Vừa vặn, một đạo âm thanh từ phía sau truyền đến: “Tôi cũng thật sự là điên rồi, vậy mà tin lời quỷ quái của anh!”
Nguy cơ qua đi, Tô Phỉ có chút hối hận vì mới vừa rồi kích động.
Tuy rằng tạm thời thoát khỏi phiền não hôn sự trước mắt kia, nhưng kế tiếp làm sao bây giờ?
Ngụy gia trả thù làm cho cô vô lực chống đơ!
Hơn nữa chỉ sợ lúc này Tô gia cũng loạn thành một đống?
Bây giờ suy nghĩ một chút, chấp nhận lời cầu hôn của Ngụy Đông Minh có lẽ không phải là một chuyện xấu.
ủy khuất một chút tính là cái gì?
ít nhất anh ta còn yêu cô, chỉ cần nguyện ý hạ thấp thân thể, khó khăn của Tô gia, anh ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên không để ý tới.
Hiện tại lại đảo ngược, tiến thoái lưỡng nan!
Triệu Đông vốn còn muốn có lòng tốt an ủi cô hai câu, nghe thấy lời này, lập tức đen
mặt.
Fuck!
Chuyện này có liên quan gì đến ông đây?
Tô Phỉ nhướng mày hỏi: “Anh nói gì vậy?”
Tuy rằng Triệu Đông không lên tiếng, nhưng cô mơ hồ nghe thấy cái gì.
Triệu Đông tăng thêm âm lượng nói: “Tôi nói, cô nên cảm ơn tôi mới là thật!”
Tô Phỉ nén giận: “Cảm ơn anh? Tôi hiện tại ta nông nỗi này, còn phải cảm ơn anh?”
Cô từ nhỏ đã là thiên kim tiểu thư, trước đêm nay, ngay cả Ngụy Đông Minh ở trước mặt cô cũng là lễ độ cung kính, làm sao chịu được tính cách này của Triệu Đông.
Triệu Đông nhắc nhở cô: “Nếu không phải tôi, cô cũng không thấy rõ bộ mặt thật của Ngụy Đông Minh!”
Tô Phỉ mỉa mai