Công Tôn Thiên Hạ ho khan hai tiếng, trả lời: “Con gửi thiệp mời này đến Tần Cao Văn giúp bố”.
Nghe được lời này, Công Tôn Bôn Đằng trợn tròn mắt.
Anh ta không nhận lấy thiệp mời trên tay bố, mà nhìn bố mình một lúc lâu mới hỏi: “Bố, bố biết mình đang làm gì không?”.
Bây giờ Tần Cao Văn là kẻ thù của mọi người, ai cũng muốn dồn anh vào chỗ chết.
Nếu Công Tôn Thiên Hạ đứng về phe của anh, đến lúc đó chắc chắn sẽ là kết cục lành ít dữ nhiều.
Một khi Tần Cao Văn bị mấy cao thủ đó giết chết, dựa vào thủ đoạn ác độc của bọn họ, những ai có liên quan đến anh đều bất lợi.
Công Tôn Thiên Hạ nghiêm túc nói: “Bố thấy lần này Tần Cao Văn có thể thắng”.
Thái độ của ông ta rất nghiêm túc.
Nghe vậy, khóe miệng của Công Tôn Bôn Đằng hơi giật giật, thậm chí anh ta còn nghi ngờ liệu tai mình có vấn đề hay không.
“Bố, bố đừng đùa nữa được không?”, Công Tôn Bôn Đằng không nhịn được nói với bố mình: “Bố có biết mấy cao thủ đó đáng sợ thế nào không? Thực lực của Tần Cao Văn không thể nào thắng được bọn họ”.
Công Tôn Thiên Hạ lại có cách nghĩ hoàn toàn trái ngược với con trai.
Ông ta là một người khá quật cường, chuyện đã quyết tâm làm thì dù người khác có khuyên thế nào cũng sẽ không thay đổi ý định.
Ông ta đã xem đi xem lại video Tần Cao Văn chiến đấu với người khác.
Mỗi lần xem xong đều có thể rút ra được kết luận chuẩn xác, thực lực của Tần Cao Văn rất mạnh, mạnh hơn tưởng tượng của đa số người.
Có lẽ mấy cao thủ kia không đáng nhắc tới trước mặt Tần Cao Văn.
Gia tộc Công Tôn của bọn họ có thể quật khởi nhanh chóng sau mười mấy năm là vì biết nhận định thời thế.
Ông ta có thể khẳng định lựa chọn ủng hộ Tần Cao Văn là quyết định chính xác nhất.
“Con tuyệt đối không cho bố đi!”, anh ta siết chặt nắm đấm, kiên định nói.
“Vì sao?”.
Dù thái độ con trai khá ác liệt khi nói chuyện với mình, nhưng Công Tôn Thiên Hạ vẫn ung dung bình thản.
“Con không muốn bố đem sản nghiệp của gia tộc đi mạo hiểm, bố làm vậy là tự tìm đường chết”.
Công Tôn Thiên Hạ bình thản hỏi: “Sao con biết bố nhất định sẽ không thành công?”.
“Dù sao con cũng không muốn bố đi”, Công Tôn Bôn Đằng nói thẳng với bố mình.
“Nếu con không muốn đi, vậy thì bố đi”.
Nghe bố mình ra quyết định như vậy, Công Tôn Bôn Đằng há hốc miệng.
Rốt cuộc bố nghĩ sao vậy?
Vì sao ông ấy lại làm như vậy?
“Bố, con hi vọng bố hãy nghĩ kỹ, nếu bố đi thì đồng nghĩa sẽ trở mặt thành thù với mấy gia tộc lớn khác”.
“Bố có chịu đựng được cái giá như vậy không?”.
Công Tôn Thiên Hạ nói: “Bố hiểu”.
Bố mình đã nói rõ như vậy, Công Tôn Bôn Đằng cũng không tiện khuyên nhủ thêm nữa.
“Vậy mọi chuyện tùy bố!”.
Nói xong, Công Tôn Bôn Đằng xoay người rời đi.
…
Cốc cốc cốc!
Tần Cao Văn nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào, có vẻ yếu ớt.
Anh có thể đoán ra người đến lần này là một người già.
Bây giờ Tần Cao Văn đã có khả năng nghe tiếng gõ cửa đoán được người đến là ai.
“Xin hỏi ông là?”, Tần Cao Văn nhìn ông lão tóc bạc lưng còng đứng trước mắt, tỏ ra hơi bất ngờ.
Anh có thể khẳng định trước đây mình chưa từng có giao thiệp gì với ông ta.
Vì sao ông ta lại đến nhà mình?
Ông lão ho khan hai tiếng, nói: “Xin hỏi cậu là cậu Tần phải không?”.
“Đúng vậy”, Tần Cao Văn trả lời một cách thẳng thắn.
Ông lão run run lấy thiệp mời ra đưa cho Tần Cao Văn: “Cậu Tần, tôi đến từ gia tộc Công Tôn trong tỉnh, hôm nay tôi sang đây là muốn mời cậu tối mai qua nhà tôi làm khách”.
Nghe ông ta nói vậy, Tần Cao Văn vô cùng ngạc nhiên.
Anh cảnh giác dời mắt xuống tấm thiệp mời.
Bây giờ, cả tỉnh Thiên Hải đều tránh xa Tần Cao Văn, xem anh như sao chổi.
Đừng nói là mời anh làm khách, dù gặp anh ở trên đường cũng sẽ chọn đi đường vòng.
Rốt cuộc ông ta nghĩ gì vậy?
“Lẽ nào ông không sợ bị tôi liên lụy hay sao?”.
Ông ta nói thẳng với Tần Cao Văn: “Cậu Tần, cậu là một người rất tài giỏi, trước kia lần nào cũng có thể tạo nên kỳ tích, tôi tin lần này cũng sẽ như vậy”.
Nghe ông