Ngoài dự tính của Vương Nhất Bác chính là, một tuần tiếp đó Tiêu Chiến hầu như mỗi ngày đều đến tìm cậu, thậm chí ngay cả khi Vương Nhất Bác không đi làm, anh cũng muốn tìm.
Bọn họ trao đổi WeChat không bao lâu, lịch sử trò chuyện đều là Tiêu Chiến phát định vị cho cậu, Vương Nhất Bác đến đón anh, đại bộ phận địa chỉ vẫn là ở quán bar cậu làm việc.
Đôi khi Tiêu Chiến sẽ rất tuỳ hứng, Vương Nhất Bác còn ở trên lớp học, anh cũng không quan tâm mà nhắn đến một câu:
- Vậy tôi ở đây chờ, khi nào cậu rảnh thì đến đón.
Vương Nhất Bác bất lực, cuối cùng cũng vẫn lao đến đón anh.
Có lẽ vì không muốn nhìn thấy người kia một thân Tây trang phẳng phiu lại bị cọ dơ trong con ngõ cũ kỹ ở cửa sau quán bar.
Tiêu Chiến là người rất khôn khéo, miệng lưỡi kín kẽ, cái gì cũng không nói cho Vương Nhất Bác, đem tâm tư của mình giấu vào lồng pha lê, chỉ có thể nhìn thấy màu đỏ tươi bên ngoài.
Nếu không có một lần Vương Nhất Bác tàn nhẫn thao anh, làm anh đến mức mơ hồ, thì có lẽ cũng không buộc được Tiêu Chiến đem tên mình nói ra.
Vương Nhất Bác có được đáp án mình muốn, về sau mỗi lần làm tình đều sẽ đỡ eo Tiêu Chiến ngồi trên người anh, lên xuống bên trong anh, nhìn anh cắn môi muốn kêu lại không dám kêu, chỉ ngửa đầu thở dốc, sẽ ở thời điểm anh cau mày sung sướng mà đem anh ấn sâu hơn, ở bên tai trêu đùa gọi:
- Tiêu Chiến, Chiến Chiến… Tiêu tổng.
Thời điểm như vậy, bất kỳ lời trêu đùa nào cũng có thể biến thành thuốc kích dục, Tiêu Chiến xấu hổ đến mức không thể ngồi yên, đành sa vào lưới, ngã trong vòng tay của Vương Nhất Bác, để mặc cậu thao lộng.
Thứ sáu, Tiêu Chiến dành thời gian trở về nhà một chuyến, mẹ Tiêu đã ra ngoài dạo phố cùng bạn bè, chỉ còn ba anh ở nhà luyện thư pháp.
Nhìn thấy Tiêu Chiến về, chỉ ngước mắt lên nói:
- Gần một tháng.
Rốt cuộc cũng có thời gian rồi à?
Tiêu Chiến ngoan ngoãn đi lên vài bước, giúp Tiêu Long thay giấy Tuyên Thành*, chặn giấy xong, đứng nhìn ông không biết lần thứ bao nhiêu viết xuống mấy chữ “Gia hoà vạn sự hưng”.
Tiêu Long viết xong, cầm bút tự thưởng thức một hồi lâu, mới buông bút ra, Tiêu Chiến một bên không nói, anh biết Tiêu Long nhất định có chuyện muốn nói với mình.
Dưới lầu truyền đến một hồi ồn ã, sau đó là tiếng kinh ngạc, “Xem xe ai này!”.
Tiêu Long liếc nhìn anh một cái, Tiêu Chiến cong cong khoé miệng, ôn hoà nở nụ cười.
Người nọ chạy vào đến phòng, Tiêu Chiến liền gật đầu cười chào:
- Dì Trần, chào dì.
Dì Trần là người làm thân thuộc đã mười mấy năm làm cơm cho nhà Tiêu Chiến, đối với anh không khác gì người thân.
Dì Trần từ nhỏ cũng đã xem anh như con mà đối xử, từ sau khi anh xuất ngoại vẫn luôn lo lắng sợ anh ăn không ngon, ngủ không ổn.
Dì Trần dang tay ra ôm lấy Tiêu Chiến, còn vươn tay xoa đầu anh.
