Ánh trăng đêm ấy vẫn luôn lẩn khuất mãi không chịu ra, trong phòng một tia sáng cũng không có, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến về phòng, hai người ngã lên giường.
Cậu cúi người nhìn chăm chú hai mắt mông lung vì say của Tiêu Chiến.
Cậu không biết anh vì sự tình gì mà đem thân mình đi uống thành như vậy, nhưng ít nhất biết được, những vì sao lấp lánh trong mắt anh hiện giờ là vì cậu mà sáng lên.
Khung cửa sổ mở toang nhìn ra thế giới bên ngoài, màn đêm buông xuống ẩn giấu tâm tư con người vào chỗ sâu thẳm nhất, để lộ ra sự mong manh của họ.
Tiêu Chiến mồ hôi nhễ nhại, hai gò má đỏ ửng ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, đòi một nụ hôn khác, muốn cậu đem tất cả sự ấm áp đổ lên cơ thể anh.
Mà thực ra, Vương Nhất Bác cũng như anh, mong muốn làm vậy.
Vương Nhất Bác ôm anh, tay vẫn luôn một tấc cũng không rời khỏi da thịt Tiêu Chiến, đem vật dưới thân mình đưa sâu vào trong thân thể mềm mại lại nóng rẫy của anh, một lần lại một lần, thẳng đến cuối cùng Tiêu Chiến cái gì cũng động không được, hai người mới ôm ghì lấy nhau, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Ánh mặt trời buổi sáng chói chang, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy trời xanh ngắt không một gợn mây, sắc trời một màu kim quang.
Tiêu Chiến tỉnh lại trước, theo bản năng trở mình, cánh tay Vương Nhất Bác đè nặng trên eo anh, cảm giác có chút ê ẩm.
Anh dịch người một chút, nhích người lại gần, để thân mình nằm gọn vào trong lồng ngực Vương Nhất Bác, nhắm mắt cảm thụ loại cảm giác ấm áp, thích chí được người phía sau gắt gao ôm mình trong ngực, thoải mái thở dài một hơi.
Cũng không biết đến mấy giờ, ánh mặt trời phủ lên tấm đệm trải giường màu xám nhạt của Vương Nhất Bác, cách tay Tiêu Chiến chỉ một lóng tay.
Vương Nhất Bác nhúc nhích, vùi đầu vào vai Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến hơi ưỡn người về trước, cổ tay vươn ra ánh mặt trời, mạch đập cũng dần nóng, như muốn truyền hơi nóng vào tim.
Tiêu Chiến cử động đầu ngón tay, dùng cánh tay bên ngoài để vươn vai, nhìn ánh sáng hắt lên ga giường, anh cảm thấy thú vị.
Tay lại bị người phía sau đè xuống, mười ngón tay đan vào nhau.
Tiêu Chiến nghiêng đầu nở nụ cười, Vương Nhất Bác liền lập tức áp mặt lại gần, vẫn không mở mắt, mơ màng rên lên, “Thật tuyệt.”.
Giọng nói còn chưa tỉnh hẳn, trầm thấp khàn khàn, dán bên tai Tiêu Chiến như có dòng điện chạy qua, Tiêu Chiến nhắm mắt nghe khiến cho cả tâm lẫn người đều run lên, hai tai ửng hồng.
- Ai bảo em tối qua không chịu đóng rèm?
Tiêu Chiến lật người, đối mặt với Vương Nhất Bác, cậu vẫn nhắm mắt nhíu mày có chút khó chịu.
Ngủ xong một giấc dài, Vương Nhất Bác sẽ bị sưng mặt, má sữa phồng ra.
Tiêu Chiến cũng là lần đầu tiên ở nhà Vương Nhất Bác ngủ đến tận trời sáng, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hai cái má sữa của cậu.
Cái này thật thú vị.
