Con đường đó không biết Thiên Ly đã đi qua bao nhiêu lần, đôi lúc nản chí nhưng rồi hy vọng lại dâng trào.
Cuối cùng, sau bao ngày, cũng tới ngày đó.
Khoảnh khắc tương phùng, Vương Tịch ngồi trên ghế sau của chiếc xe ô tô đen bóng loáng, xe lăn bánh rời khỏi căn biệt thự, cửa kính hạ xuống chỉ vài giây nhưng Thiên Ly đã kịp trông thấy anh, sau khi với tay ra ngoài vứt bỏ tàn thuốc cửa kính dần dần được nâng lên, cô đứng sững đó mắt mở to không tin nổi cho đến khi chiếc xe mất hút.
Đầu óc Thiên Ly xoay vòng. Hầu hết những đứa trẻ tầm tuổi này đều biết hành động hút thuốc là quá bất thường.
Tối hôm đó cô nhóc Thiên Ly nằm mơ, trong mơ hình bóng Vương Tịch nhạt nhoà, phì phèo điếu thuốc còn nhiệt tình hỏi cô có muốn thử không. Thiên Ly nửa mê nửa tỉnh từ chối còn giằng co điếu thuốc trên tay anh nhưng bất thành sau đó bị trói trên ghế. Vương Tịch cạy miệng cô ra, nhét từng điếu thuốc dài như cây nhan, khói bốc nghi ngút. Nụ cười anh vô cùng quỷ dị. Thiên Ly nước mắt lưng tròng, sợ hãi mở mắt.
Hôm sau đi học, những lời giáo giảng cô căn bản chữ nghe chữ mất, Thiên Ly chú tâm nhìn đứa nam sinh bên cạnh đến mất cả hồn. Ở độ tuổi này, chuyện bé hoá ra to. Muốn mở miệng hỏi một câu: “Mùi vị thuốc lá như thế nào?” Nhưng không tài nào bắt lời được.
Cô giáo đứng lớp phát hiện ra biểu hiện khác thường của Thiên Ly. Đợi cuối giờ học lại nói chuyện cùng cô, nghi hoặc dò la bạn nam sinh kế bên có gì kỳ lạ sao. Thiên Ly đương nhiên không thể kể rõ suy nghĩ trong đầu được, mặt đỏ ửng vì chột dạ, một chối hai phủ nhận mãi mới được buông tha.
Mọi việc vốn dừng lại ở đó được rồi nhưng suy nghĩ của một đứa nhóc mười mấy tuổi lại chênh tần số với một giáo viên hai mươi mấy năm thanh xuân, sau khi sắp xếp lại từ ngữ cho chỉn chu nhất, giáo viên liền nhấc điện thoại. Đầu dây bên kia khi nghe xong cũng giật bắn người như súng nổ bên tai:
“Cô giáo nói gì cơ? Con bé đang yêu?”
Sau một cuộc trò chuyện cũng tốn kha khá tiền điện thoại liền gác máy. Bữa cơm tối hôm đó chỉ có Thiên Ly và em trai vẫn gắp đều đặn thức ăn, còn hai bậc phụ huynh đượm buồn một tâm trạng. Cuối cùng hai người quyết định tâm sự mỏng cùng con gái mới lớn. Bọn họ đẩy qua đẩy lại, đành rằng trụ cột trong gia đình phải đảm nhận công việc khó khăn này song ông cảm giác phong ba bão táp ngoài kia còn dễ xử lý hơn. Hẳn đây là tâm trạng mà bậc làm cha làm mẹ nào cũng sẽ trải qua, chỉ là có phải gia đình này đến quá nhanh không?
Ông cố gắng dùng từ ngữ giản đơn nhất để cho Thiên Ly hiểu, song con bé vẫn ngờ nghệch vài giây mới thấm nổi ý của ba:
“Con không có.”
Thiên lão gia cảm thấy nên tin tưởng con gái mình một chút, với lại phẩm vị của con mình không thể tệ đến vậy được, ông vuốt ngực tự an ủi bản thân cũng kiếm lời an ủi vợ mình.
Để cho an toàn hơn, sáng hôm sau lớp học bị xáo trộn một chút, xung quanh Thiên Ly được xếp toàn các bạn nữ. Cũng từ đó, cô bắt đầu chơi thân với Tử Quân.
Hai tuần sau, Thiên Ly mới được những người lớn buông thả cảnh