“Vào đi Bắc Sâm, cháu ngại cái gì?” Bà ngoại cũng thật là nhiệt tình, còn kéo kéo Bắc Sâm đang đứng ngoài cửa vào trong.
Trong lòng Ninh Noãn vô cùng kinh ngạc.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là lo sợ bà ngoại cùng với anh ta đã nói với nhau những gì lúc lên lầu rồi.
Bà ngoại không hề thấy được sắc mặt đứa cháu gái yêu quý của mình đang thay đổi một cách sinh động, bà lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép lê của nam đặt ngoài cửa.
“Cháu đừng chê nhé, đôi dép này bà mới mua về tháng trước, lúc ông ngoại con bé còn sống, mỗi mùa bà đều mua cho ông ấy một đôi dép lê, cho đến khi ông ấy mất, bà vẫn giữ thói quen cũ ấy, giống như ông ấy vẫn còn sống với chúng ta.
”Đôi dép lê màu đen kia, quả thực vẫn còn mới.
“Cảm ơn bà ngoại.
” Tuy rằng giọng điệu của Thương Bắc Sâm trước sau vẫn cứ trầm thấp lạnh lùng, nhưng lúc nói chuyện với bà ngoại lại không hề có chút lạnh lùng xa cách nào, ngược lại còn có phần lễ phép với bà lão.
“Vào nhà ngồi đi…” Bà ngoại hiền từ nói.
Thương Bắc Sâm bước vào, anh tiến đến ngồi xuống ghế sô pha được bày trí sát vào tường.
Ninh Noãn thản nhiên liếc nhìn anh một cái, người đàn ông có thân hình cao lớn đang ngồi ở ghế sô pha kia, thật là càng làm cho không gian xung quanh có cảm giác như chật chội hơn.
“Sao anh lại tới đây, Lâm Xuyên nói trong điện thoại…”Đột nhiên tiếng bà ngoại cắt ngang: “Ninh Noãn, mau lại xem giúp bà cái công tắc, nó làm sao thế này!”Sau đó, Ninh Noãn bị bà ngoại kéo đi.
Đóng cửa phòng bếp xong, bà ngoại nhỏ giọng nói: “Cháu đối xử với bố của thằng bé như thế hả? Hiện tại người ta đang giúp cháu giải quyết hậu quả, nuôi dưỡng Hựu Hựu, không cảm ơn người ta thì thôi lại còn tỏ thái độ ra mặt!”“! ” Nhất thời Ninh Noãn chẳng biết nói gì.
Cô cảm thấy mình đang tự đào hố chôn mình rồi!Ngược lại bây giờ cô lại là kẻ xấu.
Bây giờ Thương Bắc Sâm lại được bà ngoại yêu thương bảo vệ cơ đấy?Bà ngoại lấy ra mấy loại rau rồi dặn dò cô: “Cháu ở trong bếp nấu cơm, người tới thì đều là khách quý, cùng nhau ăn bữa cơm cũng là điều nên làm!”“Bà ngoại, cháu thấy không cần thiết phải ăn cơm đâu ạ!”Ninh Noãn không nói to, mà vẻ mặt cô rất là không tình nguyện.
Bà ngoại khuyên bảo hết nước hết cái, đem thức ăn để trước mặt Ninh Noãn: “Đứa trẻ này… Không biết cách