Tưởng tượng đến thái độ lãnh khốc làm mê mẩn điên đảo muôn vàn thiếu nữ khi cậu làm bartender đứng quầy, so với bộ dạng ngủ đến sưng má sữa như bây giờ, lại thêm bởi vì ánh mặt trời chói mắt mà bày ra bộ dạng thiếu niên lười nhác, hoàn toàn không giống nhau.
Tiêu Chiến thò mặt lại gần, hôn lên khoé môi chu chu của cậu.
Vương Nhất Bác mở mắt nhìn Tiêu Chiến, lại nhắm mắt, lăn qua ôm anh, nằm đè lên người Tiêu Chiến, kéo chăn bông trùm lên đầu, tay lại thập phần không thành thật lần xuống phía dưới.
- Ai da.
Mau đứng lên đi, đừng náo nữa.
Làm loạn trong chăn một trận, Tiêu Chiến sợ tới mức túm lấy tay cậu, không túm được, còn bị cậu đè trên giường nháo thêm đến mồ hôi đầy đầu.
Hai người náo xong, Tiêu Chiến vào nhà vệ sinh tắm rửa, lúc trở ra nhìn thấy Vương Nhất Bác vẫn còn ăn vạ trên giường bèn chui vào nằm lại.
Vương Nhất Bác lại lập tức dán người qua.
Đêm hôm qua là lần đầu tiên Tiêu Chiến qua đêm ở nhà Vương Nhất Bác, quần áo bị lăn lộn đến không còn cách nào mặc ra ngoài, đành phải tìm trong tủ của cậu một cái áo thun tròng lên, cũng không biết cái áo này theo style nào, vừa to vừa dài.
Tiêu Chiến mặc vào che luôn cả mông, phía dưới không thèm mặc thêm gì.
Lúc Vương Nhất Bác đưa tay vào sờ thử, chỉ sờ đến một mảng da trơn mịn.
- Sao vậy? Mới sáng sớm đã muốn câu dẫn tôi?
Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng mở được mắt ra, phản ứng đầu tiên là xốc chăn lên.
Ban ngày ban mặt không nên đùa.
Tiêu Chiến xấu hổ dứt khoát tóm chặt chăn lại không cho cậu ra, lung tung kêu to:
- Tôi đói rồi! Mau đi nấu cơm đi.
- Anh đói rồi?
Vương Nhất Bác nhô đầu ra, cười vô cùng đen tối, rõ ràng là cố ý xuyên tạc ý anh.
- Em thật phiền phức! – Tiêu Chiến giơ chân đạp mông Vương Nhất Bác giấu trong ổ chăn, cảm thấy mềm mại còn thò tay vào sờ sờ.
– Rõ ràng tôi mới là người mệt hơn.
Em như thế nào lại còn ngủ nướng?
- Bởi vì tôi dùng lực.
Vương Nhất Bác hợp lý hợp tình trả lời, tay quắp lấy Tiêu Chiến trong chăn làm trò.
Tiêu Chiến không thật sự ngăn cản, cũng liền cho tay vào áo cậu xoa loạn, lớn mật mà giang chân đùa.
Ánh mặt trời đã phủ khắp phòng, hơi ấm dễ chịu của thái dương quanh quẩn trong không trung.
Hẳn là đã giữa trưa, cư dân chung cư cũng náo nhiệt dần.
Phòng ở cách âm không tốt, Tiêu Chiến có thể nghe thấy mấy dì dưới lầu chào nhau, hỏi trưa nay ăn gì.
Căn gác đối diện không biết ai đang nấu cơm, âm thanh dầu bắn khi xào rau xèo xèo vang lên vô cùng chân thật, mùi thơm lập tức xộc vào khoang mũi.
Tiêu Chiến mặt nóng đến hồng hào, bụng lại không hề nể tình mà kêu ầm lên.
Vương Nhất Bác ngơ ngáo nhìn anh.
Tiêu Chiến vừa định phân bua, bụng lại rột thêm một tiếng, Vương Nhất Bác một chút cũng không nhịn, cười thành tiếng, mặt vùi vào cổ Tiêu Chiến.
- Tôi nói rồi.
Tôi đói bụng lắm.
