“Ông cảm thấy tôi nghèo lắm à?”
Tần Cao Văn nói một câu.
Âu Dương Thiên Long ở đầu dây bên kia không hiểu bèn sợ hãi nói: “Tần Cao Văn, ý của anh là gì ạ? Tiểu Long không hề có ý đó!”
Ông ấy biết về sự giàu có của Tần Cao Văn.
Năm xưa khi hoàn thành nhiệm vụ, lúc rời đi anh đều dùng máy bay tư nhân cả.
Sau đó ông ấy điều tra thì mới biết được rằng, giá thị trường của chiếc máy bay đó lên tới hơn năm trăm triệu tệ.
Vậy có thể gọi là không có tiền được không?
“Ông đã không nghĩ như vậy thì tại sao lại trả lại tiền nhà cho tôi? Ông thấy nếu tôi không có hơn một trăm triệu tệ đó thì tôi sẽ phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày à?”
Âu Dương Thiên Long bị dọa hết hồn bèn lau mồ hôi chán vội vàng nói: “Anh Tần hiểu lầm rồi, tôi thật sự không có ý đó!”
Ông ấy cuống cả lên.
“Không có là được, vậy thì chút tiền đó ông giữ lấy, chút tiền đó chẳng là gì đối với tôi hết”.
“Haizz”, Âu Dương Thiên Long thở dài, rõ ràng là cảm thấy đau khổ.
Như vậy thì chẳng phải là ông ấy không thể báo đáp được Tần Cao Văn sao? Và như vậy ông ấy càng cảm thấy bất an hơn.
Âu Dương Thiên Long nói tiếp: “Anh Tần, anh yên tâm, đợt khác tôi nhất định sẽ báo đáp anh”.
“Đừng nói nhiều nữa”.
Tần Cao Văn tắt máy.
Lúc xưa anh cứu Âu Dương Thiên Long chỉ đơn giản là vì tiện thế chứ không hề nghĩ tới việc để người ta phải báo đáp.
Cốc cốc cốc!
Có tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.
“Ai vậy?”
Giọng một cô gái từ bên ngoài vang lên: "Xin hỏi có phải là nhà của anh Tần Cao Văn không?”
“Đúng rồi!”
“Chúng tôi có một món hàng chuyển phát nhanh quan trọng, phiền anh ký nhận giúp”.
Tần Cao Văn cảm thấy vui mừng, không ngờ đồ tới nhanh như vậy.
Anh vội vàng ra mở cửa.
Một cô gái trắng trẻo xinh đẹp với thân hình không tì vết đứng trước cửa.
Cô gái không hề mặc đồ của một người giao hàng mà là mặc một chiếc váy trắng liền thân.
Rõ ràng đây không phải là vận chuyển thông thường.
Thế nhưng Tần Cao Văn chẳng buồn để ý.
Trong lòng anh ngoài Vương Thuyền Quyên ra thì không còn bất kỳ người phụ nữ nào khác.
“Cảm ơn!”
Cô gái còn định nói gì đó thì Tần Cao Văn đã đóng rầm cửa lại.
Anh đặt cái hộp màu đen lên bàn.
Chiếc hộp đen kịt phát ra ánh sáng lấp lánh.
Tốc độ cũng nhanh đấy.
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng.
Vương Thuyền Quyên vươn vai từ trên giường bước xuống thì thấy Đóa Đóa đã không còn ở bên cạnh.
“Mẹ ơi!”
Giọng cô bé từ ngoài cửa vọng vào.
Cô gái chạy vào trong với vẻ mặt vô cùng hào hứng và sà vào lòng Vương Thuyền Quyên.
“Mẹ nhìn này, đây là quần áo mới mà chú siêu nhân mua cho con”.
Cô gái ngẩng đầu vui mừng, đôi mắt sáng lấp lánh như sao xinh.
Vương Thuyền Quyên cũng cảm thấy kinh ngạc.
Bộ quần áo trên người Đóa Đóa rất đẹp, dù là chất liệu, cách may hay là thiết kế, phong cách thì đều rất hợp với cô bé của hiện tại.
Có thể nói là hoàn hảo
Đóa Đóa vốn dễ thương, đáng yêu, giờ mặc thêm chiếc váy màu hồng này thì chẳng khác gì một cô tiên nữ bé nhỏ.
Đúng là tỏa sáng.
Mặc dù không phù hợp lắm nhưng cô chỉ có thể miêu tả như vậy mà thôi.
“Mẹ!”
Thấy Vương Thuyền Quyên không nói gì, Đóa Đóa sốt ruột: “Lẽ nào không đẹp ạ?”
“Đẹp, đương nhiên là đẹp!”
“Chú siêu nhân tốt với con quá ạ.
Con chưa từng mặc một chiếc váy đẹp như thế này bao giờ”.
Đóa Đóa cảm thấy vui lắm.
“Vẫn còn đẹp hơn nữa đấy”, Tần Cao Văn từng ngoài bước vào với nụ cười trên môi, trong tay cầm một chiếc hộp màu đen.
Anh đặt chiếc hộp trước mặt Vương Thuyền Quyên: “Em mở ra xem đi!”
Vương Thuyền Quyên cảm thấy tò mò: “Là cho..tôi sao?”
“Đúng vậy!”
Cô cảm thấy căng thẳng bèn hít một hơi thật sâu, mở chiếc hộp ra và ngay lập tức đơ người.
Bên trong là một chiếc váy màu trắng, chất liệu và đường may giống y hệt chiếc váy đang mặc trên người Đóa Đóa.
Thế nhưng thiết kế của cô trông chững chạc hơn nhiều giống như của một nữ vương vậy.
Cô chưa bao giờ thấy bộ trang phục nào đẹp như vậy.
“Đây là?”
Vương Thuyền Quyên đột nhiên nhớ ra điều gì bèn cầm điện thoại lên và check.
Một lúc sau cô gái đã có đáp áp, quả nhiên đúng như những gì cô gái dự đoán.
Đây là thiết kế Tình