Khi đến gần, cuối cùng Tô Phỉ cũng thấy rõ diện mạo của cô.
Mày liễu lông mi cong, nhất là đôi môi mỏng hồng nhuận kia, lại phối hợp với áo blouse trắng cùng kính gọng đen, đối với đàn ông bình thường mà nói, tuyệt đối được coi là mỹ nữ như Ngự tỷ.
Nhưng Tô Phỉ có tự tin tuyệt đối, cho dù ở vóc người thua cô ta vài phần, nhưng dựa vào dung mạo cùng khí chất, cô có lòng tin, chỉ một lần đối mặt là cỏ thể nghiền ép đối phương hoàn toàn!
Nghĩ đến đây, Tô Phỉ bỗng nhiên cảm thấy một trận hoang đường và buồn cười, cô và người phụ nữ này cũng không phải tình địch, không có việc gì so sánh những thứ này làm gì?
Nhưng thấy Triệu Đông thất thần, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên một cỗ phiền muộn mà cô cũng không thể lý giải.
Ngay sau đó, tầm mắt cô rơi về phía tấm
bảng công tác trên ngực đối phương, bác sĩ chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh, Thư Tình.
Thư Tình hiển nhiên cũng đồng thời phát hiện Triệu Đông, tốc độ chậm lại, sau đó chậm rãi dừng lại.
Hai người ai cũng không mở miệng trước, không khí nặng nề, tràng diện nhất thời trở nên có chút xấu hổ.
Tâm mắt chị dâu sáng nhanh, vội vàng chào hỏi: “Bác sĩ Thư, cô lại tới thăm bệnh?”
Thư Tình giật mình một chút, rất nhanh liền phục hồi tinh thần: “ừm, bệnh nhân thế nào? Ăn uống cùng tâm tình đều bình thường chứ?”
Sau đó cô lại đơn giản hỏi bệnh tình một chút, lúc này mới nhìn về phía Triệu Đông, có chút không xác định hỏi: “Anh là tới tìm em?”
Lần này đến phiên chị dâu ngoài ý muốn: “Tiểu Đông chưa từng nói với cô?”
Thư Tình vén tóc ra sau tai, kinh ngạc nói: “Nói cái gì?”
Cô ta chỉ vào bên trong: “Tôi là chị dâu Triệu Đông, giường bệnh số 82 là mẹ chồng tôi.
”
Thư Tình xấu hổ, cô cùng Triệu Đông