Tiêu Chiến lỗ tai phiếm hồng, đẩy Vương Nhất Bác ra ngồi dậy, vừa nhìn thời gian đã thấy đầu giờ chiều, liền hỏi:
- Nhà em có gì để nấu ăn không?
Vương Nhất Bác cười đủ rồi, cũng theo Tiêu Chiến xuống giường, một bên mặc quần áo, một bên ngạc nhiên hỏi:
- Anh muốn tự nấu à? Trong nhà chắc không có gì đâu, hay là gọi cơm hộp đi?
- Chờ cơm hộp tới thì tôi đói ngất rồi.
Tiêu Chiến không để ý Vương Nhất Bác, hai đùi thẳng tắp trần trụi đi ngang mặt cậu ra ngoài.
Chờ Vương Nhất Bác tắm rửa, đánh răng xong ra ngoài, Tiêu Chiến đã nấu xong hai bát mì, đang chuẩn bị chiên trứng.
Vương Nhất Bác giơ tay chụp mông Tiêu Chiến:
- Tôi có lấy cho anh cái quần.
- Sao không lấy từ sớm đi?
Tiêu Chiến trừng mắt nhìn cậu một cái, giao chảo chiên lại cho Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến vào trong mặc quần, Vương Nhất Bác đã nói sẽ giúp anh trông chừng trứng trong chảo.
Không ngờ đến hậu quả, chạy ra đã thấy lòng đỏ trứng xinh đẹp, hoàng kim như mong muốn bị cậu chọc thủng, lòng đỏ trứng săn lại dinh dính trong chảo.
Vương Nhất Bác cũng biết hình như mình làm sai rồi, vội đặt tay cầm chảo vào tay Tiêu Chiến rồi chạy ra ghế ngồi chờ, hai mắt chớp chớp, như thể chờ Tiêu Chiến nổi giận.
Cũng may, trứng không đẹp nhưng vị khá ngon.
Tiêu Chiến vẫn đem quả trứng còn lại được chiên đẹp đẽ đặt vào bát của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác kỳ thật đã sớm hào hứng đến khùng rồi.
Ngoại trừ dì ở nhà ăn, đã quá lâu chưa có ai nấu cho cậu ăn.
Một gói mì ăn liền thôi nhưng Tiêu Chiến lại nấu vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.
Vương Nhất Bác hút liền bốn, năm đũa mì, vừa xì xụp thổi vừa nhai.
Ngẩng đầu lên, Tiêu Chiến còn đang chậm rãi nâng một đũa mì lên thổi, tư thế tao nhã tuấn tú, đủ thời gian để Vương Nhất Bác ăn thêm một bữa nữa.
- Không nghĩ tới anh còn biết nấu ăn.
Còn nấu rất ngon.
Vương Nhất Bác hiện giờ nhìn Tiêu Chiến liền không nhịn được mà khen.
Lời khen đột ngột khiến Tiêu Chiến đang cúi đầu chuẩn bị ăn sặc một ngụm, bình ổn rồi mới trừng mắt liếc Vương Nhất Bác một cái, chậm rãi nhai hết mì, mở miệng nói:
- Trước kia ở nước ngoài một mình, cái gì cần biết đều sẽ chậm rãi biết.
- Lợi hại ghê!
Vương Nhất Bác nghe không chớp mắt, lời khen liền từ miệng chảy ra vô cùng thuần thục.
Tiêu Chiến lại nổi da gà toàn thân.
Cơm nước xong, Vương Nhất Bác tự giác thu dọn chén đũa mang đi rửa.
Tiêu Chiến đứng bên cạnh nhìn.
Tuy động tác cậu rất vụng về, nhưng vẫn may là cẩn thận, không có nguy cơ làm vỡ bát đĩa.
Trong phòng khách, ánh mặt trời ngập tràn ấm áp lại dễ chịu, vừa vặn có thể ngủ trưa thật ngon.
Tiêu Chiến nằm ở sofa nghe Vương Nhất Bác nói chuyện điện thoại.
