Vương Nhất Bác nhỏm người dậy nhận một cuộc điện thoại.
Cúp máy rồi, cậu quay người cúi xuống, hôn Tiêu Chiến trước khi rời giường.
Ngay khi cậu vừa chạm đến, Tiêu Chiến liền tỉnh.
Anh gian nan trở mình, mí mắt sưng lười biếng không muốn mở, bụng cũng bắt đầu sột soạt sột soạt biểu tình.
Ngón tay tê rần, toàn thân vô lực, hai chân mỏi nhừ như thể vừa chạy bền 100km.
Vương Nhất Bác ghé người vào chăn, xoa nhẹ vai anh, lại nhéo nhéo phần da mềm trước bụng Tiêu Chiến hỏi:
- Dậy rồi à?
- Không dậy cũng bị em gọi dậy.
Tiêu Chiến bị sờ nhột nhạt, nhịn không được cười ra tiếng, nhắm mặt lại đẩy Vương Nhất Bác ra, cậu vẫn không nhúc nhích, chỉ có thể nhỏ giọng oán trách:
- Tôi còn chưa muốn tỉnh đâu, em đừng phiền tôi.
Vương Nhất Bác vẫn ôm anh không buông tay, dỗ dành:
- Ăn một chút rồi vào ngủ tiếp.
Cả đêm qua cũng không ăn gì, lát nữa bụng sẽ đau.
Ở trong ổ chăn bị ủ đến nóng lên, trán Tiêu Chiến đã mướt một lớp mồ hôi, lòng bàn tay dính dấp, thật sự không thoải mái, rốt cuộc cũng chịu mở to mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái.
Người kia lại tinh thần vô cùng phấn chấn, mắt như con cún sáng lấp lánh.
- Phiền quá nha…
Ngoài miệng nói, nhưng cơ thể vẫn tự động chống ngồi dậy.
Vương Nhất Bác mua bữa sáng kiểu Quảng Đông, Tiêu Chiến tuỳ tiện quơ một bộ quần áo của cậu mặc vào, ngồi ngây ngốc trên giường, ăn nửa chén cháo trứng Bắc Thảo thịt băm, có hơi mặn.
Lại ăn thêm một ít há cảo tôm và xíu mại mà Vương Nhất Bác đưa tới.
Nói là ăn lót dạ, nhưng no đến 80% anh mới dừng lại.
Tiêu Chiến ăn xong, lăn lộn một vòng trên giường, cầm lấy điện thoại di động.
Vương Nhất Bác yên lặng đem toàn bộ thức ăn còn dư lại ăn sạch sẽ, sau đó thu dọn quần áo quanh giường, thuận tay lấy cho Tiêu Chiến một cái quần lót mới tinh.
Hai hôm nay toàn bộ thời gian đều ở cùng Vương Nhất Bác, vừa mở WeChat ra, liên tục bị tin nhắn oanh tạc.
Tiêu Chiến ghé vào giường nhìn Vương Nhất Bác đi ra đi vào nửa ngày, cũng không buồn trả lời tin nhắn nào.
- Hôm nay ở nhà thôi, có được không?
Tiêu Chiến thật sự cảm thấy cả người rã rời, hai ngày liên tục vừa đi chơi xa, vừa làm tình, thể lực nhanh chóng tiêu hao hết, lại ngại nói thẳng, chỉ có thể hỏi dò.
Vương Nhất Bác tựa vào cạnh cửa nhìn anh, nheo mắt một chốc, lại gật đầu nói:
- Được, vừa lúc tôi cũng phải làm cho xong bài giữa kỳ.
Tiêu Chiến nở nụ cười, cả người nằm dưới ánh nắng, anh giang tay ra hiệu cho cậu.
Vương Nhất Bác đi đến, Tiêu Chiến vòng tay ôm lấy, lại nghịch ngợm xoa đầu người ta, cười nói:
- Bạn nhỏ phải cố gắng chăm học nhé, mỗi ngày tiến về phía trước nha.
