Vương Nhất Bác mở cửa ban công, gió mùa hạ lập tức thốc vào, thổi bay cái nóng oi bức trong phòng.
Gió đêm hè mát mẻ, ngoài khung cửa ve kêu râm ran ồn ã một vùng, lại khiến người ta bất giác thèm ngủ.
Tiêu Chiến thân thể trần trụi, cứ thế thoải mái lăn lộn trên giường đón gió, duỗi eo, vươn tay thuận thế ôm ngang hông Vương Nhất Bác, đem đầu gác trên đùi cậu.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng rịn một tầng mồ hôi mịn của anh, vốn chỉ định giúp anh mát mẻ một chút, một hồi tay lại không yên phận lặng lẽ luồn xuống dưới, bị Tiêu Chiến bắt lấy, sau đó dùng đôi mắt ướt át long lanh hàm chứa tình dục mà trừng cậu, Vương Nhất Bác trong lòng khẽ run lên.
Ban đêm ở tiểu khu cũ kỹ này vô cùng an tĩnh, căn hộ đối diện thỉnh thoảng có người ho khan một tiếng, lại nghe như ở bên tai, chân thật đến giật mình.
Hai người đối diện nhau, không ai nói gì, không khí bỗng trở nên kỳ quặc, Tiêu Chiến dời tầm mắt, chống tay ngồi dậy, hỏi Vương Nhất Bác:
- Mấy giờ rồi?
Vừa nãy náo loạn cùng nhau, di động ném ở phòng khách, Vương Nhất Bác chỉ có thể ra ngoài tìm.
Lúc quay lại dựa vào cạnh cửa đáp:
- Gần ba giờ.
Tiêu Chiến rũ mắt, có chút miễn cưỡng nói:
- Tôi phải về.
Nói xong lại ngước lên, thập phần ngoan ngoãn nhìn Vương Nhất Bác giải thích:
- Thật sự phải trở về, người nhà sẽ lo lắng.
Lời này rất không thích hợp, không giống lời mà người giữ thể diện như Tiêu Chiến sẽ nói ra.
Loại thời điểm này nên là khoảnh khắc hai người tình nằm trong chăn bông, dịu dàng âu yếm lẫn nhau.
Cho dù chỉ là tình một đêm cũng không thể nói làm xong liền tìm một cái cớ lập tức rời đi, nếu không thì có khác gì so với chơi điếm.
Nhưng Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngồi ở kia, hơi rũ đầu, mái tóc rối loạn lung tung phủ trước trán, giống hệt một con mèo nhỏ dịu ngoan, đáng yêu, làm người ta cam tâm tình nguyện tin tưởng lời anh nói hoàn toàn không phải là làm tình xong liền lấy cớ bỏ đi, mà là người trong nhà thật sự lo lắng cho một nam nhân hai mươi mấy tuổi đầu.
Dù vậy, Vương Nhất Bác vẫn nghẹn không thốt nổi nên lời, thật sự không nói được gì, sự hỗn loạn trong căn phòng này vẫn đang nhắc nhở cậu, đêm nay chỉ là tình một đêm.
Tiêu Chiến từ buồng tắm đi ra ngoài, toàn thân suy nhược, không còn sức lực, vẫn nhất quyết nhặt bộ Tây trang nhàu nhĩ ở phòng khách mặc vào.
Vương Nhất Bác dựa tường nhìn anh, ngữ khí lãnh đạm:
- Một hai phải đi ngay sao? Anh hiện tại không rành đường.
Chưa nói tới đường, xem chừng anh bước ra cửa cũng còn khó.
Áo sơ mi nhàu tới mức Tiêu Chiến phải cúi gằm đầu, không ngừng dùng tay căng ra từng chút, nghe Vương Nhất Bác nói cũng chỉ cười:
- Đừng khoa trương vậy.
Dứt lời trong đầu liền một trận choáng, men rượu vẫn còn chưa tan.
- Anh làm thế nào để về?
Vương Nhất Bác đi qua đỡ anh, vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt, nhưng ngữ khí đã mềm đi chút.
Tiêu Chiến nương theo lực đỡ của Vương Nhất Bác, trực tiếp dựa vào người cậu, cười nói:
- Không việc gì, tôi vừa đánh thức tài xế của tôi.
Không biết có phải hay không Vương Nhất Bác sinh ra ảo giác, từ trong giọng nói của Tiêu Chiến nghe ra vẻ nghịch ngợm.
- Rượu Absinthe* này tác dụng cũng quá mạnh rồi.
Tiêu Chiến dựa đầu vào hõm vai Vương Nhất Bác, môi chu lên thành một vòng cung nhỏ, thanh âm mềm mại hờn dỗi:
- Cậu lúc đó cũng không nhắc nhở tôi một chút, tôi uống cạn cả ly rồi.
