Ninh Noãn không kiêng kị gì mà nhìn gương mặt kia của Ninh Thuần.
Vốn dĩ Ninh Thuần đang cùng với bạn nói cười đi ra, trên mặt nở nụ cười xán lạn, nói đến hôn lễ, trên mặt toàn là vẻ tự hào.
Nhưng lúc cô ta nhìn thấy người chị gái đang gần kề từ trong gương, cả khuôn mặt trong nháy mắt từ trạng thái tươi cười, biến thành độc ác nham hiểm!Cô gái đi cùng Ninh Thuần không phát hiện ra sự khác thường.
Cô gái vừa cúi đầu rửa tay, vừa nói: “Chị Thuần, ngày mà chị kết hôn, chúng em sẽ nhìn thấy mẹ của chị nhỉ? Dù sao cũng là hôn lễ của chị, cả đời chỉ có một lần, dì ấy không thể ngày nào cũng mở triển lãm tranh ở nước ngoài, cho dù có đam mê nghệ thuật đi nữa, cũng không thể coi việc triển lãm tranh quan trọng hơn việc con gái kết được!”Ninh Thuần nói với cô gái bên cạnh: “Rượu lúc nãy chị uống hơi khó chịu, Đô Đô, phiền em ra tiệm thuốc ngoài kia mua giúp chị thuốc giải rượu nhé.
”“Thuốc giải rượu? Được ạ!” Cô gái được gọi là Đô Đô nhanh chóng rửa sạch tay, đi ra ngoài mua thuốc.
Ninh Thuần thong thả ung dung mà rửa xong tay.
Ưu nhã đi đến một bên, rút ra hai tờ giấy, lau khô tay rồi vứt khăn giấy vào thùng rác!Ninh Thuần quay đầu nhìn về phía người được gọi là chị gái, ánh mắt lạnh nhạt: “Chị qua đây với tôi.
”Hai phút sau, cửa của một hành lang trong quán bar bị đẩy mạnh ra!“Vì sao chị còn ở thành phố Kinh Hải? Không phải bảo chị cút về thị trấn rồi sao!” Ninh Thuần hỏi xong, lại thấy Ninh Noãn không nói gì, một đôi mắt xinh đẹp được di truyền từ mẹ nhìn chằm chằm vào mình, cô ta vô cùng tức giận.
“Chị ở lại thành phố Kinh Hải rốt cuộc để làm gì? Chẳng lẽ… Chỉ với bộ dạng này của chị, mà muốn tìm rùa vàng để nửa đời sau vô ưu vô lo sao? Tôi khuyên chị nên hết hy vọng đi! Tôi ở thành phố Kinh Hải lâu như vậy, có hào môn giàu có nào mà chưa thấy? Chị ra từ nông thôn như vậy, căn bản là không lọt vào nổi mắt của những người đàn ông đó!” Nói tới đây, khuôn mặt Ninh Thuần đều là vẻ châm chọc đối người chị ruột này.
Ninh Noãn dựa cơ thể vào vách tường trên hành lang, vách tường rất lạnh, sự lạnh lẽo kia xuyên thấu cả quần áo, truyền đến trên da của cô, cô nâng mắt lên, nhìn Ninh Thuần.
“Vẻ mặt đó của chị là sao hả? Không phục à?” Ninh Thuần lắc đầu, dáng vẻ như muốn nói hết cứu nổi cô rồi: “Đều là người trưởng thành rồi, tôi cũng không ngại nói thẳng