Còn không đợi Triệu Đông trả lời, chính cô cũng lên xe theo: “Bỏ đi, tôi vẫn nên đi cùng anh đi.
”
Chờ ngồi lên xe, cô nhìn thấy Triệu Đông nhìn chằm chằm cô ngẩn người.
Thúc giục hỏi: “Còn sững sờ làm gì, không phải sốt ruột đến bệnh viện sao?”
Triệu Đông nghiêm túc nói: “Cảm ơn.
”
Tô Phỉ có một khoảnh khắc bối rối, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần: “Anh… đừng hiểu lầm, coi như cảm ơn anh đã mời tôi ăn trưa.
”
Triệu Đông trầm mặc cười: “Tôi biết.
”
Nửa giờ sau, anh nhẹ nhàng chạy vào bệnh viện.
Tô Phỉ cũng chạy vài bước mới miễn cưỡng đuổi theo, không đợi tới gần, cô liền nhìn thấy một người đàn ông đi tới trước: “Tiểu Đông, sao em lại tới đây?”
“Mẹ sao rồi?”
Vẻ mặt Triệu Đông lo lắng, không đợi anh đi về phía phòng bệnh, đã bị một người phụ nữ ngăn lại.
Cô mở miệng hỏi: “Mẹ không sao, nếu chị không nói như vậy, chỉ sợ chú còn không biết trốn ở nơi nào chứ? Tiểu Đông, quần áo sáng sủa như vậy, còn cùng chị dâu kêu nghèo?”
Triệu Đông cũng lười tranh cãi với cô, biết được mẹ không có việc gì, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Người phụ nữ lại không cho anh cơ hội thở dốc: “Nếu chú đã tới rồi, chúng ta nói về phí phẫu thuật đi!”
vẻ mặt Triệu Đông kinh ngạc nhìn về phía anh cả.
Người phụ nữ ngăn cản ánh mắt Triệu Đông nói: “Chú đừng nhìn anh ấy, tuy nói lương hưu và lương bổng của mẹ vẫn do tụi chị quản lý, nhưng chú là lão nhị, không thể một xu không lấy được chứ?”
Không đợi Triệu Đông tiếp lời, cô lại mở miệng: “Chị dâu biết chủ vừa xuất ngũ, trong tay không có tiền gì, nhưng chị nghe nói bệnh viện có kế hoạch phục hồi gì, chỉ cần có thể trúng tuyển, phí phẫu thuật