Bạn cậu gọi đến, nói được vài câu, Vương Nhất Bác liền che microphone lại, hỏi Tiêu Chiến nằm lười một bên:
- Bạn tôi rủ đi ra biển chơi, anh đi không?
- … Cũng được.
Nói xong lại ườn người ra.
- Eo có phải không thoải mái không?
Vương Nhất Bác ngắt điện thoại, sáp lại gần hôn anh, vuốt ve trán.
Dưới ánh nắng trưa, Tiêu Chiến híp mắt tựa như một con mèo thoả mãn, ngửa bụng chờ chủ xoa nắn.
Chú mèo cao quý, đẹp đẽ kia giơ vuốt gãi khuôn mặt tuấn tú của Vương Nhất Bác, mỉm cười:
- Không đúng, Vương Nhất Bác, sao bây giờ em lại một chút cũng không có bộ dáng lãnh khốc vô tình trước kia nữa rồi?
Vương Nhất Bác nghiêng đầu ra vẻ trầm tư, lại nhân cơ hội hôn Tiêu Chiến một cái chóc, nhếch môi cười:
- Không phải chứ, lúc trước tôi làm gì như anh nói đâu.
- Không có mới lạ! – Tiêu Chiến nhéo mỡ hai bên má cậu, lại áp tay vào xoa tròn, trêu đùa.
– Vương Nhất Bác, em hết ngầu rồi.
- Không thích? – Vương Nhất Bác vẻ mặt uỷ khuất, mắt cún lại sáng lấp lánh.
Tiêu Chiến nghe được hai từ kia liền ngưng một lúc, đột nhiên đại não trống rỗng, trong đầu chỉ vang hai từ kia, đành cười lảng đi:
- Nào có, lớn lên đẹp như vậy, sao cũng tốt cả.
Bọn họ mỗi lần gặp mặt đều là ban đêm, tối trời vừa thấy mặt nhau liền làm tình.
Làm tình xong liền tách ra.
Hiện giờ là ban ngày ban mặt, hai người đối mặt nhìn nhau ngồi ngốc, cũng không thể đột nhiên nói lời yêu đương, có muốn nói cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Vương Nhất Bác chỉ đành ôm Tiêu Chiến trên sofa, lười biếng hôn anh một lát.
Tiêu Chiến rốt cuộc vẫn quyết định lục tung tủ quần áo của cậu thêm một lần nữa, tìm vài cái quần áo bình thường một chút mà mặc.
Quần áo của Vương Nhất Bác phần lớn đều là kiểu oversize, còn có mấy loại nhìn rất kỳ quái, có vài chiếc đếm sơ cũng thấy có đến 5,6 cái túi, còn gắn thêm nhiều khuyên sắt trang trí.
Thiếu niên này thật sự có phong cách độc đáo, tìm thêm một lượt lại thấy vài chiếc quần bò đóng khuyên sắt, quần jean thủng đến mấy lỗ.
Cuối cùng, Tiêu Chiến cũng kéo ra được một chiếc quần bò tạm bình thường.
Phiền phức là Vương Nhất Bác quá dính người.
Tiêu Chiến vừa cởi quần xong liền dán lấy, anh không có cách nào thay áo quần.
Tiêu Chiến vừa tức vừa nhịn không được cười, anh vươn tay câu lấy cổ Vương Nhất Bác, cùng cậu ngã vào đống quần áo, hôn nhau một cái hôn thật dài.
Chờ tinh thần trấn tĩnh lại, nhìn thời gian, Tiêu Chiến mới ý thức được bọn họ đã hồ nháo như vậy mà lãng phí gần một ngày, không sớm ra khỏi cửa, có khi cũng không kịp thấy mặt trời.
Dưới lầu của tiểu khu có rất nhiều đứa nhỏ, chạy vòng quanh hoa viên chơi, mồ hôi đầy đầu.
Tiêu Chiến không biết đã qua bao nhiêu lâu mới cảm thấy toàn bộ lồng ngực tràn đầy tự tại vui vẻ như vậy.