Vương Nhất Bác kéo anh đến ngồi trên sofa:
- Cho nên tôi mới nói anh nên nghỉ lại một đêm đi.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn cậu, cười giảo hoạt, hai mắt nheo nheo, răng thỏ lộ ra như một con thỏ ngây ngốc, rồi lại thập phần lém lỉnh:
- Sao nào? Này là luyến tiếc tôi?
Vương Nhất Bác ngây người nhìn Tiêu Chiến không nói, Tiêu Chiến giơ tay câu lấy cổ cậu, xoay người ngồi trên đùi cậu, chậm rãi kê đầu sát lại, chóp mũi chạm nhau, hơi thở đan cài.
Tiêu Chiến nói:
- Nếu cậu nói cho tôi tên cậu là gì, tôi liền hôn cậu một cái.
Thời điểm anh nói, đầu môi cọ nhẹ môi Vương Nhất Bác, khẽ lướt qua một vòng, để lại dư vị ấm áp say lòng người.
Vương Nhất Bác vẫn không nói lời nào, vươn tay giữ ót Tiêu Chiến đè về phía mình, đồng thời nghiêng người sát lại, đầu lưỡi chui vào khoang miệng, ngang ngược vô lý mà xâm lược thành trì, hôn đến khi Tiêu Chiến đầu óc choáng váng, phải níu lấy bả vai cậu.
Nụ hôn này còn hứng tình và nồng nhiệt hơn cái hôn lúc làm tình ban nãy, hôn đến nỗi Tiêu Chiến hận không thể đem áo quần trên thân thể người này lột ra, liền bị Vương Nhất Bác ôm trở về ổ chăn một lần nữa.
Điện thoại của tài xế gọi đến quá không đúng lúc, Vương Nhất Bác bất mãn cắn nhẹ vành môi Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến bị hôn đến thần hồn tiêu biến, vẫn muốn bày ra một bộ dáng chưa đã thèm, trêu chọc:
- Ai da, cậu đừng quá nhớ tôi nha.
Vương Nhất Bác không để tâm lời anh nói, lẳng lặng giúp anh sửa sang lại quần áo, đợi khi Tiêu Chiến ra đến cửa mới nói:
- Vương Nhất Bác.
- Cái gì? – Tiêu Chiến khó hiểu nghiêng đầu.
- Tôi tên Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vẫn một mặt vô biểu tình, đôi mắt không chớp mà nhìn thẳng Tiêu Chiến, tay để trong túi lại lặng lẽ nắm thành quyền.
Tình một đêm giữa hai người xa lạ, cách giữ thể diện tốt nhất cũng là cách tôn trọng lớn nhất chính là không được hỏi tên họ của nhau, cũng không can dự đến cuộc sống đối phương, càng không tìm hiểu riêng tư của nhau.
Nhưng Vương Nhất Bác lần đầu tiên tình một đêm liền đem Tiêu Chiến về nhà, còn nói cho đối phương tên của cậu, đối mặt với người xa lạ kia lại chủ động đưa tay mình ra.
Vốn tưởng rằng câu trêu đùa ban nãy của mình đã bị cái hôn kia che lấp cho qua, lại không nghĩ đến nhận được đáp án nghiêm túc, Tiêu Chiến sửng sốt vài giây, chớp mắt, đại não vẫn còn bị nồng độ cồn làm cho tê rần, phản ứng rất chậm.
Anh cúi đầu nhìn giày da dưới chân, chỉ cảm thấy choáng váng, nhìn một thành hai, ba.
Tiêu Chiến đỡ trán, quay đầu lại cười xán lạn, nốt ruồi nhỏ dưới môi lại lộ ra, ngữ khí nhẹ nhàng nói:
- Tôi sẽ nhớ kỹ.
Ngủ ngon.
Gần một tháng sau đó, Vương Nhất Bác không gặp lại Tiêu Chiến.
Trong lòng cậu cũng rõ ngày đó chỉ là một đêm tình quá đẹp, người nọ cũng chỉ là một vị khách vãng lai của quán bar nơi cậu làm việc.
Nhưng có lẽ vì một đêm kia thật sự quá mỹ diệu, đã khiến cho một thiếu niên hai mươi tuổi như cậu đối với nhân sinh có một nhận thức hoàn toàn mới.
Mỗi một lần có khách gọi đến “Minh bạch”, trong đầu cậu luôn hiện ra một khuôn mặt tươi cười.
Không biết người kia có biết bản thân cười rộ lên rất giống một con thỏ trắng dễ bị người ta lừa gạt hay không.
