Anh đã tan làm sớm để đón Đóa Đóa.
Lúc này cô gái nhỏ đang ở trong xe xem tivi, cằm tựa vào tay trong bộ dạng hết sức dễ thương khiến anh cảm thấy thương yêu vô cùng.
Với một người đã từng trải qua những tháng ngày oanh liệt, máu thẫm dao thương như anh đột nhiên xuất hiện những tháng ngày khi mặt trời vừa khuất núi vô cùng bình yên như thế này thì đúng là không tệ.
Rõ ràng đây chính là hạnh phúc.
Chỉ là anh không biết tới khi nào mới có thể nói cho Đóa Đóa biết rằng anh chính là bố của cô bé.
Cộp cộp!
Tiếng giày cao gót của Vương Thuyền Quyên đang đi về phía họ.
Cô mặc trang phục công sở, cơ thể duyên dáng uyển chuyển, chẳng thể tìm ra khuyết điểm gì, đúng là một người phụ nữ hoàn hảo.
“Hôm nay đưa hai mẹ con đi ăn một bữa thịnh soạn nhé!”
Tần Cao Văn mở cửa xe, ngồi xuống và quay qua nói với Vương Thuyền Quyên.
Đóa Đóa ngồi bên cạnh anh vui vẻ lên tiếng: “Chú siêu nhân dẫn mẹ con cháu đi ăn bữa tiệc lớn gì vậy ạ?”
“Đóa Đóa muốn ăn gì chú sẽ dẫn cháu đi ăn món đó, được không?”
Tần Cao Văn cười dịu dàng, khẽ vuốt mũi Đóa Đóa”.
“Tôi…tôi có việc muốn nói với anh!”
Vương Thuyền Quyên bặm môi, nói với Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn nhìn qua gương chiếu hậu và thấy biểu cảm khác thường của Vương Thuyền Quyên bèn đáp lại: “Có chuyện gì vậy?”
“À thì ngày mai tôi có một người bạn chuyển nhà, mời chúng ta tới chúc mừng”.
“Đây là chuyện tốt mà”, Tần Cao Văn nói thẳng: “Có vấn đề gì sao?”
Tần Cao Văn không hiểu ý của Vương Thuyền Quyên tại sao khi nhắc tới chuyện này thì biểu cảm lại có phần khó coi như vậy.
Có thể nói là dằn vặt.
Hình như cô không muốn đi.
“Haizz!”, Vương Thuyền Quyên thở dài: “Tôi không biết có nên nói với anh không.
Nhà của cô ta cũng nằm ở khu biệt thự của bất động sản Thiên Long, nghe nói là mười triệu tệ”.
Mối quan hệ giữa cô và cô gái kia cũng giống như với Trương Thắng Tuyết.
Cô gái đó tên là Mã Linh Nhi.
Thời đại học bọn họ là bạn cùng phòng.
Vương Thuyền Quyên dù là bài vở hay là gia thế, dung mạo đều trên cơ bọn họ.
Dưới bóng cây cao cả thì đương nhiên dễ khiến cho mấy người bạn còn lại nảy sinh sự đố kỵ.
Khi Vương Thuyền Quyền gây ra ta tiếng có bầu khi chưa cưới thì những người bạn đó cũng đã tỏ ra ác ý với cô.
Giờ đây Mã Linh Nhi chuyển nhà tới khu biệt thự Vân Sơn, còn gửi thư mời cô thì chắc chắn chẳng phải là thặt chặt tình cảm mà là muốn khoe khoang trước mặt cô mà thôi.
Tần Cao Văn không quay lại, chỉ nhìn phía trước và nói: “Chúng ta đương nhiên phải đi.
Tại sao phải đi? Vừa hay ngày mai cũng phải làm thủ tục bàn giao nhà, chúng ta cũng nên sớm chuyển vào biệt thư Vân Sơn thôi”.
…
Tại nhà họ Mã.
“Vợ à, tại sao phải gửi thư mời cho người phụ nữ thối tha đó chứ?”
Chồng của Mã Linh Nhi là một người đàn ông trung niên hơn cô ta hai mươi tuổi, đeo kính trông dáng thư sinh.
Người này sau khi ôm lấy Mã Linh Nhi thì khẽ dựa đầu vào vai cô ta.
Mã Linh Nhi mặc một chiếc váy trắng liền thân đang đứng bên cạnh cửa sổ.
Nhìn dòng xe cộ như mắc cử bên dưới, cô ta nhếch miệng với vẻ đắc ý: “Chúng ta chuyển vào khu biệt thự Vân Sơn của bất động sản Thiên Long.
Đây là chuyện lớn, đương nhiên em phải để người phụ nữ đó biết rồi”.
Mã Linh Nhi thời đại học gia cảnh khó khăn, vẻ ngoài cũng khá bình thường nên chẳng có chàng trai nào thích cô ta.
Cô ta yêu thầm một đàn anh ba năm.
Vào ngày tốt nghiệp, đang định tỏ tình với chàng trai đó thì kết quả người đó lại chạy tới trước của ký túc xá nữ, ôm ghi - ta hát tình ca tỏ tình với Vương Thuyền Quyên.
Cảnh tượng đó cả đời này cô ta không thể nào quên được.
Từ khoảnh khắc đó, Vương Thuyền Quyên đã trở thành người mà Mã Linh Nhi hận nhất.
Dù sau đó Vương Thuyền Quyên và đàn anh đó không ở bên nhau.
Nhưng Mã Linh Nhi vẫn cảm thấy oán hận.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta nỗ lực làm việc, bạt mạng tiết kiệm để phẫu thuật, cuối cùng cũng trở nên xinh đẹp.
Sau đó cô ta yêu đương với mấy cậu ấm giàu có nhưng họ không bệnh mà chết sớm.
Cuối cùng cô ta chuyển mục tiêu sang người đàn ông đã có gia đình