cho hắn và hỏi từng vị trí một.
Khi tiếp viên hàng không hỏi Cố Hi cần gì, Cố Hi thuận miệng gọi một ly Champagne trắng vị đào.
Trong vài phút trước, cậu đã lấy giấy ghi nhớ Mặc Điềm đưa để gọi Sprite.
Cậu hông thể biết khi nào nguy hiểm sẽ xảy ra, nhưng cậu không thể không chuẩn bị.
Hắn có thể tính không tới nguy cơ vào lúc nào, mà không thể không hề chuẩn bị.
Cô tiếp viên đi đến kho chứa đồ phía sau để lấy một chiếc ly đế cao, trên đường đi, cô ấy đụng vào Chử Dương đang đi vào phòng vệ sinh để rửa tay.
Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh, Cố Hi nhìn chằm chằm vào từng khung hình mà không nhận ra bất kỳ sự khác biệt nào, như thể có một đôi bàn tay ảo thuật gia trước mặt.
Nhưng trực giác của cậu luôn rất chính xác, cậu gọi Champagne là khác với những người khác, vì vậy cậu muốn xem Chử Dương có làm gì không.
Mà trực giác của hắn từ trước đến giờ rất chuẩn, gọi champagne cũng là vì cùng người khác không giống nhau, liền tưởng xem Chử Dương có thể hay không có động tác gì.
Nếu như không có, vậy thì có nghĩa là lần này không nhắm vào mình.
Nếu có, vậy cũng đừng trách cậu.
Khi tiếp viên hàng không chuẩn bị rót rượu sâm banh vào ly, Cố Hi nhẹ giọng ngăn lại, nói rằng muốn tự mình rót rượu.
Tiếp viên hàng không cười nói đồng ý, tiếp tục phục vụ khách tiếp theo.
Cố Hi nhìn vào chiếc ly trước mặt mình.
Nó có thể không còn là chiếc ly ban đầu nữa.
Cố Hi liếc nhìn Chử Dương, người có "chứng cứ ngoại phạm rõ ràng" trước mặt, và nháy mắt một cái với Mặc Điểm.
Mặc Điềm là trợ lý đã làm việc với Gu Xi trong nhiều năm.
Chỉ là hơi lo lắng thôi.
Cậu luôn cảm thấy Cố Hi trong thời gian này tính cách đã thay đổi, Cố Hi chưa bao giờ để tâm nhiều đến vậy.
Mặc Điềm lắc cô gái ngồi phía trước, cho thấy dường như cây bút của mình đã lăn dưới chân cô, có thể giúp cậu nhặt nó không.
Cô bé biết rằng phía sau mình là ngôi sao lớn, người dễ gần, nên rất sẵn lòng giúp đỡ.
Gu Xi nín thở, tự nhiên đem Sprite của Mặc Điềm vào chiếc ly đế cao, thấm hoàn toàn chất lỏng vào thành cốc bên trong rồi lại đổ vào cốc dùng một lần.
Sau đó nhân dịp hàng này không có khách nào khác, chỉ có cô gái nhỏ đang cúi đầu xuống, tráo đổi chiếc cốc Sprite này với Chử Dương
Khi Chử Dương đi ra khỏi nhà vệ sinh, hắn nhìn thấy Cố Hi dường như đang uống champagne, một nụ cười chợt lóe lên dưới mắt hắn.
Điều hắn không để ý là môi của Cố Hi hoàn toàn không chạm vào vành cốc.
Cùng lúc đó,