Trêu đùa một hồi, Vương Nhất Bác cảm thấy nóng nực, đi đến mở cửa ban công lẫn phòng ngủ, cũng chỉ có được chút gió lùa vào, không đủ mát.
Cậu lại ra phòng khách đem quạt vào trong.
Tiêu Chiến ấn xoay quạt qua phía Vương Nhất Bác, bật mức gió mạnh nhất, đem quần áo của Vương Nhất Bác thổi phồng lên như người hơi, sau đó phá ra cười loạn.
Hai người tình nhỏ co ro trong căn phòng trọ cách âm kém, tranh nhau cái quạt điện.
Thi thoảng có tiếng i ới của hàng xóm bên ngoài, trong phòng nóng ẩm có chút khó chịu, nhưng cả hai cười đến vui vẻ, rất giống hai người trong thời kỳ say đắm yêu đương, thế giới có như thế nào cũng đều đẹp đẽ.
- Aiiiii, Vương Nhất Bác.
– Tiêu Chiến ghé vào cạnh giường nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười, nói: - Tôi có nói mình muốn bao dưỡng em chưa nhỉ?
Vương Nhất Bác còn đang nghịch quạt, đem quạt xoay qua hướng anh lại, tay khựng một nhịp, mới nhớ ra anh vẫn là một người của giới đại gia, khoé miệng hơi cong lên, trêu đùa:
- Không có nói, Tiêu tổng.
Tiêu Chiến bị cụm từ “Tiêu tổng” chọc cười, có chút ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn nói gì đó lại không kìm được mà cười.
Nhìn vừa ngốc vừa khờ, một chút cũng không có bộ dáng của Tiêu tổng.
Anh cười hì hì:
- Sau này Tiêu tổng bao dưỡng em, tiểu tử nghèo.
- Được nha.
Người hô không nói gì quá thú vị, người ứng cũng không có ý gì đặc biệt, nhưng cứ như vậy tuỳ ý đối thoại cũng làm gia tăng tình thú, khiến bọn họ quần nhau thêm một lúc lâu mới buông nổi ra.
Lúc sau, Vương Nhất Bác thật sự ngồi xuống yên tĩnh làm bài tập.
Tiêu Chiến tựa giường chơi điện thoại, chốc chốc lại quay ra ngắm cậu.
Ngồi ngắm, bò ngắm, sấp ngắm, ngửa ngắm, mỗi góc độ đều thấy đẹp toàn mỹ, đường cong quai hàm quyến rũ, sống mũi thẳng tắp, làn da trắng, bàn tay nổi gân mảnh…
Tiêu Chiến dùng ánh mắt mang theo máy quét, tự động quét sạch quần áo bên ngoài của Vương Nhất Bác, lọc vào trong đầu thành cảnh cấm trẻ em.
Một hồi sau không chịu nổi đành quay mặt đi hướng khác.
Ngồi một chỗ chán, anh bắt đầu vươn vai đứng dậy, đi lung tung trong nhà.
Trước đây, mỗi một lần đến nhà Vương Nhất Bác đều là làm tình.
Trời đất tối sầm, cũng không kịp nghiêm túc nhìn một cái.
Hiện giờ đi một vòng quanh nhà, ánh mắt tò mò như thể khám phá bảo tàng, còn tìm được mấy cái ván trượt bạn nhỏ Vương Nhất Bác đặt cạnh TV.
Tiêu Chiến lặng lẽ quay đầu lại nhìn phòng ngủ, xác định Vương Nhất Bác một lúc nữa cũng còn chưa làm xong bài, liền tự mình ở trong phòng khách vịn tường thử trượt một chút.
Kết quả tay chân luýnh quýnh, sàn nhà trơn, bánh xe lăn hai vòng, chân liền bị hổng đất mềm oặt.
Tiêu Chiến bị doạ tái mặt, vội vàng leo xuống.