Thanh niên cao 1m8 trước dì cứ như một đứa bé vẫn cần được dỗ dành.
- Con về nhà cũng không nói trước với dì một tiếng, dì còn chưa kịp chuẩn bị đồ ngon cho con.
Lúc buông tay ra, hốc mắt dì Trần đã đỏ cả rồi.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ ôm vai bà, cười nói:
- Làm sao mà vừa nói đã khóc rồi, dì làm gì con cũng thích ăn cả, không sao.
Có lẽ cũng cảm thấy ngượng, dì Trần một tay lau nước mắt, nhìn Tiêu Chiến cười:
- Vậy tối nay ăn nhiều một chút, không ăn ngon dì không vui đâu.
- Con biết.
Tiêu Chiến tiễn bà ra khỏi thư phòng.
Tiêu Long đã thu dọn sạch sẽ mặt bàn, nhìn Tiêu Chiến trở vào mới nói tiếp:
- Mẹ và dì Trần đều rất nhớ con.
Thư phòng có một khung cửa sổ lớn sát đất, hoàng hôn vừa lúc chiếu vào, ánh nắng vàng long lanh rải đầy mặt sàn.
Tiêu Chiến đứng ở góc tối, mũi chân cách vầng sáng một khoảng.
- Con biết, con sẽ cố dành ra thời gian về nhà.
- Con hiện tại so với ta vậy mà còn bận hơn.
Tiêu Long liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, Tiêu Chiến không hé răng, ông lại tiếp tục nói:
- Theo ta thấy, con không cần thiết phải dọn ra ngoài ở.
Sống một mình làm sao chăm sóc tốt cho bản thân.
Tiêu Chiến kéo khoé miệng cười nhẹ, trả lời:
- Con bao nhiêu tuổi rồi chứ, trước kia ở nước ngoài cũng chỉ một mình, một mình vẫn sống tốt.
Tiêu Long gật đầu, không nói thêm gì, cầm sách đi đến bên kệ thư tịch.
Tiêu Chiến nhìn theo, mũi chân vẫn đứng cách vầng sáng rực rỡ kia một khoảng.
- Nghe nói gần đây con muốn tìm mặt bằng? – Tiêu Long đột nhiên hỏi.
– Đây là muốn làm gì?
Tuy rằng Tiêu Chiến trước khi về nhà đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đột nhiên bị hỏi đến, trong lòng vẫn thấp thỏm một chút.
Anh vẫn y lời nói thật:
- Là bạn học hồi Cao trung nhờ con hỗ trợ tìm.
- Làm gì?
- Cậu ta chuẩn bị mở một phòng làm việc, là thiết kế logo.
- Bạn đồng học Cao trung?
- Trần Hựu Vấn.
Cậu ta ngồi cùng bàn lúc Cao trung với con, không biết cha có ấn tượng gì không?
Tiêu Long dĩ nhiên không nhớ.
Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Chiến đi học ông chưa tham gia họp phụ huynh được mấy lần.
- Tìm thế nào rồi?
Tiêu Chiến hơi thẳng lưng lên, vẫn như cũ ôn hoà đáp:
- Tìm được vài nơi không tệ.
Tiêu Long sau đó còn hỏi thêm vài vấn đề.
Ông lấy trong kệ sách một quyển, lật giở vài tờ, đột nhiên nói:
- Nghe nói con vừa hoàn thành một hạng mục.
Hoàn thành còn rất tốt.
- Đúng vậy, mọi người trong nhóm đều siêng năng, tất cả cùng dốc lực nên hạng mục này hoàn thành rất lý tưởng.
Tiêu Chiến chuyển từ một đứa con trai nhỏ kể cho cha nghe về mộng tưởng muốn được thực hiện của mình trở thành vị sếp đĩnh đạc tóm tắt thành quả của cấp dưới cho lãnh đạo nghe.
- Nếu bây giờ công việc đã tính là thuận lợi vững chắc, vậy sau này yên ổn mà tiếp tục làm đi.
Đừng phân tâm rồi lại làm lúc có lúc không, không ai có thể chuyên tâm làm hai việc.
