Anh đang muốn tiến lên nâng, bỗng nhiên nghe thấy trong xe truyền đến động tĩnh.
“Ken két” hai tiếng!
Triệu Đông nghe da đầu tê dại, thân thể cũng trong nháy mắt căng thẳng.
Âm thanh này quá quen thuộc, mẹ kiếp vậy mà là tiếng viên đạn lên nòng!
Triệu Đông không kịp suy nghĩ nhiều hơn, bàn chân chống đỡ lăm qua một vòng.
Bịch!
Một đạo tiếng súng thô bạo xuyên qua không khí, viên đạn xoay tròn từ họng súng gào thét mà ra, dán vào cánh tay lướt qua.
Đồng thời sát thủ nổ súng, Triệu Đông cũng ra tay, thuận thế nhặt một tảng đá ném về phía hắn.
Lực độ không nhỏ, chính xác cũng không tệ, sát thủ né tránh tảng đá lại ra thêm phát súng thứ hai.
Lần này bị lệch, viên đạn bắn tung tóe lên mặt đất.
Triệu Đông nắm lấy cơ hội, lăn ngược một cái, ôm Tô Phỉ nhảy vào rừng cây ven đường.
Sát thủ phẫn hận nguyền rủa một tiếng, lúc vòng qua thân xe đã không nhìn thấy bỏng người.
Hắn do dự một chút, chung quy cũng không có đuổi theo.
Cũng không phải là không muốn đuổi theo, mà là Triệu Đông cho hắn cảm giác rất nguy hiểm, lính giải ngũ hắn giải quyết qua không ít, khó giải quyết như thế đây là lần đầu tiên gặp.
Thù lao có hạn, không đáng để liều mạng như thế.
Hắn bấm điện thoại di động, thay đổi giọng nói nói: “ông chủ Ngụy, người bỏ chạy rồi, nhưng trên người anh ta trúng một phát, còn muốn đuổi theo, chỉ sợ anh phải thêm tiền rồi.
”
“Không cần, trước tiên anh ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, tiền sau này sẽ gửi vào tài khoản của anh! Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, không cần tôi nhắc nhở chứ?”
“Yên tâm,