Kết quả không cẩn thận, dẫm đến một mé sau ván trượt khiến nó chổng lên, hất anh ngã chổng vó trên mặt đất, ầm một tiếng lớn, sợ đến mức Tiêu Chiến co cả người lại.
- Làm sao vậy?
Trong phòng ngủ truyền ra giọng hỏi thờ ơ của Vương Nhất Bác.
Đợi một lát cũng không thấy cậu ra ngoài xem, Tiêu Chiến le lưỡi, lén lút đem ván trượt thả trở về.
Cuối cùng Tiêu Chiến mò vào mở tủ lạnh, bên trong chỉ tìm được mấy quả trứng gà, còn có vài chai bia.
Thật sự nhàm chán, tiu nghỉu trở về phòng.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, liếc nhìn anh một cái.
Tiêu Chiến liền thò lại gần dựa cằm vào bàn, bĩu môi đẩy ra đẩy vào nốt ruồi dưới khoé miệng, dài giọng:
- Em chừng nào thì mới chơi với tôi được?
Điệu bộ làm nũng của Tiêu Chiến rất dễ khiến người ta mềm lòng.
Khoé miệng Vương Nhất Bác cũng theo ngữ điệu mềm mại của anh mà cong lên.
- Một lát nữa, tôi đưa anh lên núi ngắm mặt trời lặn.
Đợi mặt trời xuống núi vẫn còn hơn hai giờ nữa, Tiêu Chiến gác cằm lên vai Vương Nhất Bác, cả người dựa vào cậu không nhúc nhích, im lặng một lát, anh thoả hiệp, ngồi thẳng lại, gật đầu nói:
- Ừm.
Vương Nhất Bác quay người hôn cằm anh, còn thuận tay nhéo mông một cái, buồn cười hỏi:
- Không đau eo nữa à?
- Ừm.
– Tiêu Chiến ngẩng đầu đón cái hôn, vẫn bày ra bất mãn.
– Không được quấy rầy bạn nhỏ làm bài tập.
Vương Nhất Bác vừa nghe hai chữ “bạn nhỏ” liền nhịn không được muốn cười, cậu nhay nhay hông Tiêu Chiến, không phục mà phản bác:
- Rốt cuộc là người nào mới giống bạn nhỏ hơn? Anh quả thật ngứa đòn!
- Ai nhận thì là người đó!
Tiêu Chiến vân vê đám tóc tơ sau ót Vương Nhất Bác, ngồi trên đùi cậu, đắc ý nhìn người kia, như thể chứng minh quyền chủ đạo, có thể tuỳ hứng trêu chọc người tình.
Ngoài phòng nắng rất chói chang, tiếng chim hót xen lẫn ve kêu râm ran vang lừng một góc trời, lá cây xào xạc cũng hoà âm vào, tấu lên nhạc điệu của một ngày hè náo nhiệt.
Cho dù là ở một căn phòng nhỏ trong tiểu khu, cũng có thể cảm nhận được sóng nhiệt của đất trời.
Thế nhưng ngày đẹp trời như vậy, thiếu niên sinh viên còn phải cắm đầu làm bài trong phòng, phú nhị đại nhàm chán đành phải nằm sấp trên giường nghe tiếng quạt gió ong ong mà ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi Vương Nhất Bác hoàn thành xong tiểu luận giữa kỳ, cậu mới duỗi tay vươn vai, đứng lên chuẩn bị đi Wc, quay đầu lại phát hiện Tiêu Chiến đã ngủ rồi.
Chính là ánh nắng quá chói mắt, anh vẫn luôn cau mày, giấc ngủ không an ổn.
Vương Nhất Bác đi đến bên cửa sổ, kéo bức rèm màu trắng sữa xuống, trong phòng tối đi một nửa.
Cậu lại đến cạnh giường nhìn Tiêu Chiến, chăm chú ngắm anh.