Ở một nơi như quán bar lại còn ngốc nghếch dặn dò một kẻ xa lạ: “Tôi không thể uống rượu quá mạnh nha.”
Nhưng nói gì cũng đã gần một tháng không gặp, tình nhân một tháng không gặp đều mỗi ngày phải gọi video mới không quên đối phương, huống chi bọn họ chỉ gặp nhau một đêm, mà cả đêm đa phần thời gian là vội vàng làm tình.
Tiêu Chiến có còn nhớ tên của cậu hay không, Vương Nhất Bác một chút chắc chắn cũng không có.
Theo lý thuyết, Vương Nhất Bác cũng nên sớm quên bộ dáng của Tiêu Chiến, vậy mà thời điểm anh lại xuất hiện, Vương Nhất Bác liền có thể lập tức nghĩ: “Là anh ấy.”
Vương Nhất Bác xoay người pha một món cocktail, Tiêu Chiến tựa như có ma thuật, đột nhiên xuất hiện, ngồi y vị trí bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, ôm má cười vui vẻ.
- Anh uống gì?
Vương Nhất Bác bước tới hỏi anh.
Tiêu Chiến không trả lời cậu, chỉ quay đầu cười, nói với mấy người đứng bên cạnh:
- Mọi người muốn uống gì?
Vương Nhất Bác nương theo mắt anh nhìn qua, một vài cô gái đứng nói nhỏ với nhau, một lát sau, một cô gái có vẻ mạnh dạn nhìn Tiêu Chiến nói:
- Tiêu tổng, chúng tôi muốn tìm chỗ ngồi xem biểu diễn.
Đêm nay quán bar mời một ban nhạc nhỏ không mấy tên tuổi, ngoại trừ mấy bài nhạc rock’n roll ra, thỉnh thoảng sẽ xen kẽ vài bản ballad, ca sĩ chính là một thanh niên tóc dài, bộ dáng ưa nhìn.
Các cô gái đến đây hôm nay chủ yếu muốn xem cậu ta biểu diễn.
- Được, các cậu cũng vậy à?
Tiêu Chiến lại hỏi mấy thanh niên còn lại, bọn họ cũng gật đầu lia lịa.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười, ngữ khí có chút tiếc nuối:
- Vậy được, mọi người đi trước.
Tôi ở đây gọi chút rượu, lát nữa đi tìm mọi người.
Mãi đến khi đám người kia an vị tại một băng ghế dài, Tiêu Chiến mới chậm rãi quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác, khoé miệng mím cười, trên mặt viết hai chữ vui vẻ:
- Chào cậu, soái ca, tôi muốn một “Minh bạch”.
Vương Nhất Bác không nói chuyện, cúi đầu bắt đầu pha rượu, bình shake trong tay uyển chuyển vừa nhanh vừa mạnh.
Khách khứa qua lại không ngớt, cậu ngẩng lên nhìn về phía Tiêu Chiến, anh vẫn ôm má nhìn cậu, đầu lắc qua lắc lại theo nhịp shake rượu.
Ánh đèn trên sân khấu ngẫu nhiên quét nhanh qua người Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bị ánh đèn làm mất tập trung, đảo mắt, lúc này mới chú ý đến chiếc khuyên tai Vương Nhất Bác đang đeo, chiếc khuyên tai đinh màu bạc phản chiếu ánh sáng, càng làm nổi bật khí chất của Vương Nhất Bác.
Một khi đã chú ý, Tiêu Chiến sẽ liền chăm chú nhìn.
- Nhìn gì vậy?
Vương Nhất Bác dùng hai ngón tay đè đế ly, đẩy ly rượu đến trước mặt Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến định thần lại, khẽ chạm ngón tay Vương Nhất Bác, một giây liền rời đi, nháy mắt nhoẻn miệng cười, không che giấu vẻ hờn dỗi mà nói:
- Thế nào? Cậu đẹp như vậy tôi còn không thể nhìn?
Rượu Absinthe ở dưới ánh đèn toả sắc xanh lục trong trẻo, như một hồ nước sâu thẳm giữa rừng già.
Tiêu Chiến tò mò nâng ly lên, nhìn xuyên qua chất lỏng xanh lục trong ly, lại vô tình nhìn thấy một con báo ẩn mình trong rừng rậm.
Con báo kia ánh mắt thẳng tắp lẳng lặng nhìn anh, đáy mắt khát mồi bộc lộ không chút e dè.
Tiêu Chiến không sợ hãi, cùng ánh mắt kia đối diện thật lâu sau, mới không nhanh không chậm dời mắt đi, bình thản nếm một ngụm rượu, cảm nhận hương thơm độc đáo