Anh mặc quần áo khác lạ của Vương Nhất Bác, cũng là lần đầu tiên đi ra ngoài chơi theo cách này, cảm thấy mình dường như cũng có thể biến thành một người khác, sống một cuộc sống hoàn toàn khác.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ngồi sẵn trên moto, khởi động xe.
Động cơ moto mạnh mẽ gầm cùng mũ bảo hiểm dày nặng cũng không giấu được ánh mắt sáng, tinh thần phấn chấn tản ra trên cả thân thể thiếu niên.
- Này, tôi chuẩn bị mũ bảo hiểm cho anh rồi.
Vương Nhất Bác đưa một cái mũ bảo hiểm màu đỏ cho Tiêu Chiến.
Anh nhìn nhìn, lại so với mũ bảo hiểm màu xanh lá mà Vương Nhất Bác thường đội.
Ngoại trừ màu sắc khác nhau thì không có gì khác nữa.
Hình thức hay hoa văn đều y đúc, lập tức cười ra tiếng:
- Ha ha, dân chạy moto các cậu hình như thích sưu tập mũ theo đủ sắc cầu vồng à?
Bên trong mũ bảo hiểm xanh lá truyền ra tiếng cười khẽ, giọng nói Vương Nhất Bác vững vàng đáp:
- Đặt mua riêng cho Tiêu tổng, mũ như thế này chỉ có hai không có ba.
Cũng không phải là lời nói đặc biệt gì, nhưng Tiêu Chiến nghe xong lại cảm giác vô cùng hưởng thụ, nhịn không được câu khoé miệng lên, trèo lên ngồi phía sau Vương Nhất Bác, mang mũ bảo hiểm cậu đưa.
Vương Nhất Bác lái xe lòng vòng qua vài con hẻm trong thành phố, cuối cùng ngừng lại ở một cửa tiệm bán xe moto.
Ở đó đã ngồi một vòng người, đều là bạn bè thường xuyên cùng Vương Nhất Bác lái xe ra ngoài.
Xe dừng lại, Tiêu Chiến ngẩng đầu lên khỏi bả vai Vương Nhất Bác, trốn trong mũ bảo hiểm yên lặng nhìn bọn họ chào hỏi lẫn nhau.
Các thiếu niên cũng không thích khách sáo, vài người đập tay chào nhau, cũng không đợi Vương Nhất Bác xuống xe, từng người một lên mỗi chiếc moto, giơ ngón cái cho nhau rồi một đám người liền chạy thẳng ra khỏi con ngõ nhỏ.
Cũng không biết từ nội thành ra đến biển là bao xa hay mất bao lâu để đến đó.
Vương Nhất Bác vẫn luôn lái xe ổn định, không làm trò với xe máy như thường lệ.
Tiêu Chiến vừa lên xe đã cảm thấy buồn ngủ, anh ghé đầu mình vào vai Vương Nhất Bác không buồn ngẩng lên.
Tốc độ xe chậm lại một chút, đoàn người xe phía trước cách ra một khoảng, Vương Nhất Bác mới nhẹ nhàng nhích bả vai vài cái, nghe được âm thanh rù rì bất mãn của Tiêu Chiến mới cười nói:
- Ngoan, tỉnh một chút, ôm tôi chặt vào, chúng ta sắp tăng tốc.
- Ưm… Còn bao lâu mới đến? – Tiêu Chiến dùng mũ bảo hiểm cọ vào Vương Nhất Bác phía trước.
- Mệt rồi? – Vương Nhất Bác trấn an.
– Nhanh thôi.
Vương Nhất Bác thật sự tăng tốc.
Tiêu Chiến cảm nhận được cơ bắp cậu có chút căng hơn.
Anh đẩy kính chắn mũ bảo hiểm của mình lên, nhoài người nhìn thoáng qua cậu.
Mũ bảo hiểm trùm kín đầu, chỉ thấy trên kính chắn phủ gương liên tục xẹt qua xẹt lại mấy vệt sáng của ánh mặt trời, sắc thái không ngừng biến hoá.