Tiêu Chiến thời điểm ngủ say vô cùng an tĩnh, người lớn lên xinh đẹp như anh, lúc ngủ đều là cảnh đẹp ý vui, cho dù thi thoảng nhíu mày, cũng đều đặc biệt đẹp động lòng người.
Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến.
Anh ăn mặc một thân Tây trang được may vừa vặn, cúc áo sơ mi trên cùng không gài, nhìn qua cũng không khác biệt gì với những vị khách giàu có thường lui tới quán bar để thư giãn.
Nhưng anh đứng đó, cách cậu một quầy bar, cách một biển người trong sàn nhảy, ánh mắt bình thản dạo quanh một vòng, cười như không cười mà nhìn về phía cậu.
Thời khắc đó, Vương Nhất Bác liền đầu óc trống rỗng, lại không thể hiện ra bất luận phản ứng gì.
Quạt xoay đến phía Tiêu Chiến, anh mơ màng thoải mái thở ra một hơi.
Vương Nhất Bác duỗi tay nhẹ nhàng vén tóc mái của Tiêu Chiến lên, sau đó cúi người lại gần hôn lên vầng trán sáng mịn của người kia.
Tiêu Chiến đẹp.
Là cái đẹp không cần phải đi tìm mới thấy được.
Vương Nhất Bác vô cùng thích ngắm nhìn anh.
Vương Nhất Bác vừa chạm đến, Tiêu Chiến liền tỉnh.
Anh mở to mắt nhìn người trước mặt, đáy mắt vẫn còn mơ màng, phủ một tầng sương mỏng mê người.
Nhìn rõ là Vương Nhất Bác rồi, Tiêu Chiến bỗng bật cười, dụi mắt, xoay mình qua, vươn hai tay duỗi thẳng vòng eo mảnh, áo thun cũng bị kéo lên, để lộ phần hông thon nhỏ đẹp đẽ như sứ.
- Đi à? Đưa tôi ra ngoài chơi phải không?
- Hôm nay mà không mang anh đi ra ngoài, có phải anh sẽ không thèm để ý đến tôi nữa không?
Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười, dường như cứ ở cạnh Tiêu Chiến lại không ngăn nổi vui vẻ, duỗi tay ôm anh vào lòng, tay theo vạt áo bị kéo lên mà luồn vào xoa nhẹ.
Ngủ trưa dậy sẽ rất dễ bị đừ người, tiếng ve kêu liên thanh cũng khiến người ta lười biếng.
Ánh sáng bên ngoài vẫn còn chói, Tiêu Chiến nhắm mắt trở lại, thoải mái thả lỏng mình trong vòng tay Vương Nhất Bác, chân thò xuống giường, đung đưa dưới ánh nắng, cắt ánh sáng thành mấy mảnh nhỏ.
Tiêu Chiến cười khẽ:
- Tôi vừa mơ một giấc mơ.
- Hửm?
- Tôi mơ thấy dì ở đối diện nhà em bị chúng ta làm ồn mà thức giấc, nhưng dì ấy không giận, còn cho chúng ta một om cá cay.
- Bị chúng ta đánh thức?
- Đúng á.
Vì bọn mình nháo đến động tĩnh ầm ĩ.
Vương Nhất Bác nghe xong cũng không thấy có gì xấu hổ, ngược lại còn mân mê má Tiêu Chiến trêu:
- Rõ ràng là anh muốn ăn đồ ăn dì ấy nấu.
- Nghe mùi thơm thực mà… - Tiêu Chiến nghiêm túc phản bác, sau lại thành thật nói.
– Thật ra tôi nấu món cá cay cũng ngon lắm.
- Vậy à?
- Ừm.
- Vậy lúc nào đó anh làm cho tôi thử?
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, sau đó nhìn ánh nắng bên ngoài đang dần dịu đi, lẩm bẩm mắng trong lòng, cái tên này, muốn ăn cũng không thèm bày ra chút cảm xúc thành ý nào.
Anh nghĩ nghĩ, nói:
- Lát nữa chúng ta ghé siêu thị mua đồ, tôi nấu cho