Hôm đó cô lần đầu biết tên anh, chưa bao giờ cảm thấy trí nhớ bản thân tốt đến vậy, nghe một lần liền ghi nhớ luôn trong đầu.
Vương Tịch vốn không mảy may nghĩ rằng ngày mai, tuần sau, tháng nọ, năm tới vẫn gặp lại cô bé đó.
Sau ngày hôm đó, căn nhà rộng lạnh lẽo như được rót vào một luồng sinh khí mới, Thiên Ly cứ thế nghiễm nhiên lởn vởn trước mặt anh. Ban đầu thói quen sinh họat của Vương Tịch không thay đổi mấy, chỉ cảm thấy chút phiền vào những ngày cuối tuần, nhà anh bỗng thành nơi vui chơi cho đứa trẻ là cô, cơn ngủ bị những tiếng cười khanh khách đánh thức.
Có một lần, Vương Tịch phải cau mày mở mắt, khi phóng tầm nhìn ra khoảng vườn, một luồng ý nghĩ chợt len lỏi trong lòng anh “có khi nào bà vốn muốn sinh ra một tiểu công chúa nhưng lại không được ông trời chiếu cố”. Ý nghĩ đó cố thủ trong lòng anh không lâu mấy, nói như thế khác nào chối bỏ bản thân, anh liền suy nghĩ xem hôm nay định bê tha bản thân ở chốn nào, khi đã xác định được địa phương liền chuẩn bị rời nhà.
Hai người bọn họ dừng lại khi Vương Tịch đi lướt qua họ, chưa bao giờ anh cảm thấy kỳ quoặc như vậy, giây tiếp theo khiến anh không thể đoán được, cô vén váy chạy lại chắn trước mặt anh, khi đôi mắt chạm nhau chưa đến hai giây đã cúi gầm mặt sợ sệt. Anh cũng không ăn thịt cô được.
Thiên Ly thế mà lại sợ anh thật, khó khăn rặn từng từ
“ À ... anh Vương ... Tịch, chào buổi ... sáng “
Vương Tịch bất giác nhíu mày, một câu đơn giản như vậy mà phải dùng từng đó thời gian, không biết khi gặp một việc khó hơn chắc phải dành cả cuộc đời để tiêu phí? Anh vốn không định đáp lời, cứ thế lướt đi.
Hoá ra người cứng miệng thật sự không chỉ có mình cô, Vương Tịch không nhớ rõ hai người đã lâu như thế nào chưa nói chuyện, đúng hơn là không có gì để nói, vốn lúc trước anh còn tìm cơ hội để tiếp xúc với bà nhưng dần dà anh cảm thấy mọi thứ như vậy cũng không sao, bà cứ luôn ở trong một nơi anh có thể tìm thấy, nếu nói anh hận bà cũng không đúng, đúng hơn chỉ là anh đã thích nghi được với người mẹ này, với anh bà vẫn là người duy nhất.
Vương Tịch tìm trăm phương ngàn kế không cầu được, lại không ngờ chỉ cần một lần mở lòng của bà, mọi uất ức trong lòng cứ thế mà được hoá giải.
Không đoán được cảm xúc lúc đó của bà như thế nào, bà thấy cô bé ấp úng không nói được suy nghĩ trong lòng liền cất lời đập tan không khí cứng nhắc đó. Nhưng đến khi muốn mở miệng lại cảm thấy âm thanh lại quá xa lạ:
“Vương Tịch?”
Giây tiếp theo lại không biết nên nói cái gì, bà đứng dậy trong bối rối. Anh nhìn qua bà trong một thoáng chấn động liền thu lại cảm xúc.
“Con tính ra ngoài một chút.”
Thiên Ly cảm thấy dường như có chút chắn đường nên biết thân biết phận nép qua một bên. Đêm qua sau khi về nhà liền vận dụng hết trí thông minh rồi mở lời với mẹ chuẩn bị cho cô một ít bánh để mang sang cảm ơn cho hàng xóm. Bà Thiên thấy cũng hợp tình hợp lý, dù sao mở rộng quan hệ cũng tốt. Đây vốn là dịp tốt để tạo cơ hội trò chuyện chút với đối phương ấy vậy mà chưa kịp nói đôi ba câu thì đã vậy rồi.
Vương Tịch cũng không nghĩ bản thân ở lại thêm để làm gì,