Tuy rằng không nhìn rõ được phía dưới mũ là bộ dáng như thế nào, nhưng Tiêu Chiến tưởng tượng, đại khái sẽ là ánh mắt chuyên chú tập trung nhìn phía trước, môi mím chặt, lúc ngẫu nhiên phát lực còn sẽ hơi bạnh quai hàm, một thân cool guy cao lãnh.
Tiêu Chiến tưởng tượng một hồi, không nhịn được cười thành tiếng, tiếng cười ngược gió chạy về sau, anh thậm chí còn mạnh dạn buông lỏng vòng tay đang ôm ngang eo Vương Nhất Bác.
Chỉ là vừa buông ra một lúc, cả người liền bị gió quật run lên, liền sợ tới mức chồm cả người lại ôm Vương Nhất Bác.
- Ôm chặt vào! Chốc nữa đến bờ biển rồi làm loạn sau! – Vương Nhất Bác cách một lớp mũ bảo hiểm hô lớn.
Tiêu Chiến ở phía sau bị gió tạt một hồi, cả người muốn tê dại, nhưng vẫn vỗ vai cậu, ý bảo anh không có việc gì.
Nghĩ đến vừa bị một bạn nhỏ quát mà da mặt hậu tri hậu giác nóng lên, có chút ngượng ngùng.
Trong lòng lại có tư vị vui vẻ không thể tưởng tượng.
Vương Nhất Bác không lừa anh, thật sự một lát sau liền đến bờ biển.
Chỉ là Tiêu Chiến quá hưng phấn, lúc nhảy xuống xe còn lảo đảo một chút.
Vừa rồi Tiêu Chiến vẫn luôn ngồi trên xe chưa xuống, mọi người đều không nhìn thấy rõ anh trông như thế nào.
Chờ khi Tiêu Chiến xuống xe, tất cả đều vây lại chào hỏi anh.
Tiêu Chiến tháo mũ bảo hiểm, đưa lại cho Vương Nhất Bác.
Những người chung quanh đều ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn từng cử chỉ của anh, có người định thần lại liền lập tức huých tay Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vẫn là một bộ mặt vô biểu tình, bình thản dựa người vào tay lái, nhìn anh rồi lại hướng về các bạn bè giới thiệu:
- Tiêu Chiến, là…
- Là bạn mới quen của Vương Nhất Bác.
– Tiêu Chiến cười tiếp lời cậu.
Vương Nhất Bác ngày thường rất lạnh lùng, ngoại trừ một vài bạn bè quen thuộc trong nhóm của mình, cậu thường sống như một kẻ cô độc hơn.
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy bên cạnh cậu lại có một người mang khí chất đặc biệt như vậy, có chút không tương đồng với bọn họ.
Mọi người trong lòng đều mang tò mò lẫn hưng phấn.
Thiếu niên đứng gần Vương Nhất Bác nhất phản ứng rất nhanh, cười xoà:
- Bạn của Vương Nhất Bác thì cũng là bạn của bọn tôi.
Thiếu niên tóc nhuộm vàng kia đưa tay ra với anh:
- Soái ca, chào anh, gọi tôi là Phát Đạt là được.
- Xin chào.
Tiêu Chiến cười bắt tay cậu.
Những người khác cũng theo đó đưa tay ra cùng anh chào hỏi.
Tiêu Chiến từ nhỏ đã am hiểu xã giao.
Ở trong trường hợp hay bối cảnh nào cũng đều ứng phó tốt.
Anh biết bản thân cười lên rất đẹp.
Tiêu Chiến không chút câu nệ, chào hỏi từng cười một, sau đó tự nhiên đứng thẳng đón về đủ loại ánh mắt tò mò, chăm chú.
Phát Đạt chào hỏi xong, liền le lưỡi nhìn Vương Nhất Bác bên cạnh trêu, nói:
- Từ khi nào mà quen được “bạn mới” này vâỵ?
- Lúc làm thêm.
Vương