Bên ngoài quán bar không biết đã mưa từ khi nào, từng chiếc xe taxi đi qua không có một chiếc xe nào để biển “xe trống”, gọi xe trên điện thoại cũng rất khó tìm được.
Ninh Noãn ngẩng đầu nhìn màn mưa tí tách bên ngoài, rất buồn phiền.
“Ninh Noãn?”Có người gọi tên, Ninh Noãn nhìn về phía phát giọng nói.
Người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi bước xuống từ ghế trước của một chiếc Jaguar màu bạc dừng ở trước quán bar, khí chất nho nhã dịu dàng.
Ninh Noãn yên lặng nhìn đối phương, chần chờ nói: “… Là Lục Tây Thành sao?”.
Đã lâu rồi không gặp, Lục Tây Thành trước mặt này đã trở nên vô cùng khác với Lục Tây Thành trong ký ức kia.
“Đi vào nói chuyện một chút, ôn chuyện cũ đi?” Lục Tây Thành nhìn Ninh Noãn ngây người, buồn cười mà gọi cô một tiếng.
Ninh Noãn được anh ta đưa đến tầng hai, tìm được một vị trí yên tĩnh để nói chuyện.
“Làm việc ở thành phố Kinh Hải à, em làm công việc gì thế?” Lục Tây Thành rót cho cô một ly trà nóng: “Uống một chút đi, làm ấm cơ thể, ngày mưa dầm thế này vẫn khá là lạnh.
”“Cảm ơn.
”“Em còn chưa nói, em đang làm công việc gì vậy?” Lục Tây Thành lại hỏi.
“Làm thiết kế, còn anh thì sao?”Lúc mười hai tuổi Ninh Noãn đã quen Lục Tây Thành, năm đó cô học cấp một, Lục Tây Thành chỉ lớn hơn cô có một tuổi mà đã học lớp mười, là một học sinh giỏi nhảy lớp.
Gia cảnh tốt, lại đẹp trai, danh hiệu học sinh giỏi nhất trường và nam sinh đẹp trai nhất trường đều đã từng đeo trên người đàn ông này.
Sau này Ninh Noãn rời khỏi thành phố Kinh Hải, chuyển đến trường học ở quê của mẹ, cũng từ miệng của bạn học cũ Chu Nhạc Nhạc biết được, mọi người đều nói Lục Tây Thành là một trong những niềm kiêu ngạo và vinh quang vĩnh viễn của thành phố Kinh Hải.
Lục Tây Thành cầm ly sứ trên tay, anh ta không uống trà nóng bên trong, đôi mắt nhìn thoáng qua Ninh Noãn: “Em cho rằng bây giờ anh đang làm công việc gì?”“Cái này em không biết.
” Ninh Noãn mất tự nhiên lắc đầu nói.
“Xin lỗi, em nghe điện thoại đã!” Cô nghe thấy tiếng điện thoại của mình rung.
Người gọi đến là Chu Nhạc Nhạc.
“Ninh Noãn, tớ mới vừa hỏi một bạn học cũ làm luật sư của chúng ta cho cậu, cậu ta vẫn còn nhớ rõ cậu! Nói nếu cậu cần, lúc nào cũng có thể liên hệ với cậu ta, chi phí nhất định sẽ ưu đãi! Miễn phí, không tiền cũng được! Nhưng mà, cậu ta cũng thẳng thắn nói năng lực của mình có hạn, chỉ mong sẽ không để cậu thua kiện.
”Tiếng điện thoại ở trong không gian yên tĩnh khó tránh khỏi sẽ hơi to, Lục Tây Thành cũng đã nghe thấy nội dung câu chuyện.
Chờ tắt điện thoại, Lục Tây Thành mở miệng nói trước: “Là Chu Nhạc Nhạc à?”Chu Nhạc Nhạc và Ninh Noãn học cấp hai cùng lớp, còn ngồi cùng bàn.
“Vâng, là Chu