Người trưởng thành rồi, ngẫu nhiên chơi chơi thì được, phải phân rõ đâu là chính đâu là phụ.
Tiêu Long không để tâm đến sự khiêm tốn vừa rồi của Tiêu Chiến, cất lại quyển sách vào kệ tủ rồi nhẹ nhàng quay lưng.
- Khi nào có thời gian thì về nhà, gặp mẹ con nhiều hơn chút.
Chú ý bạn chơi bên ngoài.
Tiêu Chiến không trả lời, anh biết Tiêu Long nói về việc mấy người bạn tổ chức tiệc chào đón anh ở quán bar lần trước.
Tiêu Chiến nhàm chán, nhìn chằm chằm hoàng hôn dưới chân mình, hiện giờ đang chệch dần, khoảng cách với mũi chân anh ngày càng xa.
Cuối cùng bị ánh đèn dây tóc đột ngột bật lên thay thế.
Có lẽ mẹ Tiêu đã về.
Bên ngoài có mấy âm thanh nói qua lại, tiếng bước chân ngừng trước cửa thư phòng.
Đẩy cửa vào là một người phụ nữ trung niên thấp người, nhưng nét cười dịu dàng.
Bà kích động chạy đến trước mặt Tiêu Chiến.
Khuôn mặt cứng nhắc trước Tiêu Long rốt cuộc cũng buông lỏng, Tiêu Chiến cúi xuống ôm Lâm Uyển Oánh, ôm lấy người mẹ yêu thương của mình, vùi mặt vào vai bà.
- Bảo bối, con về rồi, cũng không chịu về nhà nhiều một chút!
Lâm Uyển Oánh vỗ tay Tiêu Chiến trách yêu, lại nhịn không được ôm vai anh.
- Đi, chúng ta xuống nhà ăn cơm đi.
- Được, con cũng đã lâu không được ăn món dì Trần nấu.
Tiêu Chiến để mặc mẹ nắm tay mình, gật đầu.
Tiêu Chiến đàng hoàng cùng cha mẹ ăn một bữa cơm đoàn viên.
Ăn xong lại lơ đễnh nghe mẹ kể vài câu chuyện phiếm về con cái nhà khác, cha anh không có việc gì, xem tin tức xong lại lên thư phòng.
Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy trong lồng ngực một khoảng không khó chịu, tivi phát chương trình gì anh cũng không rõ.
Một lúc sau, Tiêu Chiến chờ mẹ mình chuẩn bị ngủ, liền vội vàng tìm lý do rời đi.
Thứ Sáu là ngày dễ chịu nhất, Vương Nhất Bác không có giờ học, cũng không cần đi làm.
Sáng sớm tinh mơ cậu đã bị bạn bè trong đội xe kéo ra ngoài, một đám người chạy lên đỉnh núi chơi cả một ngày, buổi tối còn đi KTV hát đến khản cổ.
Trên đường đi còn có vài người gọi cả bạn gái đến chơi cùng.
Hát karaoke một hồi thì thành hát đôi từng cặp hoặc là cứ dứt khoát hai người một trực tiếp ôm eo một góc, chẳng ai để ý ai.
Vương Nhất Bác hát vài bài xong liền không muốn hát nữa, ngồi một góc uống rượu, bên cạnh chốc chốc lại truyền đến tiếng nước bọt dính dấp, nghe đến phiền.
Một hồi sau cũng không ai thèm hát, nhạc nền cứ vậy phát hết bài này đến bài khác, mấy người độc thân tụ tập lại thành nhóm nói chuyện phiếm, uống rượu.
Vương Nhất Bác ngồi gần một cặp đôi đang đến giai đoạn nói đường mật âu yếm, cậu chỉ muốn đổi chỗ ngồi, ánh mắt dư quang nhìn đến tay thanh niên kia bắt đầu mân mê trên đùi cô gái, cậu lại vô cớ mà nhớ đến Tiêu Chiến, nhớ đến nụ cười mê hoặc của anh.
Tiêu Chiến có công phu dụ dỗ Vương Nhất Bác bằng khuôn mặt, lên giường rồi thì một câu rõ ràng cũng nói không được, chỉ